Tác giả:

Biệt thự nhà họ Hoắc đèn điện sáng chưng, cả nhà quây quần bên bàn ăn ăn tối. Ôi cha, bụng tôi đau quá! Mễ Lan, là cô hạ độc vào canh phải không? Hoắc Băng Băng nói xong, bưng bát canh gà nóng lên hất thẳng vào người Mễ Lan. Mễ Lan chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò, chất liệu mỏng manh, đột nhiên bị canh nóng hất lên người, cô không nhịn được mà nhíu mày, hai cánh tay buông xuôi bên người nắm chặt lấy quần áo, đầu ngón tay không tự chủ được mà khẽ run. Đau đớn cứ thế cứ thế ngấm vào, nhưng Mễ Lan vẫn không nhúc nhích, cô khẽ lên tiếng: “Tôi...không có!” Vừa nãy người giúp việc múc một bát canh gà đem đến trước mặt Hoắc Băng Băng, nhưng cô còn không thèm uống lấy một ngụm, tại sao lại có thể nhận định là Mễ Lan hạ độc được chứ? “Bốp” một tiếng, một cái tát chói tai vào mặt Mễ Lan. Không có? Kẻ đê tiện ác độc nhất thiên hạ này, cô nói xếp thứ hai, e rằng không ai dám xếp thứ nhất? Tôi làm sao có thể đổ oan cho cô? Để cho cô ở đây đã là nể mặt cô lắm rồi, lại còn không…

Chương 32

Yêu Hận Vô BiênTác giả: ChristieTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiệt thự nhà họ Hoắc đèn điện sáng chưng, cả nhà quây quần bên bàn ăn ăn tối. Ôi cha, bụng tôi đau quá! Mễ Lan, là cô hạ độc vào canh phải không? Hoắc Băng Băng nói xong, bưng bát canh gà nóng lên hất thẳng vào người Mễ Lan. Mễ Lan chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò, chất liệu mỏng manh, đột nhiên bị canh nóng hất lên người, cô không nhịn được mà nhíu mày, hai cánh tay buông xuôi bên người nắm chặt lấy quần áo, đầu ngón tay không tự chủ được mà khẽ run. Đau đớn cứ thế cứ thế ngấm vào, nhưng Mễ Lan vẫn không nhúc nhích, cô khẽ lên tiếng: “Tôi...không có!” Vừa nãy người giúp việc múc một bát canh gà đem đến trước mặt Hoắc Băng Băng, nhưng cô còn không thèm uống lấy một ngụm, tại sao lại có thể nhận định là Mễ Lan hạ độc được chứ? “Bốp” một tiếng, một cái tát chói tai vào mặt Mễ Lan. Không có? Kẻ đê tiện ác độc nhất thiên hạ này, cô nói xếp thứ hai, e rằng không ai dám xếp thứ nhất? Tôi làm sao có thể đổ oan cho cô? Để cho cô ở đây đã là nể mặt cô lắm rồi, lại còn không… 2532.Khuôn mặt Mễ Lan lập tức cứng đờ, cô quay đầu đi chỗ khác, cái gì cũng không nói.Diệp Khâm thở dài, tiếp tục nói: “Vài ngày trước, anh gặp một người bạn cũ rất lâu không gặp, lúc bọn anh nói chuyện phiếm, vô tình biết được cậu ấy đã từng là bác sĩ gia đình nhà họ Hoắc. Cậu ta uống say rồi nói với anh, năm đó cậu ấy đã làm sai một việc, đó là làm phẫu thuật phá thai cho em. Cậu ấy còn nói, năm đó sau khi Hoắc Minh Hách tiêm thuốc tê cho em liền hối hận, muốn gạt cha mẹ và em gái hắn để giữ lại con...Tay cô nắm chặt lấy chăn, đến đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.Hình ảnh không dám nhớ lại lại một lần nữa ùa về, cô gắt gao nghiến chặt răng để không phát ra tiếng khóc.“Vốn dĩ bọn họ đã thương lượng rồi, nhưng ai ngờ Hoắc Băng Băng ở đằng sau nghe trộm, cô ta dẫn theo bố mẹ xông vào phòng, kiên quyết nhìn bạn anh làm phẫu thuật! Hoắc Minh Hách quỳ xuống cầu xin cha mẹ hắn tha cho đứa bé, sau đó ôm lấy em định mang em đi, nhưng vệ sĩ chặn hắn lại. Bạn anh nói đó là lần đầu tiên thấy Hoắc Minh Hách rơi nước mắt!”Thì ra Hoắc Minh Hách cũng không tàn nhẫn như vậy, hắn đã từng nỗ lực giữ lại đứa bé!Cô không tin Hoắc Minh Hách, nhưng Diệp Khâm là người cô tin cậy nhất, lời của hắn đương nhiên cô tin!Lẽ nào thực sự là cô nhìn nhầm rồi, Hoắc Minh Hách thực tâm tỉnh ngộ, thực tâm ý thứcđược tình yêu của hắn dành cho cô, cho nên thực sự muốn cứu vãn sao?Đã từng cho rằng nỗi hận đến xương tủy không cách nào hóa giải được, nhưng khi Hoắc Minh Hách cầm dao đâm vào tim mình, trái tim cô thực sự đau đớn, lại thêm những lời Diệp Khâm vừa nói, cô đột nhiên cảm thấy sự hận thù trong lòng dường như giảm đi rất nhiều.Cô luôn chờ đợi tình yêu của Hoắc Minh Hách, không ngờ rằng khi cô biết được hắn thực lòng yêu cô, thương cô, vậy mà không có một chút kích động.Có lẽ trái tim trăm ngàn vết thương của cô sớm đã sớm đã không chịu nổi, hoặc cũng có thể trái tim cô sớm đã chết rồi, không còn hơi sức để yêu...“Mễ Lan, có những lúc, con người không hiểu rõ nhất chính là lòng mình! Em đã từng nói, nỗi hận của em đối với hắn quá sâu, hận không thể tróc da lột xương hắn, thực ra ý nghĩa những lời này lẽ nào không phải là mặc kệ yêu hận, người em nhận định, chỉ có hắn?”Lời nói này chọc thẳng vào trái tim cô, lúc cô nhìn Diệp Khâm, nước mắt đã ròng ròng.Sau đó cô không biết phải nói gì, bởi vì lời của Diệp Khâm khiến đầu óc hỗn loạn của cô trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô thực sự không thể phản bác.Trầm mặc một hồi, cô mới nhàn nhạt mở miệng: “Cho dù như thế nào, em và Hoắc Minh Hách, đều đã kết thúc rồi, coi như hai người em không làm thủ tục ly hôn, đợi em xuất viện rồi sẽ cùng hắn đi làm!”Lúc này cửa phòng bị mở ra, là Diệp Diệc Thu.Cô ta lập tưc bước đến trước mặt cô, cười như không cười nói: “Muốn làm thủ tục ly hôn thì nhanh lên, đừng kéo dàu nữa! Bởi vì cô không còn sống được bao lâu nữa, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc này, cô không muốn ngồi nữa thì mau chóng nhường lại đi.”Cái gì?Không còn sống được bao lâu nữa?Mễ Lan có chút lờ mờ, cô quay đầu nhìn Diệp Khâm.“Cái này...là sao?”Mặt Diệp Khâm liền biến sắc, nhất thời không biết nói thế nào với Mễ Lan.Diệp Diệc Nhiên cười lạnh: “Bác sĩ đã nói rồi, cô có dấu hiệu suy thận, mọi người đều muốn giấu cô! Người không biết chuyện thật đáng thương, cho nên tôi phải đích thân đến một chuyến! Cô sắp chết rồi, đừng nghĩ đến báo thù nữa, nhà họ Hoắc hiện giờ cũng bị cô khuấy đảo đủ rồi, cô cũng nên gác tay rồi!

2532.

Khuôn mặt Mễ Lan lập tức cứng đờ, cô quay đầu đi chỗ khác, cái gì cũng không nói.

Diệp Khâm thở dài, tiếp tục nói: “Vài ngày trước, anh gặp một người bạn cũ rất lâu không gặp, lúc bọn anh nói chuyện phiếm, vô tình biết được cậu ấy đã từng là bác sĩ gia đình nhà họ Hoắc. Cậu ta uống say rồi nói với anh, năm đó cậu ấy đã làm sai một việc, đó là làm phẫu thuật phá thai cho em. Cậu ấy còn nói, năm đó sau khi Hoắc Minh Hách tiêm thuốc tê cho em liền hối hận, muốn gạt cha mẹ và em gái hắn để giữ lại con...

Tay cô nắm chặt lấy chăn, đến đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Hình ảnh không dám nhớ lại lại một lần nữa ùa về, cô gắt gao nghiến chặt răng để không phát ra tiếng khóc.

“Vốn dĩ bọn họ đã thương lượng rồi, nhưng ai ngờ Hoắc Băng Băng ở đằng sau nghe trộm, cô ta dẫn theo bố mẹ xông vào phòng, kiên quyết nhìn bạn anh làm phẫu thuật! Hoắc Minh Hách quỳ xuống cầu xin cha mẹ hắn tha cho đứa bé, sau đó ôm lấy em định mang em đi, nhưng vệ sĩ chặn hắn lại. Bạn anh nói đó là lần đầu tiên thấy Hoắc Minh Hách rơi nước mắt!”

Thì ra Hoắc Minh Hách cũng không tàn nhẫn như vậy, hắn đã từng nỗ lực giữ lại đứa bé!

Cô không tin Hoắc Minh Hách, nhưng Diệp Khâm là người cô tin cậy nhất, lời của hắn đương nhiên cô tin!

Lẽ nào thực sự là cô nhìn nhầm rồi, Hoắc Minh Hách thực tâm tỉnh ngộ, thực tâm ý thứcđược tình yêu của hắn dành cho cô, cho nên thực sự muốn cứu vãn sao?

Đã từng cho rằng nỗi hận đến xương tủy không cách nào hóa giải được, nhưng khi Hoắc Minh Hách cầm dao đâm vào tim mình, trái tim cô thực sự đau đớn, lại thêm những lời Diệp Khâm vừa nói, cô đột nhiên cảm thấy sự hận thù trong lòng dường như giảm đi rất nhiều.

Cô luôn chờ đợi tình yêu của Hoắc Minh Hách, không ngờ rằng khi cô biết được hắn thực lòng yêu cô, thương cô, vậy mà không có một chút kích động.

Có lẽ trái tim trăm ngàn vết thương của cô sớm đã sớm đã không chịu nổi, hoặc cũng có thể trái tim cô sớm đã chết rồi, không còn hơi sức để yêu...

“Mễ Lan, có những lúc, con người không hiểu rõ nhất chính là lòng mình! Em đã từng nói, nỗi hận của em đối với hắn quá sâu, hận không thể tróc da lột xương hắn, thực ra ý nghĩa những lời này lẽ nào không phải là mặc kệ yêu hận, người em nhận định, chỉ có hắn?”

Lời nói này chọc thẳng vào trái tim cô, lúc cô nhìn Diệp Khâm, nước mắt đã ròng ròng.

Sau đó cô không biết phải nói gì, bởi vì lời của Diệp Khâm khiến đầu óc hỗn loạn của cô trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô thực sự không thể phản bác.

Trầm mặc một hồi, cô mới nhàn nhạt mở miệng: “Cho dù như thế nào, em và Hoắc Minh Hách, đều đã kết thúc rồi, coi như hai người em không làm thủ tục ly hôn, đợi em xuất viện rồi sẽ cùng hắn đi làm!”

Lúc này cửa phòng bị mở ra, là Diệp Diệc Thu.

Cô ta lập tưc bước đến trước mặt cô, cười như không cười nói: “Muốn làm thủ tục ly hôn thì nhanh lên, đừng kéo dàu nữa! Bởi vì cô không còn sống được bao lâu nữa, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc này, cô không muốn ngồi nữa thì mau chóng nhường lại đi.”

Cái gì?

Không còn sống được bao lâu nữa?

Mễ Lan có chút lờ mờ, cô quay đầu nhìn Diệp Khâm.

“Cái này...là sao?”

Mặt Diệp Khâm liền biến sắc, nhất thời không biết nói thế nào với Mễ Lan.

Diệp Diệc Nhiên cười lạnh: “Bác sĩ đã nói rồi, cô có dấu hiệu suy thận, mọi người đều muốn giấu cô! Người không biết chuyện thật đáng thương, cho nên tôi phải đích thân đến một chuyến! Cô sắp chết rồi, đừng nghĩ đến báo thù nữa, nhà họ Hoắc hiện giờ cũng bị cô khuấy đảo đủ rồi, cô cũng nên gác tay rồi!

Yêu Hận Vô BiênTác giả: ChristieTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiệt thự nhà họ Hoắc đèn điện sáng chưng, cả nhà quây quần bên bàn ăn ăn tối. Ôi cha, bụng tôi đau quá! Mễ Lan, là cô hạ độc vào canh phải không? Hoắc Băng Băng nói xong, bưng bát canh gà nóng lên hất thẳng vào người Mễ Lan. Mễ Lan chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò, chất liệu mỏng manh, đột nhiên bị canh nóng hất lên người, cô không nhịn được mà nhíu mày, hai cánh tay buông xuôi bên người nắm chặt lấy quần áo, đầu ngón tay không tự chủ được mà khẽ run. Đau đớn cứ thế cứ thế ngấm vào, nhưng Mễ Lan vẫn không nhúc nhích, cô khẽ lên tiếng: “Tôi...không có!” Vừa nãy người giúp việc múc một bát canh gà đem đến trước mặt Hoắc Băng Băng, nhưng cô còn không thèm uống lấy một ngụm, tại sao lại có thể nhận định là Mễ Lan hạ độc được chứ? “Bốp” một tiếng, một cái tát chói tai vào mặt Mễ Lan. Không có? Kẻ đê tiện ác độc nhất thiên hạ này, cô nói xếp thứ hai, e rằng không ai dám xếp thứ nhất? Tôi làm sao có thể đổ oan cho cô? Để cho cô ở đây đã là nể mặt cô lắm rồi, lại còn không… 2532.Khuôn mặt Mễ Lan lập tức cứng đờ, cô quay đầu đi chỗ khác, cái gì cũng không nói.Diệp Khâm thở dài, tiếp tục nói: “Vài ngày trước, anh gặp một người bạn cũ rất lâu không gặp, lúc bọn anh nói chuyện phiếm, vô tình biết được cậu ấy đã từng là bác sĩ gia đình nhà họ Hoắc. Cậu ta uống say rồi nói với anh, năm đó cậu ấy đã làm sai một việc, đó là làm phẫu thuật phá thai cho em. Cậu ấy còn nói, năm đó sau khi Hoắc Minh Hách tiêm thuốc tê cho em liền hối hận, muốn gạt cha mẹ và em gái hắn để giữ lại con...Tay cô nắm chặt lấy chăn, đến đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.Hình ảnh không dám nhớ lại lại một lần nữa ùa về, cô gắt gao nghiến chặt răng để không phát ra tiếng khóc.“Vốn dĩ bọn họ đã thương lượng rồi, nhưng ai ngờ Hoắc Băng Băng ở đằng sau nghe trộm, cô ta dẫn theo bố mẹ xông vào phòng, kiên quyết nhìn bạn anh làm phẫu thuật! Hoắc Minh Hách quỳ xuống cầu xin cha mẹ hắn tha cho đứa bé, sau đó ôm lấy em định mang em đi, nhưng vệ sĩ chặn hắn lại. Bạn anh nói đó là lần đầu tiên thấy Hoắc Minh Hách rơi nước mắt!”Thì ra Hoắc Minh Hách cũng không tàn nhẫn như vậy, hắn đã từng nỗ lực giữ lại đứa bé!Cô không tin Hoắc Minh Hách, nhưng Diệp Khâm là người cô tin cậy nhất, lời của hắn đương nhiên cô tin!Lẽ nào thực sự là cô nhìn nhầm rồi, Hoắc Minh Hách thực tâm tỉnh ngộ, thực tâm ý thứcđược tình yêu của hắn dành cho cô, cho nên thực sự muốn cứu vãn sao?Đã từng cho rằng nỗi hận đến xương tủy không cách nào hóa giải được, nhưng khi Hoắc Minh Hách cầm dao đâm vào tim mình, trái tim cô thực sự đau đớn, lại thêm những lời Diệp Khâm vừa nói, cô đột nhiên cảm thấy sự hận thù trong lòng dường như giảm đi rất nhiều.Cô luôn chờ đợi tình yêu của Hoắc Minh Hách, không ngờ rằng khi cô biết được hắn thực lòng yêu cô, thương cô, vậy mà không có một chút kích động.Có lẽ trái tim trăm ngàn vết thương của cô sớm đã sớm đã không chịu nổi, hoặc cũng có thể trái tim cô sớm đã chết rồi, không còn hơi sức để yêu...“Mễ Lan, có những lúc, con người không hiểu rõ nhất chính là lòng mình! Em đã từng nói, nỗi hận của em đối với hắn quá sâu, hận không thể tróc da lột xương hắn, thực ra ý nghĩa những lời này lẽ nào không phải là mặc kệ yêu hận, người em nhận định, chỉ có hắn?”Lời nói này chọc thẳng vào trái tim cô, lúc cô nhìn Diệp Khâm, nước mắt đã ròng ròng.Sau đó cô không biết phải nói gì, bởi vì lời của Diệp Khâm khiến đầu óc hỗn loạn của cô trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô thực sự không thể phản bác.Trầm mặc một hồi, cô mới nhàn nhạt mở miệng: “Cho dù như thế nào, em và Hoắc Minh Hách, đều đã kết thúc rồi, coi như hai người em không làm thủ tục ly hôn, đợi em xuất viện rồi sẽ cùng hắn đi làm!”Lúc này cửa phòng bị mở ra, là Diệp Diệc Thu.Cô ta lập tưc bước đến trước mặt cô, cười như không cười nói: “Muốn làm thủ tục ly hôn thì nhanh lên, đừng kéo dàu nữa! Bởi vì cô không còn sống được bao lâu nữa, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc này, cô không muốn ngồi nữa thì mau chóng nhường lại đi.”Cái gì?Không còn sống được bao lâu nữa?Mễ Lan có chút lờ mờ, cô quay đầu nhìn Diệp Khâm.“Cái này...là sao?”Mặt Diệp Khâm liền biến sắc, nhất thời không biết nói thế nào với Mễ Lan.Diệp Diệc Nhiên cười lạnh: “Bác sĩ đã nói rồi, cô có dấu hiệu suy thận, mọi người đều muốn giấu cô! Người không biết chuyện thật đáng thương, cho nên tôi phải đích thân đến một chuyến! Cô sắp chết rồi, đừng nghĩ đến báo thù nữa, nhà họ Hoắc hiện giờ cũng bị cô khuấy đảo đủ rồi, cô cũng nên gác tay rồi!

Chương 32