Tác giả:

Đầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công. Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi! Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!" Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!" Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp…

Chương 77: Trộm Binh Phù

Tất Cả Chỉ Là Lừa Dối!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công. Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi! Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!" Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!" Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp… Nội dung lá thư đó như sau:"Gửi thái tử điện hạ! Có lẽ điều mà ta nói thái tử đã bỏ ngoài tai nhỉ? Không biết là thái tử quên hay cố tình thách thức ta? Ta biết, đến bây giờ thái tử vẫn chưa có chính thê là vì sao! Là vì thái tử vẫn còn yêu thích nữ nhi Trần quốc công - Nghiên Dương đó phải không? Ta nghĩ con bé nên biết được sự thật! Ta có nên gửi một lá thư viết rõ sự tình đến cho con bé hay không? Nếu con bé đó mà biết được chính thanh mai trúc mã của mình g**t ch*t phụ thân của mình sẽ như thế nào nhỉ? Sẵn tiện tối nay ta có vào cung để thăm hoàng thái hậu một lúc, ta có nên ghé ngang nói thẳng với con bé luôn hay nên viết thư? Cho thái tử từ lúc ngươi đọc lá thư này đến lúc ta vào cung để suy nghĩ! Ta không kiên nhẫn lâu như vậy đâu!"Vì lời đe doạ đó, thái tử sợ rằng nếu Nghiên Dương biết, cô sẽ xa lánh hắn. Thậm chí với tính cách của Nghiên Dương, cô có thể hận hắn cả đời hoặc có thể làm ra những chuyện mà không ai thể ngờ được! Bây giờ hắn nên làm sao? Mục đích của hắn chỉ còn vài ngày nữa là thành công! Nếu bây giờ rút lui, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa!Thiết nghĩ, hắn nên rủ Nghiên Dương đi ra ngoài chơi. Như vậy cô sẽ không gặp được Sở tướng quân! Cô cũng sẽ không nghe được điều gì từ lão già kia.Thái tử ra lệnh cho Lãng Nghệ:"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Ta không cần biết lão già đó biết bao nhiêu bí mật của ta! Bây giờ ngươi lén trộm binh phù trong tay của Dương đại tướng quân. Sau đó, ngươi đem đến để dưới giường của Sở tướng quân là được! Xong việc đó, mấy lỗi lần của ngươi sẽ được xoá bỏ! Ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!"Việc trộm binh phù không phải việc dễ. Hơn nữa ai cũng biết, Dương đại tướng quân giữ khư khư cái binh phù đó bên mình. Ông ta võ công cao cường, thiên hạ chỉ có người của Tân Vinh mới địch lại. Nhưng Tân Vinh đã "lặn" mất mấy năm gần đây!Dù là việc khó đến cỡ nào, Lãng Nghệ nghĩ hắn ta nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không...với tính cách của thái tử, ngài ấy nhất định không tha.Thái tử nói tiếp:"Dương đại tướng quân, lão già đó buổi tối thường vào tửu lâu. Tranh thủ lúc đó mà làm!""Vâng! Tạ ơn thái tử!"

Nội dung lá thư đó như sau:"Gửi thái tử điện hạ! Có lẽ điều mà ta nói thái tử đã bỏ ngoài tai nhỉ? Không biết là thái tử quên hay cố tình thách thức ta? Ta biết, đến bây giờ thái tử vẫn chưa có chính thê là vì sao! Là vì thái tử vẫn còn yêu thích nữ nhi Trần quốc công - Nghiên Dương đó phải không? Ta nghĩ con bé nên biết được sự thật! Ta có nên gửi một lá thư viết rõ sự tình đến cho con bé hay không? Nếu con bé đó mà biết được chính thanh mai trúc mã của mình g**t ch*t phụ thân của mình sẽ như thế nào nhỉ? Sẵn tiện tối nay ta có vào cung để thăm hoàng thái hậu một lúc, ta có nên ghé ngang nói thẳng với con bé luôn hay nên viết thư? Cho thái tử từ lúc ngươi đọc lá thư này đến lúc ta vào cung để suy nghĩ! Ta không kiên nhẫn lâu như vậy đâu!"

Vì lời đe doạ đó, thái tử sợ rằng nếu Nghiên Dương biết, cô sẽ xa lánh hắn. Thậm chí với tính cách của Nghiên Dương, cô có thể hận hắn cả đời hoặc có thể làm ra những chuyện mà không ai thể ngờ được! Bây giờ hắn nên làm sao? Mục đích của hắn chỉ còn vài ngày nữa là thành công! Nếu bây giờ rút lui, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa!

Thiết nghĩ, hắn nên rủ Nghiên Dương đi ra ngoài chơi. Như vậy cô sẽ không gặp được Sở tướng quân! Cô cũng sẽ không nghe được điều gì từ lão già kia.

Thái tử ra lệnh cho Lãng Nghệ:"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Ta không cần biết lão già đó biết bao nhiêu bí mật của ta! Bây giờ ngươi lén trộm binh phù trong tay của Dương đại tướng quân. Sau đó, ngươi đem đến để dưới giường của Sở tướng quân là được! Xong việc đó, mấy lỗi lần của ngươi sẽ được xoá bỏ! Ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!"

Việc trộm binh phù không phải việc dễ. Hơn nữa ai cũng biết, Dương đại tướng quân giữ khư khư cái binh phù đó bên mình. Ông ta võ công cao cường, thiên hạ chỉ có người của Tân Vinh mới địch lại. Nhưng Tân Vinh đã "lặn" mất mấy năm gần đây!

Dù là việc khó đến cỡ nào, Lãng Nghệ nghĩ hắn ta nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không...với tính cách của thái tử, ngài ấy nhất định không tha.

Thái tử nói tiếp:"Dương đại tướng quân, lão già đó buổi tối thường vào tửu lâu. Tranh thủ lúc đó mà làm!"

"Vâng! Tạ ơn thái tử!"

Tất Cả Chỉ Là Lừa Dối!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công. Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi! Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!" Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!" Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp… Nội dung lá thư đó như sau:"Gửi thái tử điện hạ! Có lẽ điều mà ta nói thái tử đã bỏ ngoài tai nhỉ? Không biết là thái tử quên hay cố tình thách thức ta? Ta biết, đến bây giờ thái tử vẫn chưa có chính thê là vì sao! Là vì thái tử vẫn còn yêu thích nữ nhi Trần quốc công - Nghiên Dương đó phải không? Ta nghĩ con bé nên biết được sự thật! Ta có nên gửi một lá thư viết rõ sự tình đến cho con bé hay không? Nếu con bé đó mà biết được chính thanh mai trúc mã của mình g**t ch*t phụ thân của mình sẽ như thế nào nhỉ? Sẵn tiện tối nay ta có vào cung để thăm hoàng thái hậu một lúc, ta có nên ghé ngang nói thẳng với con bé luôn hay nên viết thư? Cho thái tử từ lúc ngươi đọc lá thư này đến lúc ta vào cung để suy nghĩ! Ta không kiên nhẫn lâu như vậy đâu!"Vì lời đe doạ đó, thái tử sợ rằng nếu Nghiên Dương biết, cô sẽ xa lánh hắn. Thậm chí với tính cách của Nghiên Dương, cô có thể hận hắn cả đời hoặc có thể làm ra những chuyện mà không ai thể ngờ được! Bây giờ hắn nên làm sao? Mục đích của hắn chỉ còn vài ngày nữa là thành công! Nếu bây giờ rút lui, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa!Thiết nghĩ, hắn nên rủ Nghiên Dương đi ra ngoài chơi. Như vậy cô sẽ không gặp được Sở tướng quân! Cô cũng sẽ không nghe được điều gì từ lão già kia.Thái tử ra lệnh cho Lãng Nghệ:"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Ta không cần biết lão già đó biết bao nhiêu bí mật của ta! Bây giờ ngươi lén trộm binh phù trong tay của Dương đại tướng quân. Sau đó, ngươi đem đến để dưới giường của Sở tướng quân là được! Xong việc đó, mấy lỗi lần của ngươi sẽ được xoá bỏ! Ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!"Việc trộm binh phù không phải việc dễ. Hơn nữa ai cũng biết, Dương đại tướng quân giữ khư khư cái binh phù đó bên mình. Ông ta võ công cao cường, thiên hạ chỉ có người của Tân Vinh mới địch lại. Nhưng Tân Vinh đã "lặn" mất mấy năm gần đây!Dù là việc khó đến cỡ nào, Lãng Nghệ nghĩ hắn ta nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không...với tính cách của thái tử, ngài ấy nhất định không tha.Thái tử nói tiếp:"Dương đại tướng quân, lão già đó buổi tối thường vào tửu lâu. Tranh thủ lúc đó mà làm!""Vâng! Tạ ơn thái tử!"

Chương 77: Trộm Binh Phù