Năm ấy mị vừa tròn 18 tuổi, tóc đen da trắng thân hình mi nhon. Lan môi ấy đỏ như son, ngực to mông mẩy, eo thon, chân dài….Ước mơ về người yêu lý tưởng của mình đấy các bạn ạ. Nhớ lai ngày ấy, nhiều khi vừa buồn vừa cười, người ta gọi tắt là buồn cười đó.15 tuổi, vừa thi cuối cấp xong, vào được cấp 3 mừng hết lớn luôn. Nhà minh nếu bảo nghèo thì là nói xao, nhưng giàu thì lại nói quá, chắc cũng tầm vừa vừa. Bản thân mình thì thông minh hơi thiếu nhưng nguy hiểm lại thừa hơi nhiều. Hầu như tháng nào cũng được vinh danh và mời phụ huynh lên uống trà đàm đạo. Nhưng đỡ cái là nhà mình cũng tâm lý, phụ huynh chả bao giờ chửi bới đánh đập cả. Mỗi lần như vậy thì bà má lại càm ràm vài câu kiểu “…ăn ở sao bị mời phụ huynh hoài nghe mậy…”. Nói chung là cũng thoải mái, bị cái không phải ai cũng giỏi việc học chữ. Ông ba thì bảo cứ đi học ráng lấy cái bằng, có chút kiến thức cũng đỡ khổ hơn (hồi đó cũng kiểu nghe lời thôi, giờ ra đời mới thấy thấm các bạn ạ, nên có điều kiện thì cứ học nhé, bảo…
Tác giả: