Tác giả:

Trời đã vào đông, mây đen dầy đặc, gió lạnh thấu xương, trên đường người đi lại cũng không còn mấy người. "Cút ra ngoài, đừng làm dơ nơi này ." Một bên cánh cửa đại môn chi nha mở ra, một nữ nhân ôm tiểu hài tử bị mấy tên phó dịch ném ra ngoài. Thân hình của nữ nhần kia vừa tiếp đất, liền không để ý gì khác, cẩn thận xem xét đứa bé được cuốn trong tã lót , thấy đứa bé không việc gì, liền vội vàng xông đến phía trước. Ngăn cản bọn họ đem đại môn đóng lại. "Cầu xin ngươi , Vương quản gia, nói với lão phu nhân, ta thật là bị oan uổng , Hiền nhi thật sự là cốt nhục của Tử Tuấn , ta không có lừa dối bất cứ ai , nếu là có nửa câu không thật, nhất định ngũ lôi oanh đỉnh." Thân hình của nàng phủ phục trên mặt đất, trước mặt đám phó dịch đau khổ cầu xin. Vương quản gia khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói: "Nếu không phải lão phu nhân còn xem ngươi là cháu ngoại của người, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể sống mà ra ngoài sao? Mau cút đi, đừng làm nhơ bẩn , cũng đừng làm bại hoại thanh danh của Tống…

Chương 66: Chương 66: Trừng Phạt Biến Tướng

Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch MônTác giả: Nhã QuaTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời đã vào đông, mây đen dầy đặc, gió lạnh thấu xương, trên đường người đi lại cũng không còn mấy người. "Cút ra ngoài, đừng làm dơ nơi này ." Một bên cánh cửa đại môn chi nha mở ra, một nữ nhân ôm tiểu hài tử bị mấy tên phó dịch ném ra ngoài. Thân hình của nữ nhần kia vừa tiếp đất, liền không để ý gì khác, cẩn thận xem xét đứa bé được cuốn trong tã lót , thấy đứa bé không việc gì, liền vội vàng xông đến phía trước. Ngăn cản bọn họ đem đại môn đóng lại. "Cầu xin ngươi , Vương quản gia, nói với lão phu nhân, ta thật là bị oan uổng , Hiền nhi thật sự là cốt nhục của Tử Tuấn , ta không có lừa dối bất cứ ai , nếu là có nửa câu không thật, nhất định ngũ lôi oanh đỉnh." Thân hình của nàng phủ phục trên mặt đất, trước mặt đám phó dịch đau khổ cầu xin. Vương quản gia khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói: "Nếu không phải lão phu nhân còn xem ngươi là cháu ngoại của người, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể sống mà ra ngoài sao? Mau cút đi, đừng làm nhơ bẩn , cũng đừng làm bại hoại thanh danh của Tống… Tô Giáng Thần quay đầu lại nhìn Trân Châu và Tử Ngọc nói: "Việc ngày hôm nay , coi như chưa hề phát sinh, cũng đừng để lộ ra, ngược lại hại ca ca ngươi."Kiếp trước, Bình nhi đến chết vẫn không đợi được ca ca của mình , cũng không có một một tôi tớ trung thành chịu bỏ mình cứu nàng một mạng, nhưng sau khi trọng sinh , Bình nhi thành Trân Châu, chẳng những gặp được ca ca, còn có thể ở dưới sự trợ giúp của Tử Ngọc, một đường thuận lợi trở lại bên người của chính mình . Tô Giáng Thần ngước nhìn lên trời, trời cao nếu như có đức hiếu sinh , xin cho người tốt đều có được hảo báo đi.----Lạc nguyệt trai ở phía tây chùa , bình thường những quý phụ tới nơi này dâng hương đều ở Lạc Nguyệt Trai dùng cơm chay. Tống thị cũng không ngoại lệ.Hương ma ma vừa đến Lạc Nguyệt Trai, liền điều các nha hoàn bà tử khác đến một bên, chính mình một người bận trong bận ngoài , hết châm trà, lại bưng điểm tâm, còn phân phó tiểu sa di làm vài món thứ ăn Tống thị và Tô Giáng Thần đều thích . Tống thị cũng không có ngăn cản nàng, chỉ một mình cầm kinh thư ở bên cạnh xem.Đợi đến lúc thức ăn làm xong , Hương ma ma lập tức sai sử một tiểu nha hoàn đi tìm Tô Giáng Thần, chính mình đứng ở trước mặt Tống thị lấy lòng nói: "Thức ăn chay đều đã chuẩn bị xong , phu nhân có muốn ăn trước một chút hay không , hay là đợi tiểu thư trở về cùng nhau ăn?"Ánh mắt Tống thị đảo qua bàn ăn, sau đó nói: "Chờ tiểu thư trở về lại bày thức ăn."Hương ma ma lập tức xác nhận. Tống thị cũng không tính để cho nàng đi, nói: "Hôm nay rút ba quẻ xăm, đều là quẻ thượng thượng ."Hương ma ma nghe được tin tức này, lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Ôi, phu nhân sao không nói sớm, đây chính là thiên đại hảo sự, nếu như lão gia biết được, không biết là sẽ vui mừng như thế nào."Tống thị nhìn chằm chằm Hương ma ma nói: "Là chuyện tốt, cũng là chuyện cực kì tốt." Dừng một chút, Tống thị nói tiếp: "Ta vừa rồi ở trước mặt Phật tổ hứa nguyện, nếu như có thể cầu được ba quẻ xăm thượng thượng, nguyện ý ở trước Phật tụng kinh một trăm ngày, sao chép kinh thư một trăm cuốn. Có lẽ là Phật tổ thấy được lòng thành của ta, liền thật sự cho ba quẻ xăm thượng thượng. Ma ma, ngươi cũng biết , ta chưởng quản tất cả sự vụ lớn nhỏ trong phủ , rời không nổi thân?""Đúng vậy. Đúng vậy." Con ngươi của Hương ma ma đảo nhanh , nhưng miệng lại cười nói: "Phu nhân, tụng kinh thì ở nơi nào tụng cũng đều có thể, cũng không nhất định phải ở trong chùa.""Không ở trước mặt Phật tổ, làm sao có thể thể hiện lòng thành của ta ." Tống thị nửa nhắm mắt nói: "Với lại, lời hứa nguyện là hứa như vậy, may mắn là lúc trước ta hứa nguyện , cũng không nói là do người nào ở trước Phật tổ tụng kinh và sao chép kinh thư. Ta vừa rồi ngồi ở chỗ này suy nghĩ hết nửa ngày, trong phủ này, luận thân phận, luận lòng trung thành, luận xuất thân và thể diện, ai cũng không vượt qua được ngươi và Ninh ma ma. Nhưng ngươi cũng biết , Ninh ma ma mắt đã mờ , đừng nói là sao chép kinh thư, chính là tụng kinh ta cũng rất sợ nàng niệm sai. Này cũng không thể so với lúc làm việc ở trước mắt ta, ở trước mắt ta làm sai , ta phạt một chút rồi cũng xong, nhưng nếu như là ở trước mặt Phật tổ phạm sai lầm , kia nhưng là tội lỗi to lớn vô cùng.""Ma ma, ta cũng hiểu được đọc kinh thư, sao chép kinh thư, là một công việc rất mệt mỏi. Ngươi nếu như không muốn, ta cũng không miễn cưỡng." Khuôn mặt tươi cười của Tống thị càng phát ra sự cảm thông, "Nhưng nếu như vậy, ta cũng thật sự không biết ăn nói với lão gia như thế nào."Vẻ mặt tươi cươi của Hương ma ma trở nên cứng nhắc, nàng nói: "Đây là chùa hòa thượng, nô tỳ một bà tử...""Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Ta đã phân phó chủ trì, đem ngươi đưa đến trong am tụng kinh. Ngọn núi này cách đó không xa còn có một am ni cô, nghe nói với ngôi chùa này là cùng căn đồng nguyên, xem như là đồng môn đệ tử. Chủ trì đưa ngươi đi qua, am chủ nơi đó nể mặt của chủ trì , tất nhiên cũng sẽ ưu đãi ngươi, chờ ngươi thay ta hoàn thành lời hứa nguyện, ta tự nhiên sẽ vì ngươi ở trước mặt lão gia nói tốt vài câu." Tống thị không để nàng phản bác nói, "Ngươi hiện tại hãy đi xuống dọn dẹp một chút, đợi lát nữa sẽ có người mang ngươi đi qua. Về phần tắm rửa xiêm y, trước tiên dùng trong am ."

Tô Giáng Thần quay đầu lại nhìn Trân Châu và Tử Ngọc nói: "Việc ngày hôm nay , coi như chưa hề phát sinh, cũng đừng để lộ ra, ngược lại hại ca ca ngươi."

Kiếp trước, Bình nhi đến chết vẫn không đợi được ca ca của mình , cũng không có một một tôi tớ trung thành chịu bỏ mình cứu nàng một mạng, nhưng sau khi trọng sinh , Bình nhi thành Trân Châu, chẳng những gặp được ca ca, còn có thể ở dưới sự trợ giúp của Tử Ngọc, một đường thuận lợi trở lại bên người của chính mình . Tô Giáng Thần ngước nhìn lên trời, trời cao nếu như có đức hiếu sinh , xin cho người tốt đều có được hảo báo đi.

----

Lạc nguyệt trai ở phía tây chùa , bình thường những quý phụ tới nơi này dâng hương đều ở Lạc Nguyệt Trai dùng cơm chay. Tống thị cũng không ngoại lệ.

Hương ma ma vừa đến Lạc Nguyệt Trai, liền điều các nha hoàn bà tử khác đến một bên, chính mình một người bận trong bận ngoài , hết châm trà, lại bưng điểm tâm, còn phân phó tiểu sa di làm vài món thứ ăn Tống thị và Tô Giáng Thần đều thích . Tống thị cũng không có ngăn cản nàng, chỉ một mình cầm kinh thư ở bên cạnh xem.

Đợi đến lúc thức ăn làm xong , Hương ma ma lập tức sai sử một tiểu nha hoàn đi tìm Tô Giáng Thần, chính mình đứng ở trước mặt Tống thị lấy lòng nói: "Thức ăn chay đều đã chuẩn bị xong , phu nhân có muốn ăn trước một chút hay không , hay là đợi tiểu thư trở về cùng nhau ăn?"

Ánh mắt Tống thị đảo qua bàn ăn, sau đó nói: "Chờ tiểu thư trở về lại bày thức ăn."

Hương ma ma lập tức xác nhận. Tống thị cũng không tính để cho nàng đi, nói: "Hôm nay rút ba quẻ xăm, đều là quẻ thượng thượng ."

Hương ma ma nghe được tin tức này, lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Ôi, phu nhân sao không nói sớm, đây chính là thiên đại hảo sự, nếu như lão gia biết được, không biết là sẽ vui mừng như thế nào."

Tống thị nhìn chằm chằm Hương ma ma nói: "Là chuyện tốt, cũng là chuyện cực kì tốt." Dừng một chút, Tống thị nói tiếp: "Ta vừa rồi ở trước mặt Phật tổ hứa nguyện, nếu như có thể cầu được ba quẻ xăm thượng thượng, nguyện ý ở trước Phật tụng kinh một trăm ngày, sao chép kinh thư một trăm cuốn. Có lẽ là Phật tổ thấy được lòng thành của ta, liền thật sự cho ba quẻ xăm thượng thượng. Ma ma, ngươi cũng biết , ta chưởng quản tất cả sự vụ lớn nhỏ trong phủ , rời không nổi thân?"

"Đúng vậy. Đúng vậy." Con ngươi của Hương ma ma đảo nhanh , nhưng miệng lại cười nói: "Phu nhân, tụng kinh thì ở nơi nào tụng cũng đều có thể, cũng không nhất định phải ở trong chùa."

"Không ở trước mặt Phật tổ, làm sao có thể thể hiện lòng thành của ta ." Tống thị nửa nhắm mắt nói: "Với lại, lời hứa nguyện là hứa như vậy, may mắn là lúc trước ta hứa nguyện , cũng không nói là do người nào ở trước Phật tổ tụng kinh và sao chép kinh thư. Ta vừa rồi ngồi ở chỗ này suy nghĩ hết nửa ngày, trong phủ này, luận thân phận, luận lòng trung thành, luận xuất thân và thể diện, ai cũng không vượt qua được ngươi và Ninh ma ma. Nhưng ngươi cũng biết , Ninh ma ma mắt đã mờ , đừng nói là sao chép kinh thư, chính là tụng kinh ta cũng rất sợ nàng niệm sai. Này cũng không thể so với lúc làm việc ở trước mắt ta, ở trước mắt ta làm sai , ta phạt một chút rồi cũng xong, nhưng nếu như là ở trước mặt Phật tổ phạm sai lầm , kia nhưng là tội lỗi to lớn vô cùng."

"Ma ma, ta cũng hiểu được đọc kinh thư, sao chép kinh thư, là một công việc rất mệt mỏi. Ngươi nếu như không muốn, ta cũng không miễn cưỡng." Khuôn mặt tươi cười của Tống thị càng phát ra sự cảm thông, "Nhưng nếu như vậy, ta cũng thật sự không biết ăn nói với lão gia như thế nào."

Vẻ mặt tươi cươi của Hương ma ma trở nên cứng nhắc, nàng nói: "Đây là chùa hòa thượng, nô tỳ một bà tử..."

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Ta đã phân phó chủ trì, đem ngươi đưa đến trong am tụng kinh. Ngọn núi này cách đó không xa còn có một am ni cô, nghe nói với ngôi chùa này là cùng căn đồng nguyên, xem như là đồng môn đệ tử. Chủ trì đưa ngươi đi qua, am chủ nơi đó nể mặt của chủ trì , tất nhiên cũng sẽ ưu đãi ngươi, chờ ngươi thay ta hoàn thành lời hứa nguyện, ta tự nhiên sẽ vì ngươi ở trước mặt lão gia nói tốt vài câu." Tống thị không để nàng phản bác nói, "Ngươi hiện tại hãy đi xuống dọn dẹp một chút, đợi lát nữa sẽ có người mang ngươi đi qua. Về phần tắm rửa xiêm y, trước tiên dùng trong am ."

Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch MônTác giả: Nhã QuaTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời đã vào đông, mây đen dầy đặc, gió lạnh thấu xương, trên đường người đi lại cũng không còn mấy người. "Cút ra ngoài, đừng làm dơ nơi này ." Một bên cánh cửa đại môn chi nha mở ra, một nữ nhân ôm tiểu hài tử bị mấy tên phó dịch ném ra ngoài. Thân hình của nữ nhần kia vừa tiếp đất, liền không để ý gì khác, cẩn thận xem xét đứa bé được cuốn trong tã lót , thấy đứa bé không việc gì, liền vội vàng xông đến phía trước. Ngăn cản bọn họ đem đại môn đóng lại. "Cầu xin ngươi , Vương quản gia, nói với lão phu nhân, ta thật là bị oan uổng , Hiền nhi thật sự là cốt nhục của Tử Tuấn , ta không có lừa dối bất cứ ai , nếu là có nửa câu không thật, nhất định ngũ lôi oanh đỉnh." Thân hình của nàng phủ phục trên mặt đất, trước mặt đám phó dịch đau khổ cầu xin. Vương quản gia khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói: "Nếu không phải lão phu nhân còn xem ngươi là cháu ngoại của người, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể sống mà ra ngoài sao? Mau cút đi, đừng làm nhơ bẩn , cũng đừng làm bại hoại thanh danh của Tống… Tô Giáng Thần quay đầu lại nhìn Trân Châu và Tử Ngọc nói: "Việc ngày hôm nay , coi như chưa hề phát sinh, cũng đừng để lộ ra, ngược lại hại ca ca ngươi."Kiếp trước, Bình nhi đến chết vẫn không đợi được ca ca của mình , cũng không có một một tôi tớ trung thành chịu bỏ mình cứu nàng một mạng, nhưng sau khi trọng sinh , Bình nhi thành Trân Châu, chẳng những gặp được ca ca, còn có thể ở dưới sự trợ giúp của Tử Ngọc, một đường thuận lợi trở lại bên người của chính mình . Tô Giáng Thần ngước nhìn lên trời, trời cao nếu như có đức hiếu sinh , xin cho người tốt đều có được hảo báo đi.----Lạc nguyệt trai ở phía tây chùa , bình thường những quý phụ tới nơi này dâng hương đều ở Lạc Nguyệt Trai dùng cơm chay. Tống thị cũng không ngoại lệ.Hương ma ma vừa đến Lạc Nguyệt Trai, liền điều các nha hoàn bà tử khác đến một bên, chính mình một người bận trong bận ngoài , hết châm trà, lại bưng điểm tâm, còn phân phó tiểu sa di làm vài món thứ ăn Tống thị và Tô Giáng Thần đều thích . Tống thị cũng không có ngăn cản nàng, chỉ một mình cầm kinh thư ở bên cạnh xem.Đợi đến lúc thức ăn làm xong , Hương ma ma lập tức sai sử một tiểu nha hoàn đi tìm Tô Giáng Thần, chính mình đứng ở trước mặt Tống thị lấy lòng nói: "Thức ăn chay đều đã chuẩn bị xong , phu nhân có muốn ăn trước một chút hay không , hay là đợi tiểu thư trở về cùng nhau ăn?"Ánh mắt Tống thị đảo qua bàn ăn, sau đó nói: "Chờ tiểu thư trở về lại bày thức ăn."Hương ma ma lập tức xác nhận. Tống thị cũng không tính để cho nàng đi, nói: "Hôm nay rút ba quẻ xăm, đều là quẻ thượng thượng ."Hương ma ma nghe được tin tức này, lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Ôi, phu nhân sao không nói sớm, đây chính là thiên đại hảo sự, nếu như lão gia biết được, không biết là sẽ vui mừng như thế nào."Tống thị nhìn chằm chằm Hương ma ma nói: "Là chuyện tốt, cũng là chuyện cực kì tốt." Dừng một chút, Tống thị nói tiếp: "Ta vừa rồi ở trước mặt Phật tổ hứa nguyện, nếu như có thể cầu được ba quẻ xăm thượng thượng, nguyện ý ở trước Phật tụng kinh một trăm ngày, sao chép kinh thư một trăm cuốn. Có lẽ là Phật tổ thấy được lòng thành của ta, liền thật sự cho ba quẻ xăm thượng thượng. Ma ma, ngươi cũng biết , ta chưởng quản tất cả sự vụ lớn nhỏ trong phủ , rời không nổi thân?""Đúng vậy. Đúng vậy." Con ngươi của Hương ma ma đảo nhanh , nhưng miệng lại cười nói: "Phu nhân, tụng kinh thì ở nơi nào tụng cũng đều có thể, cũng không nhất định phải ở trong chùa.""Không ở trước mặt Phật tổ, làm sao có thể thể hiện lòng thành của ta ." Tống thị nửa nhắm mắt nói: "Với lại, lời hứa nguyện là hứa như vậy, may mắn là lúc trước ta hứa nguyện , cũng không nói là do người nào ở trước Phật tổ tụng kinh và sao chép kinh thư. Ta vừa rồi ngồi ở chỗ này suy nghĩ hết nửa ngày, trong phủ này, luận thân phận, luận lòng trung thành, luận xuất thân và thể diện, ai cũng không vượt qua được ngươi và Ninh ma ma. Nhưng ngươi cũng biết , Ninh ma ma mắt đã mờ , đừng nói là sao chép kinh thư, chính là tụng kinh ta cũng rất sợ nàng niệm sai. Này cũng không thể so với lúc làm việc ở trước mắt ta, ở trước mắt ta làm sai , ta phạt một chút rồi cũng xong, nhưng nếu như là ở trước mặt Phật tổ phạm sai lầm , kia nhưng là tội lỗi to lớn vô cùng.""Ma ma, ta cũng hiểu được đọc kinh thư, sao chép kinh thư, là một công việc rất mệt mỏi. Ngươi nếu như không muốn, ta cũng không miễn cưỡng." Khuôn mặt tươi cười của Tống thị càng phát ra sự cảm thông, "Nhưng nếu như vậy, ta cũng thật sự không biết ăn nói với lão gia như thế nào."Vẻ mặt tươi cươi của Hương ma ma trở nên cứng nhắc, nàng nói: "Đây là chùa hòa thượng, nô tỳ một bà tử...""Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Ta đã phân phó chủ trì, đem ngươi đưa đến trong am tụng kinh. Ngọn núi này cách đó không xa còn có một am ni cô, nghe nói với ngôi chùa này là cùng căn đồng nguyên, xem như là đồng môn đệ tử. Chủ trì đưa ngươi đi qua, am chủ nơi đó nể mặt của chủ trì , tất nhiên cũng sẽ ưu đãi ngươi, chờ ngươi thay ta hoàn thành lời hứa nguyện, ta tự nhiên sẽ vì ngươi ở trước mặt lão gia nói tốt vài câu." Tống thị không để nàng phản bác nói, "Ngươi hiện tại hãy đi xuống dọn dẹp một chút, đợi lát nữa sẽ có người mang ngươi đi qua. Về phần tắm rửa xiêm y, trước tiên dùng trong am ."

Chương 66: Chương 66: Trừng Phạt Biến Tướng