Tác giả:

Bóng đêm dần chuyển lạnh, bên một ngôi nhà tranh cũ nát tại biên cảnh Minh Thụy Quốc, một nam tử gầy gò đứng lặng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, nhẹ giọng thở dài. “Thanh Lăng, ngươi có khỏe không? Ta li khai ngươi đã sắp ba tháng. Ba tháng này ngươi có hay không từng nhớ đến ta? Nếu ngươi biết trong bụng ta đã mang cốt nhục của ngươi, ngươi có hài lòng không? Ngươi còn muốn đem ta đưa cho Hoa Thần Hạo không?” Đột nhiên, trong bụng khẽ động, tưởng rằng thai nhi không an phận mà xao động, Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu xoa xoa cái bụng đã lộ ra, cùng thân thể gầy yếu của hắn thực không tương xứng. “Thanh Lăng, tiểu gia hỏa này thật quậy. Ta nghĩ nó lớn lên sau này nhất định sẽ giống như ngươi, trở thành một nam nhi thiện chiến thật dũng mãnh.” Nhớ tới phụ thân của hài tử, cũng chính là kẻ mình yêu tha thiết, khuôn mặt tuấn dật mà nhợt nhạt của Sở Mộ Hiên trong vô thức khẽ hiện lên một nét cười nhàn nhạt. “Công tử, đêm khuyu nhiều sương không tốt cho người…

Chương 30

Hoa Tàn Hoa KhaiTác giả: swjsaiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcBóng đêm dần chuyển lạnh, bên một ngôi nhà tranh cũ nát tại biên cảnh Minh Thụy Quốc, một nam tử gầy gò đứng lặng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, nhẹ giọng thở dài. “Thanh Lăng, ngươi có khỏe không? Ta li khai ngươi đã sắp ba tháng. Ba tháng này ngươi có hay không từng nhớ đến ta? Nếu ngươi biết trong bụng ta đã mang cốt nhục của ngươi, ngươi có hài lòng không? Ngươi còn muốn đem ta đưa cho Hoa Thần Hạo không?” Đột nhiên, trong bụng khẽ động, tưởng rằng thai nhi không an phận mà xao động, Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu xoa xoa cái bụng đã lộ ra, cùng thân thể gầy yếu của hắn thực không tương xứng. “Thanh Lăng, tiểu gia hỏa này thật quậy. Ta nghĩ nó lớn lên sau này nhất định sẽ giống như ngươi, trở thành một nam nhi thiện chiến thật dũng mãnh.” Nhớ tới phụ thân của hài tử, cũng chính là kẻ mình yêu tha thiết, khuôn mặt tuấn dật mà nhợt nhạt của Sở Mộ Hiên trong vô thức khẽ hiện lên một nét cười nhàn nhạt. “Công tử, đêm khuyu nhiều sương không tốt cho người… Miệng vẫn đầy vị chua, nhưng bởi trong bụng rỗng không, Sở Mộ Hiên cũng chẳng nôn ra cái gì, ghé vào bên giường nôn cũng chỉ nôn ra nước.Cẩm Nhi đến, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ chật vật của Sở Mộ Hiên, vội vàng chạy tới chỗ hắn, thân thiết hỏi: “Công tử, người xảy ra chuyện gì vậy, có phải bị bệnh rồi không?”Sở Mộ Hiên cố ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Nhi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lại: “Không có gì, có lẽ hôm qua ta nhiễm phong hàn, dạ dày không được thoải mái chứ có gì đâu, đừng quan tâm…” Nói còn chưa đoạn, dạ dày hắn lại trào lên vị chua khiến Sở Mộ Hiên tiếp tục ói ra.Cẩm Nhi thấy vậy, lại lo lắng, nói: “Ngài ói thành như vậy sao có thể không có chuyện gì, ta thấy ngài bệnh không nhẹ đâu, để ta đi thỉnh sư phụ tới xem sao.” Nói xong, hắn liền chuẩn bị ra ngoài tìm Vân Cô Nhạn.“Không, Cẩm Nhi, không cần, ta nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì nữa.” Sở Mộ Hiên vội kéo Cẩm Nhi ngăn lại.“Thật chứ?” Cẩm Nhi rất nghe lời Sở Mộ Hiên, thấy hắn ngăn cản mình, liền thu hồi cước bộ, nhưng vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Ngài thật sự không có việc gì chứ?”“Rồi, không có việc gì thật, thân thể của mình ta phải biết chứ! Ngươi cứ ra ngoài trước, ta nằm lại chút đã.”“Cũng được, nếu ngài cảm thấy không khỏe thì lập tức báo cho Cẩm Nhi nhé!” Cẩm Nhi dặn dò một câu, lui xuống.Sau khi Cẩm Nhi rời đi, phải lúc lâu sau Sở mộ Hiên mới dần dần dễ chịu hơn một chút, hắn vô lực nằm trên giường, lại nghĩ tới hơn một tháng trước Tư Đồ Thanh Lăng mạnh mẽ xâm chiếm mình, bất giác thấy nóng ran hết mặt, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể giải thích nổi tại sao ngày đó bản thân có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội tốt để g**t ch*t Tư Đồ Thanh Lăng, lẽ nào thật sự bởi vì hắn cảm thấy nếu làm vậy thì quá tiện nghi cho hắn ta?Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vân Cô Nhạn, vẫn lạnh lùng như vậy, không mang theo chút tình cảm: “Sở Mộ Hiên, Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, ngài lệnh cho ta mang ngươi tới tẩm cung của người.”“Hoàng Thượng? Tư Đồ Thanh Lăng? Hắn muốn gặp ta, để làm gì?” Sở Mộ Hiên nghi hoặc hỏi, vì sao Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên muốn gặp mình, trong hồ lô hắn rốt cuộc đang bán loại thuốc gì?“Không biết, ngươi đi thì biết, nhanh lên đi.”“Đã hiểu.” Sở Mộ Hiên gian nan đứng dậy, lúc này đột nhiên cơn buồn nôn lại trào lên, hắn thật vất vả mới nén được cảm giác này lại, mới mặc quần áo, đi ra cửa cung, nói với Vân Cô Hồng đã đứng ngoài đợi hồi lâu: “Ngại quá, thời gian có hơi lâu, ta đi thôi.”Vân Cô Hồng không đáp lại, chỉ gật gật đầu, lập tức đi nhanh về phía trước, Sở Mộ Hiên phải bước nhanh chân mới đuổi kịp.

Miệng vẫn đầy vị chua, nhưng bởi trong bụng rỗng không, Sở Mộ Hiên cũng chẳng nôn ra cái gì, ghé vào bên giường nôn cũng chỉ nôn ra nước.

Cẩm Nhi đến, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ chật vật của Sở Mộ Hiên, vội vàng chạy tới chỗ hắn, thân thiết hỏi: “Công tử, người xảy ra chuyện gì vậy, có phải bị bệnh rồi không?”

Sở Mộ Hiên cố ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Nhi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lại: “Không có gì, có lẽ hôm qua ta nhiễm phong hàn, dạ dày không được thoải mái chứ có gì đâu, đừng quan tâm…” Nói còn chưa đoạn, dạ dày hắn lại trào lên vị chua khiến Sở Mộ Hiên tiếp tục ói ra.

Cẩm Nhi thấy vậy, lại lo lắng, nói: “Ngài ói thành như vậy sao có thể không có chuyện gì, ta thấy ngài bệnh không nhẹ đâu, để ta đi thỉnh sư phụ tới xem sao.” Nói xong, hắn liền chuẩn bị ra ngoài tìm Vân Cô Nhạn.

“Không, Cẩm Nhi, không cần, ta nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì nữa.” Sở Mộ Hiên vội kéo Cẩm Nhi ngăn lại.

“Thật chứ?” Cẩm Nhi rất nghe lời Sở Mộ Hiên, thấy hắn ngăn cản mình, liền thu hồi cước bộ, nhưng vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Ngài thật sự không có việc gì chứ?”

“Rồi, không có việc gì thật, thân thể của mình ta phải biết chứ! Ngươi cứ ra ngoài trước, ta nằm lại chút đã.”

“Cũng được, nếu ngài cảm thấy không khỏe thì lập tức báo cho Cẩm Nhi nhé!” Cẩm Nhi dặn dò một câu, lui xuống.

Sau khi Cẩm Nhi rời đi, phải lúc lâu sau Sở mộ Hiên mới dần dần dễ chịu hơn một chút, hắn vô lực nằm trên giường, lại nghĩ tới hơn một tháng trước Tư Đồ Thanh Lăng mạnh mẽ xâm chiếm mình, bất giác thấy nóng ran hết mặt, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể giải thích nổi tại sao ngày đó bản thân có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội tốt để g**t ch*t Tư Đồ Thanh Lăng, lẽ nào thật sự bởi vì hắn cảm thấy nếu làm vậy thì quá tiện nghi cho hắn ta?

Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vân Cô Nhạn, vẫn lạnh lùng như vậy, không mang theo chút tình cảm: “Sở Mộ Hiên, Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, ngài lệnh cho ta mang ngươi tới tẩm cung của người.”

“Hoàng Thượng? Tư Đồ Thanh Lăng? Hắn muốn gặp ta, để làm gì?” Sở Mộ Hiên nghi hoặc hỏi, vì sao Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên muốn gặp mình, trong hồ lô hắn rốt cuộc đang bán loại thuốc gì?

“Không biết, ngươi đi thì biết, nhanh lên đi.”

“Đã hiểu.” Sở Mộ Hiên gian nan đứng dậy, lúc này đột nhiên cơn buồn nôn lại trào lên, hắn thật vất vả mới nén được cảm giác này lại, mới mặc quần áo, đi ra cửa cung, nói với Vân Cô Hồng đã đứng ngoài đợi hồi lâu: “Ngại quá, thời gian có hơi lâu, ta đi thôi.”

Vân Cô Hồng không đáp lại, chỉ gật gật đầu, lập tức đi nhanh về phía trước, Sở Mộ Hiên phải bước nhanh chân mới đuổi kịp.

Hoa Tàn Hoa KhaiTác giả: swjsaiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcBóng đêm dần chuyển lạnh, bên một ngôi nhà tranh cũ nát tại biên cảnh Minh Thụy Quốc, một nam tử gầy gò đứng lặng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, nhẹ giọng thở dài. “Thanh Lăng, ngươi có khỏe không? Ta li khai ngươi đã sắp ba tháng. Ba tháng này ngươi có hay không từng nhớ đến ta? Nếu ngươi biết trong bụng ta đã mang cốt nhục của ngươi, ngươi có hài lòng không? Ngươi còn muốn đem ta đưa cho Hoa Thần Hạo không?” Đột nhiên, trong bụng khẽ động, tưởng rằng thai nhi không an phận mà xao động, Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu xoa xoa cái bụng đã lộ ra, cùng thân thể gầy yếu của hắn thực không tương xứng. “Thanh Lăng, tiểu gia hỏa này thật quậy. Ta nghĩ nó lớn lên sau này nhất định sẽ giống như ngươi, trở thành một nam nhi thiện chiến thật dũng mãnh.” Nhớ tới phụ thân của hài tử, cũng chính là kẻ mình yêu tha thiết, khuôn mặt tuấn dật mà nhợt nhạt của Sở Mộ Hiên trong vô thức khẽ hiện lên một nét cười nhàn nhạt. “Công tử, đêm khuyu nhiều sương không tốt cho người… Miệng vẫn đầy vị chua, nhưng bởi trong bụng rỗng không, Sở Mộ Hiên cũng chẳng nôn ra cái gì, ghé vào bên giường nôn cũng chỉ nôn ra nước.Cẩm Nhi đến, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ chật vật của Sở Mộ Hiên, vội vàng chạy tới chỗ hắn, thân thiết hỏi: “Công tử, người xảy ra chuyện gì vậy, có phải bị bệnh rồi không?”Sở Mộ Hiên cố ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Nhi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lại: “Không có gì, có lẽ hôm qua ta nhiễm phong hàn, dạ dày không được thoải mái chứ có gì đâu, đừng quan tâm…” Nói còn chưa đoạn, dạ dày hắn lại trào lên vị chua khiến Sở Mộ Hiên tiếp tục ói ra.Cẩm Nhi thấy vậy, lại lo lắng, nói: “Ngài ói thành như vậy sao có thể không có chuyện gì, ta thấy ngài bệnh không nhẹ đâu, để ta đi thỉnh sư phụ tới xem sao.” Nói xong, hắn liền chuẩn bị ra ngoài tìm Vân Cô Nhạn.“Không, Cẩm Nhi, không cần, ta nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì nữa.” Sở Mộ Hiên vội kéo Cẩm Nhi ngăn lại.“Thật chứ?” Cẩm Nhi rất nghe lời Sở Mộ Hiên, thấy hắn ngăn cản mình, liền thu hồi cước bộ, nhưng vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Ngài thật sự không có việc gì chứ?”“Rồi, không có việc gì thật, thân thể của mình ta phải biết chứ! Ngươi cứ ra ngoài trước, ta nằm lại chút đã.”“Cũng được, nếu ngài cảm thấy không khỏe thì lập tức báo cho Cẩm Nhi nhé!” Cẩm Nhi dặn dò một câu, lui xuống.Sau khi Cẩm Nhi rời đi, phải lúc lâu sau Sở mộ Hiên mới dần dần dễ chịu hơn một chút, hắn vô lực nằm trên giường, lại nghĩ tới hơn một tháng trước Tư Đồ Thanh Lăng mạnh mẽ xâm chiếm mình, bất giác thấy nóng ran hết mặt, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể giải thích nổi tại sao ngày đó bản thân có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội tốt để g**t ch*t Tư Đồ Thanh Lăng, lẽ nào thật sự bởi vì hắn cảm thấy nếu làm vậy thì quá tiện nghi cho hắn ta?Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vân Cô Nhạn, vẫn lạnh lùng như vậy, không mang theo chút tình cảm: “Sở Mộ Hiên, Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, ngài lệnh cho ta mang ngươi tới tẩm cung của người.”“Hoàng Thượng? Tư Đồ Thanh Lăng? Hắn muốn gặp ta, để làm gì?” Sở Mộ Hiên nghi hoặc hỏi, vì sao Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên muốn gặp mình, trong hồ lô hắn rốt cuộc đang bán loại thuốc gì?“Không biết, ngươi đi thì biết, nhanh lên đi.”“Đã hiểu.” Sở Mộ Hiên gian nan đứng dậy, lúc này đột nhiên cơn buồn nôn lại trào lên, hắn thật vất vả mới nén được cảm giác này lại, mới mặc quần áo, đi ra cửa cung, nói với Vân Cô Hồng đã đứng ngoài đợi hồi lâu: “Ngại quá, thời gian có hơi lâu, ta đi thôi.”Vân Cô Hồng không đáp lại, chỉ gật gật đầu, lập tức đi nhanh về phía trước, Sở Mộ Hiên phải bước nhanh chân mới đuổi kịp.

Chương 30