“Thích Vị Thần, chúng ta chia tay đi.” Sau một học kỳ sống trong sự giày vò dài đằng đẵng như thế, cuối cùng Chử Tình cũng nói lời chia tay. Bây giờ là ngày cuối cùng của năm 2019, thành phố A vừa đón một đợt tuyết lớn, cả thành phố “bạc đầu” trong một đêm. Vì cách đêm giao thừa chỉ còn một ngày nên rất nhiều người chưa lên thành phố, công viên trước giờ luôn đông vui chỉ có hai người là Chử Tình và Thích Vị Thần. Cô nói xong lời chia tay, yên lặng nắm chặt lòng bàn tay, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, đồng thời nhìn về phía đối phương, hy vọng có thể nhìn ra được biểu cảm của cậu đằng sau chiếc khăn quàng cổ dày. “Vì sao?” Thích Vị Thần yên lặng khá lâu mới hỏi, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ sau chiếc khăn quàng cổ, nghe có cảm giác như cậu đang chịu đả kích lớn. ...Đùa sao, Thích Vị Thần là thần không phải người, thần còn lâu mới bị đả kích. Chử Tình cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá mức hoang đường: “Cậu có thể bỏ khăn quàng cổ xuống được không? Tôi không nghe rõ.” “Lạnh.”…

Truyện chữ