Edit: Fancinel31 Beta: Hoa Tuyết “Cậu có phải là Kiều Vãn không?” Kiều Vãn vừa tan lớp, mới tiễn phụ huynh và học sinh lớp dương cầm ra về thì một cô gái tầm hai mươi tuổi hỏi cô với ánh mắt dò xét. Kiều Vãn quan sát cô ta, gật đầu lên tiếng: “Đúng vậy.” “Á, tớ nhận không nhầm mà.” Cô gái đó cười rộ lên, nói với Kiều Vãn: “Chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hình như sau khi tốt nghiệp cấp ba xong chưa từng gặp nhau thì phải. Cậu đã đi đâu thế? Vẫn luôn ở thành phố A sao?” Trong khi cô gái kia vẫn huyên thuyên không ngừng, đắm chìm trong niềm vui vì gặp lại bạn học cũ, thì Kiều Vãn lại đang lơ tơ mơ. Ký ức của cô hiện giờ rất ít, trong số ký ức ít ỏi đó, cô thật sự chả nhớ ra cô gái này là ai. “Xin lỗi, tôi…” Kiều Vãn ngập ngừng một lúc, sau đó cười nói: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi bị tai nạn xe, mấy chuyện trước đây chẳng nhớ rõ lắm, cho nên…” Cô gái kia nghe thấy Kiều Vãn nói vậy thì ánh mắt hơi khiếp sợ, buột miệng nói: “Cậu mất trí nhớ à?” Kiều Vãn cười…

Truyện chữ