Lúc Bảo nhi xông vào thì ta hãy còn mộng đẹp, trong mơ ta mặc giá y đỏ thẫm, mang mũ phượng, mũ phượng thật nặng, đè cổ ta phát đau, ta cố sức kéo rồi kéo, không cẩn thân một cái kéo cả đầu xuống, nắm trong tay lại bỗng biến thành khuôn mặt của Bảo nhi, mà còn là khuôn mặt lấy bánh rán vừng làm nền, thượng trên khuôn mặt bánh rán của Bảo nhi, cô nàng đang chớp nháy mắt kêu to: “Tiểu thư, tiểu thư, đại sự không tốt, lão gia đã định việc hôn nhân cho người rồi kìa!” Theo sự rung động của cơ mặt, hạt vừng trên đó rớt xuống ào ào. Ta phát hoảng mồ hôi toát ra như tắm, mở mạnh mắt ra, đập ngay vào khuôn mặt bánh rán vừng kia của Bảo nhi, nàng thấy ta tỉnh, nước miếng tung bay nói gì gì đó, ta trực giác nghiêng đầu tránh đi nước miếng của nàng và cả. . . hạt vừng. “Tiểu thư! Người còn ngủ! Người có nghe thấy em nói gì không?” Bảo nhi lôi tuột chăn của ta xuống. Ta hít sâu một hơi cho tỉnh táo lại, rồi đáp lời nàng: “Ta nghe thấy rồi.” Bảo nhi lùi lại hai bước, nói: “Vậy người mau đứng dậy…

Truyện chữ