Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 1586
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1586“Ngủ ngon.” Bạch Dương đáp một câu, cất bước đi vào trong phòng.Về tới phòng, cô đóng cửa lại, vén chăn nằm lên giường, sau đó cầm quả cầu pha lê bên trong hộp ở tủ đầu giường qua, dùng sức lắc hai cái rồi lại đặt về hộp, tắt đèn đi nằm xuống.Sau khi năm xuống, Bạch Dương nghiêng đầu nhìn quả cầu pha lê ở đầu giường, phát hiện không ngờ quả cầu pha lê lại phát sáng, sáng tới mức có thể nhìn rõ được bông tuyết lơ lửng trong đó.Vừa nãy cô nghĩ rằng, có phải quả cầu pha lê này là dạ quang không, dù sao thì cũng có rất nhiều quả cầu pha lê đều là dạ quang.Không ngờ thử thì đúng thật là dạ quang.Bạch Dương nghiêng người, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, khóe miệng hơi cong lên ý cười.Không biết nhìn bao lâu, đợi tới khi bông †uyết trong quả cầu pha lê không còn lơ lửng nữa, chìm xuống đáy quả cầu, Bạch Dương cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.Nửa tiếng sau khi cô ngủ, cửa phòng ngủ của cô đột nhiên bị người khác mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa ngược với dạ quang.Thân hình đó không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng. Sau khi đi vào rồi lại khẽ khàng đóng cửa lại, cả quá trình gần như không phát ra chút tiếng động nào.Sau khi thân hình đó đóng cửa lại, quay người đi thẳng tới cuối giường, đi tới đầu giường, rồi lại rẽ phải đi về phía trước, đi được mấy bước lại rẽ phải, cứ thế đi tới một bên khác của giường, vén chăn lên nằm xuống, rồi vươn cánh tay ra ôm chính xác lấy eo của người phụ nữ trên giường.Thân hình này rõ ràng là Phó Kình Hiên.Anh ở bên ngoài mãi không ngủ, hơn nữa còn cố ý không ngủ.Người phụ nữ mà mình yêu cách mình một bức tường, đương nhiên anh không muốn ngủ một mình.Cho nên anh vẫn luôn đợi ở bên ngoài, đợi tới khi cảm thấy đã đến lúc rồi mới đi vào.Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương vào trong lòng, để lưng cô gần như hoàn toàn dán lấy lồ ng ngực anh.Anh ngẩng đầu lên, sau khi đặt một nụ hôn khẽ lên mặt cô thì mới ngả đầu về gối: “Ngủ ngon!”Anh thấp giọng nói thêm một tiếng ngủ ngon với người phụ nữ, lúc này mới nhắm mắt lại, thiếp đi một cách mãn nguyện.Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Phó Kình Hiên đã mở mắt ra, sau đó nhìn người phụ nữ trong lòng.Thấy người phụ nữ vẫn còn chưa tỉnh lại, anh nhẹ nhàng bỏ cái tay đang ôm lấy eo cô ra, sau đó lại vén chăn lên nhẹ nhân nhẹ †ay xuống giường, rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng cô, quay về giường sofa của mình ở phòng khách nằm xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngủ.Nhưng có thể là vì người mình yêu không ở bên cạnh, Phó Kình Hiên không ngủ nữa, nhắm mắt lại nằm một lúc rồi lại ngồi dậy lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.“Ai vậy? Mới sáng sớm ngày ra?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói còn chưa tỉnh táo, hơn nữa còn rất mất kiên nhẫn của trợ lý Trương.Phó Kình Hiên híp đôi mắt đẹp đẽ lại, trầm giọng nói: “Là tôi, Phó Kình Hiên.”“Phó Kình Hiên?” Trợ lý Trương cau mày lại, phản ứng đầu tiên là cảm thấy cái tên này thật quen.Nhưng ngay sau đó anh ta đã sực tỉnh lại, lập tức mở bừng mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, không còn buồn ngủ chút nào nữa, đầu óc vô cùng tỉnh táo, cầm lấy kính ở đầu giường đeo lên, nịnh nọt cười nói: “Hóa ra là tổng giám đốc Phó à, Tổng giám đốc Phó, sớm thế này, anh có gì muốn dặn dò sao?”Bà nó, đúng là tức quá mà.
Chương 1586
“Ngủ ngon.” Bạch Dương đáp một câu, cất bước đi vào trong phòng.
Về tới phòng, cô đóng cửa lại, vén chăn nằm lên giường, sau đó cầm quả cầu pha lê bên trong hộp ở tủ đầu giường qua, dùng sức lắc hai cái rồi lại đặt về hộp, tắt đèn đi nằm xuống.
Sau khi năm xuống, Bạch Dương nghiêng đầu nhìn quả cầu pha lê ở đầu giường, phát hiện không ngờ quả cầu pha lê lại phát sáng, sáng tới mức có thể nhìn rõ được bông tuyết lơ lửng trong đó.
Vừa nãy cô nghĩ rằng, có phải quả cầu pha lê này là dạ quang không, dù sao thì cũng có rất nhiều quả cầu pha lê đều là dạ quang.
Không ngờ thử thì đúng thật là dạ quang.
Bạch Dương nghiêng người, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, khóe miệng hơi cong lên ý cười.
Không biết nhìn bao lâu, đợi tới khi bông †uyết trong quả cầu pha lê không còn lơ lửng nữa, chìm xuống đáy quả cầu, Bạch Dương cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau khi cô ngủ, cửa phòng ngủ của cô đột nhiên bị người khác mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa ngược với dạ quang.
Thân hình đó không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng. Sau khi đi vào rồi lại khẽ khàng đóng cửa lại, cả quá trình gần như không phát ra chút tiếng động nào.
Sau khi thân hình đó đóng cửa lại, quay người đi thẳng tới cuối giường, đi tới đầu giường, rồi lại rẽ phải đi về phía trước, đi được mấy bước lại rẽ phải, cứ thế đi tới một bên khác của giường, vén chăn lên nằm xuống, rồi vươn cánh tay ra ôm chính xác lấy eo của người phụ nữ trên giường.
Thân hình này rõ ràng là Phó Kình Hiên.
Anh ở bên ngoài mãi không ngủ, hơn nữa còn cố ý không ngủ.
Người phụ nữ mà mình yêu cách mình một bức tường, đương nhiên anh không muốn ngủ một mình.
Cho nên anh vẫn luôn đợi ở bên ngoài, đợi tới khi cảm thấy đã đến lúc rồi mới đi vào.
Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương vào trong lòng, để lưng cô gần như hoàn toàn dán lấy lồ ng ngực anh.
Anh ngẩng đầu lên, sau khi đặt một nụ hôn khẽ lên mặt cô thì mới ngả đầu về gối: “Ngủ ngon!”
Anh thấp giọng nói thêm một tiếng ngủ ngon với người phụ nữ, lúc này mới nhắm mắt lại, thiếp đi một cách mãn nguyện.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Phó Kình Hiên đã mở mắt ra, sau đó nhìn người phụ nữ trong lòng.
Thấy người phụ nữ vẫn còn chưa tỉnh lại, anh nhẹ nhàng bỏ cái tay đang ôm lấy eo cô ra, sau đó lại vén chăn lên nhẹ nhân nhẹ †ay xuống giường, rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng cô, quay về giường sofa của mình ở phòng khách nằm xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngủ.
Nhưng có thể là vì người mình yêu không ở bên cạnh, Phó Kình Hiên không ngủ nữa, nhắm mắt lại nằm một lúc rồi lại ngồi dậy lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Ai vậy? Mới sáng sớm ngày ra?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói còn chưa tỉnh táo, hơn nữa còn rất mất kiên nhẫn của trợ lý Trương.
Phó Kình Hiên híp đôi mắt đẹp đẽ lại, trầm giọng nói: “Là tôi, Phó Kình Hiên.”
“Phó Kình Hiên?” Trợ lý Trương cau mày lại, phản ứng đầu tiên là cảm thấy cái tên này thật quen.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã sực tỉnh lại, lập tức mở bừng mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, không còn buồn ngủ chút nào nữa, đầu óc vô cùng tỉnh táo, cầm lấy kính ở đầu giường đeo lên, nịnh nọt cười nói: “Hóa ra là tổng giám đốc Phó à, Tổng giám đốc Phó, sớm thế này, anh có gì muốn dặn dò sao?”
Bà nó, đúng là tức quá mà.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1586“Ngủ ngon.” Bạch Dương đáp một câu, cất bước đi vào trong phòng.Về tới phòng, cô đóng cửa lại, vén chăn nằm lên giường, sau đó cầm quả cầu pha lê bên trong hộp ở tủ đầu giường qua, dùng sức lắc hai cái rồi lại đặt về hộp, tắt đèn đi nằm xuống.Sau khi năm xuống, Bạch Dương nghiêng đầu nhìn quả cầu pha lê ở đầu giường, phát hiện không ngờ quả cầu pha lê lại phát sáng, sáng tới mức có thể nhìn rõ được bông tuyết lơ lửng trong đó.Vừa nãy cô nghĩ rằng, có phải quả cầu pha lê này là dạ quang không, dù sao thì cũng có rất nhiều quả cầu pha lê đều là dạ quang.Không ngờ thử thì đúng thật là dạ quang.Bạch Dương nghiêng người, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, khóe miệng hơi cong lên ý cười.Không biết nhìn bao lâu, đợi tới khi bông †uyết trong quả cầu pha lê không còn lơ lửng nữa, chìm xuống đáy quả cầu, Bạch Dương cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.Nửa tiếng sau khi cô ngủ, cửa phòng ngủ của cô đột nhiên bị người khác mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa ngược với dạ quang.Thân hình đó không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng. Sau khi đi vào rồi lại khẽ khàng đóng cửa lại, cả quá trình gần như không phát ra chút tiếng động nào.Sau khi thân hình đó đóng cửa lại, quay người đi thẳng tới cuối giường, đi tới đầu giường, rồi lại rẽ phải đi về phía trước, đi được mấy bước lại rẽ phải, cứ thế đi tới một bên khác của giường, vén chăn lên nằm xuống, rồi vươn cánh tay ra ôm chính xác lấy eo của người phụ nữ trên giường.Thân hình này rõ ràng là Phó Kình Hiên.Anh ở bên ngoài mãi không ngủ, hơn nữa còn cố ý không ngủ.Người phụ nữ mà mình yêu cách mình một bức tường, đương nhiên anh không muốn ngủ một mình.Cho nên anh vẫn luôn đợi ở bên ngoài, đợi tới khi cảm thấy đã đến lúc rồi mới đi vào.Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương vào trong lòng, để lưng cô gần như hoàn toàn dán lấy lồ ng ngực anh.Anh ngẩng đầu lên, sau khi đặt một nụ hôn khẽ lên mặt cô thì mới ngả đầu về gối: “Ngủ ngon!”Anh thấp giọng nói thêm một tiếng ngủ ngon với người phụ nữ, lúc này mới nhắm mắt lại, thiếp đi một cách mãn nguyện.Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Phó Kình Hiên đã mở mắt ra, sau đó nhìn người phụ nữ trong lòng.Thấy người phụ nữ vẫn còn chưa tỉnh lại, anh nhẹ nhàng bỏ cái tay đang ôm lấy eo cô ra, sau đó lại vén chăn lên nhẹ nhân nhẹ †ay xuống giường, rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng cô, quay về giường sofa của mình ở phòng khách nằm xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngủ.Nhưng có thể là vì người mình yêu không ở bên cạnh, Phó Kình Hiên không ngủ nữa, nhắm mắt lại nằm một lúc rồi lại ngồi dậy lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.“Ai vậy? Mới sáng sớm ngày ra?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói còn chưa tỉnh táo, hơn nữa còn rất mất kiên nhẫn của trợ lý Trương.Phó Kình Hiên híp đôi mắt đẹp đẽ lại, trầm giọng nói: “Là tôi, Phó Kình Hiên.”“Phó Kình Hiên?” Trợ lý Trương cau mày lại, phản ứng đầu tiên là cảm thấy cái tên này thật quen.Nhưng ngay sau đó anh ta đã sực tỉnh lại, lập tức mở bừng mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, không còn buồn ngủ chút nào nữa, đầu óc vô cùng tỉnh táo, cầm lấy kính ở đầu giường đeo lên, nịnh nọt cười nói: “Hóa ra là tổng giám đốc Phó à, Tổng giám đốc Phó, sớm thế này, anh có gì muốn dặn dò sao?”Bà nó, đúng là tức quá mà.