(*) Ngạo kiều: tiếng trung là 傲娇, tiếng Nhật là Tsundere. Có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng". ... Nam Nhiễm trải qua một đời trong vị diện với Sino. Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa thì phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng cổ kính. Giường được chế tạo bằng Bạch Ngọc(*), mặt đất được lát đá cẩm thạch, ly được làm từ Dương chi Ngọc(*), mỗi một thứ trong phòng đều toát lên vẻ quý khí sang trọng. Màn cửa trắng tinh buông xuống. Nam Nhiễm nằm trên giường. Cúi đầu nhìn. Chỉ thấy trên người cô lúc này cũng mặc một bộ y phục thuần trắng. Vừa sạch sẽ, vừa thánh khiết. Lúc này thanh âm của hệ thống bỗng nhiên truyền đến: [tích tích tích, hệ thống đang trong quá trình chữa trị...] Bởi vì nó là hệ thống được đặc biệt chế tạo vì ký chủ. Nên nó sẽ dựa vào biểu hiện của ký chủ mà kịp thời sửa chữa. Nỗ lực giúp ký chủ trở thành một người tốt. Một lát…
Chương 267: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (7)
[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan VỡTác giả: Tần NguyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng(*) Ngạo kiều: tiếng trung là 傲娇, tiếng Nhật là Tsundere. Có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng". ... Nam Nhiễm trải qua một đời trong vị diện với Sino. Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa thì phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng cổ kính. Giường được chế tạo bằng Bạch Ngọc(*), mặt đất được lát đá cẩm thạch, ly được làm từ Dương chi Ngọc(*), mỗi một thứ trong phòng đều toát lên vẻ quý khí sang trọng. Màn cửa trắng tinh buông xuống. Nam Nhiễm nằm trên giường. Cúi đầu nhìn. Chỉ thấy trên người cô lúc này cũng mặc một bộ y phục thuần trắng. Vừa sạch sẽ, vừa thánh khiết. Lúc này thanh âm của hệ thống bỗng nhiên truyền đến: [tích tích tích, hệ thống đang trong quá trình chữa trị...] Bởi vì nó là hệ thống được đặc biệt chế tạo vì ký chủ. Nên nó sẽ dựa vào biểu hiện của ký chủ mà kịp thời sửa chữa. Nỗ lực giúp ký chủ trở thành một người tốt. Một lát… Không phải cô cố ý không tuân thủ quy củ.Mà căn bản cô thật sự không biết mấy cái quy củ này.Chưa từng phải quỳ lạy, cũng chưa từng cung kính cúi đầu, sức lực lại lớn, nên cả người cô đều toát ra hơi thở đặc biệt, có chút cuồng dã, cũng có chút ngây thơ.Nhưng vừa đến thời khắc nguy hiểm, cả người liền phá lệ cao hứng.Có lẽ... hồi nhỏ đầu bị đập vào đâu đó.Nhiếp Chính Vương đại nhân cứ thể bỏ Nam Nhiễm vào danh sách đám người có đầu óc chậm chạp.Đương nhiên, việc này Nam Nhiễm không hề hay biết.Chỉ nghe Nhiếp Chính Vương đại nhân của chúng ta nhàn nhạt nói một câu: "Hồi phủ."Sau đó, vút một cái, tất cả ám vệ đều biến mất.Chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe ngựa chạy đến.Đó là một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, được làm bằng gỗ tử đàn và tơ vàng, bên trên chạm khắc hoa văn tinh xảo.Khiến cổ xe ngựa này nhìn qua thập phần quý khí.Mã phu vội vàng xuống xe, quỳ trên mặt đất."Vương gia."Phượng Cửu Tô không đáp, chỉ chậm chạp lên xe ngựa, chuẩn bị hồi phủ.Hắn vừa lên xe, Nam Nhiễm liền theo sau.Cô vén rèm lên, ngồi xuống.Hành vi của cô khiến mã phu sợ đến ngây người.Mã phu đương nhiên biết Bao Nhiễm Nhiễm là ai.Dù gì cũng đã cùng nhau chăn ngựa suốt mấy tháng.Bao Nhiễm Nhiễm lại còn là nữ nhân duy nhất bị phái tới chăn ngựa.Đại khái, vì đây là lần đầu tiên trong trang trại nuôi ngựa xuất hiện một nữ tử đẹp như vậy.Nên có không ít mã phu đều lại gần làm quen với Bao Nhiễm Nhiễm.Mã phu kia ngây ngốc.Hoàn toàn không ngờ tới nàng lớn mật như vậy, dám trực tiếp ngồi chung xe ngựa với Vương gia.Nhưng qua một hồi lâu, gã vẫn chưa thấy nàng bị ném ra.Mã phu bị chấn kinh đến mức không dám nhúc nhích. (chấn kinh: chấn động và kinh ngạc)Chẳng lẽ, Vương gia nhìn trúng nàng?Từ trước đến nay, Vương gia luôn giữ mình trong sạch, tuy Bao Nhiễm Nhiễm lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức quốc sắc thiên hương, mê hoặc chúng sinh.Sao có thể như thế được?Mã phu áp sự khiếp sợ trong lòng mình xuống.Vội vàng đánh xe chạy về hướng Vương phủ.Dù sao, chuyện này cũng không phải chuyện gã ta nên tò mò.Cứ như vậy, bởi vì đã cứu mạng Nhiếp Chính Vương nên thân phận của Nam Nhiễm từ một mã phu thăng cấp lên thành nha hoàn nhất đẳng chuyên hầu hạ bên người Vương gia.Trời về đêm.Phòng khách của vương phủ.Hương thơm tử đàn từ lưu hương bay nghi ngút khắp phòng.Một chiếc bàn dài được hạ nhân dọn ra ở giữa phòng.Bọn tỳ nữ xếp thành một hàng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính, khiêm tốn.Nam Nhiễm cũng là một người trong số đó.Hiện tại, cô đã thay chiếc áo vải thô kia ra, mặc vào trang phục của nha hoàn nhất đẳng.Trên đầu cài một cây trâm ngọc, trên người mặc váy dài màu xanh nhạt.Tuy chỉ trang điểm qua loa, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ yêu kiều của cô.Nam Nhiễm cúi đầu, mắt cũng rũ xuống.Cô đứng ở cuối hàng, ngay vị trí góc khuất.Sau đó, chỉ thấy cô nghiêng người dựa vào tường.Biếng nhác, đưa mắt liếc nhìn khung cảnh phía trước.Nhìn bộ dáng của cô hoàn toàn không giống một nha hoàn mà càng giống chủ tử hơn.Đến khi, cửa phòng mở ra.Thanh âm chua lét của tiểu thái giám truyền vào: "Vương gia tới."Nam Nhiễm mới chủ động liếc mắt nhìn qua.Chỉ thấy, Phượng Cửu Tô mặc một thân bạch y, cả người toát ra hơi thở cao quý thanh lãnh.Hắn vừa ngồi xuống vị trí chủ vị.Liền nghe tiểu thái giám kia hô lớn: "Truyền thiện."Dứt lời, đám nha hoàn lập tức hành động.Liên tục bưng thức ăn dọn lên bàn.Hương thơm của thức ăn tỏa ra bốn phía khắp phòng.Làm dạ dày của Nam Nhiễm sôi sùng sục.Cô chống một tay lên tường, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm.Cái gì mà nha hoàn nhất đẳng chứ, cũng chỉ là người làm công thôi.Lúc này, tiểu thái giám kia mở miệng: "Lui ra đi."Hắn ta vừa nói xong, tất cả nha hoàn đều đồng loạt hành lễ, cung kính đáp: "Vâng."Rồi đồng loạt nối đuôi nhau lui ra ngoài.Đến cả tư thế cúi đầu cũng vô cùng đồng đều.Nam Nhiễm là người cuối cùng còn ở lại.Trước khi đi, cô còn lưu luyến liếc một bàn đồ ăn trước mặt.Dạ dày kêu thật lợi hại....(*) Nha hoàn nhất đẳng: Cấp bậc của nha hoàn chia thành một số loại như Đại nha hoàn, nha hoàn nhất đẳng – bậc 1, nha hoàn bậc 2 – nhị đẳng... Theo từng cấp bậc, sẽ nhận được các mức lương khác nhau, và quyền hạn khác nhau. Thông thường đại nha hoàn sẽ là người gần gũi và là cánh tay đắc lực của chủ tử, sau đó xuống tí nữa là nha hoàn nhất đẳng,...
Không phải cô cố ý không tuân thủ quy củ.
Mà căn bản cô thật sự không biết mấy cái quy củ này.
Chưa từng phải quỳ lạy, cũng chưa từng cung kính cúi đầu, sức lực lại lớn, nên cả người cô đều toát ra hơi thở đặc biệt, có chút cuồng dã, cũng có chút ngây thơ.
Nhưng vừa đến thời khắc nguy hiểm, cả người liền phá lệ cao hứng.
Có lẽ... hồi nhỏ đầu bị đập vào đâu đó.
Nhiếp Chính Vương đại nhân cứ thể bỏ Nam Nhiễm vào danh sách đám người có đầu óc chậm chạp.
Đương nhiên, việc này Nam Nhiễm không hề hay biết.
Chỉ nghe Nhiếp Chính Vương đại nhân của chúng ta nhàn nhạt nói một câu: "Hồi phủ."
Sau đó, vút một cái, tất cả ám vệ đều biến mất.
Chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.
Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe ngựa chạy đến.
Đó là một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, được làm bằng gỗ tử đàn và tơ vàng, bên trên chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Khiến cổ xe ngựa này nhìn qua thập phần quý khí.
Mã phu vội vàng xuống xe, quỳ trên mặt đất.
"Vương gia."
Phượng Cửu Tô không đáp, chỉ chậm chạp lên xe ngựa, chuẩn bị hồi phủ.
Hắn vừa lên xe, Nam Nhiễm liền theo sau.
Cô vén rèm lên, ngồi xuống.
Hành vi của cô khiến mã phu sợ đến ngây người.
Mã phu đương nhiên biết Bao Nhiễm Nhiễm là ai.
Dù gì cũng đã cùng nhau chăn ngựa suốt mấy tháng.
Bao Nhiễm Nhiễm lại còn là nữ nhân duy nhất bị phái tới chăn ngựa.
Đại khái, vì đây là lần đầu tiên trong trang trại nuôi ngựa xuất hiện một nữ tử đẹp như vậy.
Nên có không ít mã phu đều lại gần làm quen với Bao Nhiễm Nhiễm.
Mã phu kia ngây ngốc.
Hoàn toàn không ngờ tới nàng lớn mật như vậy, dám trực tiếp ngồi chung xe ngựa với Vương gia.
Nhưng qua một hồi lâu, gã vẫn chưa thấy nàng bị ném ra.
Mã phu bị chấn kinh đến mức không dám nhúc nhích. (chấn kinh: chấn động và kinh ngạc)
Chẳng lẽ, Vương gia nhìn trúng nàng?
Từ trước đến nay, Vương gia luôn giữ mình trong sạch, tuy Bao Nhiễm Nhiễm lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức quốc sắc thiên hương, mê hoặc chúng sinh.
Sao có thể như thế được?
Mã phu áp sự khiếp sợ trong lòng mình xuống.
Vội vàng đánh xe chạy về hướng Vương phủ.
Dù sao, chuyện này cũng không phải chuyện gã ta nên tò mò.
Cứ như vậy, bởi vì đã cứu mạng Nhiếp Chính Vương nên thân phận của Nam Nhiễm từ một mã phu thăng cấp lên thành nha hoàn nhất đẳng chuyên hầu hạ bên người Vương gia.
Trời về đêm.
Phòng khách của vương phủ.
Hương thơm tử đàn từ lưu hương bay nghi ngút khắp phòng.
Một chiếc bàn dài được hạ nhân dọn ra ở giữa phòng.
Bọn tỳ nữ xếp thành một hàng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính, khiêm tốn.
Nam Nhiễm cũng là một người trong số đó.
Hiện tại, cô đã thay chiếc áo vải thô kia ra, mặc vào trang phục của nha hoàn nhất đẳng.
Trên đầu cài một cây trâm ngọc, trên người mặc váy dài màu xanh nhạt.
Tuy chỉ trang điểm qua loa, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ yêu kiều của cô.
Nam Nhiễm cúi đầu, mắt cũng rũ xuống.
Cô đứng ở cuối hàng, ngay vị trí góc khuất.
Sau đó, chỉ thấy cô nghiêng người dựa vào tường.
Biếng nhác, đưa mắt liếc nhìn khung cảnh phía trước.
Nhìn bộ dáng của cô hoàn toàn không giống một nha hoàn mà càng giống chủ tử hơn.
Đến khi, cửa phòng mở ra.
Thanh âm chua lét của tiểu thái giám truyền vào: "Vương gia tới."
Nam Nhiễm mới chủ động liếc mắt nhìn qua.
Chỉ thấy, Phượng Cửu Tô mặc một thân bạch y, cả người toát ra hơi thở cao quý thanh lãnh.
Hắn vừa ngồi xuống vị trí chủ vị.
Liền nghe tiểu thái giám kia hô lớn: "Truyền thiện."
Dứt lời, đám nha hoàn lập tức hành động.
Liên tục bưng thức ăn dọn lên bàn.
Hương thơm của thức ăn tỏa ra bốn phía khắp phòng.
Làm dạ dày của Nam Nhiễm sôi sùng sục.
Cô chống một tay lên tường, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm.
Cái gì mà nha hoàn nhất đẳng chứ, cũng chỉ là người làm công thôi.
Lúc này, tiểu thái giám kia mở miệng: "Lui ra đi."
Hắn ta vừa nói xong, tất cả nha hoàn đều đồng loạt hành lễ, cung kính đáp: "Vâng."
Rồi đồng loạt nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Đến cả tư thế cúi đầu cũng vô cùng đồng đều.
Nam Nhiễm là người cuối cùng còn ở lại.
Trước khi đi, cô còn lưu luyến liếc một bàn đồ ăn trước mặt.
Dạ dày kêu thật lợi hại.
...
(*) Nha hoàn nhất đẳng: Cấp bậc của nha hoàn chia thành một số loại như Đại nha hoàn, nha hoàn nhất đẳng – bậc 1, nha hoàn bậc 2 – nhị đẳng... Theo từng cấp bậc, sẽ nhận được các mức lương khác nhau, và quyền hạn khác nhau. Thông thường đại nha hoàn sẽ là người gần gũi và là cánh tay đắc lực của chủ tử, sau đó xuống tí nữa là nha hoàn nhất đẳng,...
[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan VỡTác giả: Tần NguyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng(*) Ngạo kiều: tiếng trung là 傲娇, tiếng Nhật là Tsundere. Có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng". ... Nam Nhiễm trải qua một đời trong vị diện với Sino. Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa thì phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng cổ kính. Giường được chế tạo bằng Bạch Ngọc(*), mặt đất được lát đá cẩm thạch, ly được làm từ Dương chi Ngọc(*), mỗi một thứ trong phòng đều toát lên vẻ quý khí sang trọng. Màn cửa trắng tinh buông xuống. Nam Nhiễm nằm trên giường. Cúi đầu nhìn. Chỉ thấy trên người cô lúc này cũng mặc một bộ y phục thuần trắng. Vừa sạch sẽ, vừa thánh khiết. Lúc này thanh âm của hệ thống bỗng nhiên truyền đến: [tích tích tích, hệ thống đang trong quá trình chữa trị...] Bởi vì nó là hệ thống được đặc biệt chế tạo vì ký chủ. Nên nó sẽ dựa vào biểu hiện của ký chủ mà kịp thời sửa chữa. Nỗ lực giúp ký chủ trở thành một người tốt. Một lát… Không phải cô cố ý không tuân thủ quy củ.Mà căn bản cô thật sự không biết mấy cái quy củ này.Chưa từng phải quỳ lạy, cũng chưa từng cung kính cúi đầu, sức lực lại lớn, nên cả người cô đều toát ra hơi thở đặc biệt, có chút cuồng dã, cũng có chút ngây thơ.Nhưng vừa đến thời khắc nguy hiểm, cả người liền phá lệ cao hứng.Có lẽ... hồi nhỏ đầu bị đập vào đâu đó.Nhiếp Chính Vương đại nhân cứ thể bỏ Nam Nhiễm vào danh sách đám người có đầu óc chậm chạp.Đương nhiên, việc này Nam Nhiễm không hề hay biết.Chỉ nghe Nhiếp Chính Vương đại nhân của chúng ta nhàn nhạt nói một câu: "Hồi phủ."Sau đó, vút một cái, tất cả ám vệ đều biến mất.Chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe ngựa chạy đến.Đó là một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, được làm bằng gỗ tử đàn và tơ vàng, bên trên chạm khắc hoa văn tinh xảo.Khiến cổ xe ngựa này nhìn qua thập phần quý khí.Mã phu vội vàng xuống xe, quỳ trên mặt đất."Vương gia."Phượng Cửu Tô không đáp, chỉ chậm chạp lên xe ngựa, chuẩn bị hồi phủ.Hắn vừa lên xe, Nam Nhiễm liền theo sau.Cô vén rèm lên, ngồi xuống.Hành vi của cô khiến mã phu sợ đến ngây người.Mã phu đương nhiên biết Bao Nhiễm Nhiễm là ai.Dù gì cũng đã cùng nhau chăn ngựa suốt mấy tháng.Bao Nhiễm Nhiễm lại còn là nữ nhân duy nhất bị phái tới chăn ngựa.Đại khái, vì đây là lần đầu tiên trong trang trại nuôi ngựa xuất hiện một nữ tử đẹp như vậy.Nên có không ít mã phu đều lại gần làm quen với Bao Nhiễm Nhiễm.Mã phu kia ngây ngốc.Hoàn toàn không ngờ tới nàng lớn mật như vậy, dám trực tiếp ngồi chung xe ngựa với Vương gia.Nhưng qua một hồi lâu, gã vẫn chưa thấy nàng bị ném ra.Mã phu bị chấn kinh đến mức không dám nhúc nhích. (chấn kinh: chấn động và kinh ngạc)Chẳng lẽ, Vương gia nhìn trúng nàng?Từ trước đến nay, Vương gia luôn giữ mình trong sạch, tuy Bao Nhiễm Nhiễm lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức quốc sắc thiên hương, mê hoặc chúng sinh.Sao có thể như thế được?Mã phu áp sự khiếp sợ trong lòng mình xuống.Vội vàng đánh xe chạy về hướng Vương phủ.Dù sao, chuyện này cũng không phải chuyện gã ta nên tò mò.Cứ như vậy, bởi vì đã cứu mạng Nhiếp Chính Vương nên thân phận của Nam Nhiễm từ một mã phu thăng cấp lên thành nha hoàn nhất đẳng chuyên hầu hạ bên người Vương gia.Trời về đêm.Phòng khách của vương phủ.Hương thơm tử đàn từ lưu hương bay nghi ngút khắp phòng.Một chiếc bàn dài được hạ nhân dọn ra ở giữa phòng.Bọn tỳ nữ xếp thành một hàng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính, khiêm tốn.Nam Nhiễm cũng là một người trong số đó.Hiện tại, cô đã thay chiếc áo vải thô kia ra, mặc vào trang phục của nha hoàn nhất đẳng.Trên đầu cài một cây trâm ngọc, trên người mặc váy dài màu xanh nhạt.Tuy chỉ trang điểm qua loa, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ yêu kiều của cô.Nam Nhiễm cúi đầu, mắt cũng rũ xuống.Cô đứng ở cuối hàng, ngay vị trí góc khuất.Sau đó, chỉ thấy cô nghiêng người dựa vào tường.Biếng nhác, đưa mắt liếc nhìn khung cảnh phía trước.Nhìn bộ dáng của cô hoàn toàn không giống một nha hoàn mà càng giống chủ tử hơn.Đến khi, cửa phòng mở ra.Thanh âm chua lét của tiểu thái giám truyền vào: "Vương gia tới."Nam Nhiễm mới chủ động liếc mắt nhìn qua.Chỉ thấy, Phượng Cửu Tô mặc một thân bạch y, cả người toát ra hơi thở cao quý thanh lãnh.Hắn vừa ngồi xuống vị trí chủ vị.Liền nghe tiểu thái giám kia hô lớn: "Truyền thiện."Dứt lời, đám nha hoàn lập tức hành động.Liên tục bưng thức ăn dọn lên bàn.Hương thơm của thức ăn tỏa ra bốn phía khắp phòng.Làm dạ dày của Nam Nhiễm sôi sùng sục.Cô chống một tay lên tường, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm.Cái gì mà nha hoàn nhất đẳng chứ, cũng chỉ là người làm công thôi.Lúc này, tiểu thái giám kia mở miệng: "Lui ra đi."Hắn ta vừa nói xong, tất cả nha hoàn đều đồng loạt hành lễ, cung kính đáp: "Vâng."Rồi đồng loạt nối đuôi nhau lui ra ngoài.Đến cả tư thế cúi đầu cũng vô cùng đồng đều.Nam Nhiễm là người cuối cùng còn ở lại.Trước khi đi, cô còn lưu luyến liếc một bàn đồ ăn trước mặt.Dạ dày kêu thật lợi hại....(*) Nha hoàn nhất đẳng: Cấp bậc của nha hoàn chia thành một số loại như Đại nha hoàn, nha hoàn nhất đẳng – bậc 1, nha hoàn bậc 2 – nhị đẳng... Theo từng cấp bậc, sẽ nhận được các mức lương khác nhau, và quyền hạn khác nhau. Thông thường đại nha hoàn sẽ là người gần gũi và là cánh tay đắc lực của chủ tử, sau đó xuống tí nữa là nha hoàn nhất đẳng,...