Lạch cạch... Tiếng kim loại lạch cạnh va chạm vào nhau mà vang lên. Rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng cố tình ở trong một không gian kín, lại trở nên hết sức rõ ràng. Khắp không gian kín mít, tối tăm, chỉ loáng thoáng vài ánh sáng yếu ớt le lói từ ngọn đèn cầy phía xa xa. Không gian lạnh lẽo, ẩm ướt, mùi ẩm mốc bốc lên trên nền đá lạnh lẽo. Trong góc tối, một thân hình nhỏ bé co rúm lại thành một đoàn. Nàng khẽ run run, không biết là vì sợ hay vì lạnh. Tiếng bước chân cồm cộp nện xuống sàn, đều đều , chậm rãi tiến lại gần. Bước chân không nhanh không chậm,lại vang lên hữu lực, giống như con sói lớn đang nhăm nhe tiến lại gần con mồi của mình, lại kiêu ngạo biết chắc con mồi chẳng thể chạy thoát , cố tình mà vờn quanh chậm rãi hưởng thụ sự run rẩy của nó. Nghe thấy bước chân dần tới gần, nàng cả người trở nên kích động , hai mắt hung dữ trừng trừng về phía trước. Bước chân đột ngột dừng lại, một thân hình to lớn thấp thoáng trong bóng tối sừng sững đứng trước mặt nàng. Quá tối, nàng…
Chương 12: 12: Nữ Nhân Dơ Bẩn
Kính Hoa Thủy NguyệtTác giả: Tang TangTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhLạch cạch... Tiếng kim loại lạch cạnh va chạm vào nhau mà vang lên. Rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng cố tình ở trong một không gian kín, lại trở nên hết sức rõ ràng. Khắp không gian kín mít, tối tăm, chỉ loáng thoáng vài ánh sáng yếu ớt le lói từ ngọn đèn cầy phía xa xa. Không gian lạnh lẽo, ẩm ướt, mùi ẩm mốc bốc lên trên nền đá lạnh lẽo. Trong góc tối, một thân hình nhỏ bé co rúm lại thành một đoàn. Nàng khẽ run run, không biết là vì sợ hay vì lạnh. Tiếng bước chân cồm cộp nện xuống sàn, đều đều , chậm rãi tiến lại gần. Bước chân không nhanh không chậm,lại vang lên hữu lực, giống như con sói lớn đang nhăm nhe tiến lại gần con mồi của mình, lại kiêu ngạo biết chắc con mồi chẳng thể chạy thoát , cố tình mà vờn quanh chậm rãi hưởng thụ sự run rẩy của nó. Nghe thấy bước chân dần tới gần, nàng cả người trở nên kích động , hai mắt hung dữ trừng trừng về phía trước. Bước chân đột ngột dừng lại, một thân hình to lớn thấp thoáng trong bóng tối sừng sững đứng trước mặt nàng. Quá tối, nàng… Nghe thấy lời hắn nói, nàng liền sững người, trái tim đột nhiên nhói lên, trong lòng dần loạn, hoảng sợ giống như bí mật giấu kín bấy lâu nay tưởng chừng đã biến mất lại đột nhiên bị vạch trần.Nàng hốt hoảng, môi đỏ khẽ run, mấp máy thều thào:" Huynh....huynh đã biết?!"Tần Duật rũ mắt nhìn nàng, giọng nói đều là khinh thường chán ghét:" Ngươi nghĩ có thể giấu được bao lâu? Đường đường mẫu nghi thiên hạ, lại trong bảy ngày hành hương tư thông với kẻ khác! Ngươi không thấy bản thân mình thật dơ bẩn hay sao?"Từng câu từng chữ hắn nói giống như ma quỷ len lỏi vào đầu óc nàng.Ký ức bảy ngày kia tưởng như đã bị gạt bỏ hết nay lại mồn một rõ ràng xuất hiện.Nàng hoảng sợ ôm đầu, gương mặt vùi sâu vào vạt áo." Ta không có, ta không có!! "Nàng hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, thân thể nhỏ bé thu lại thành một đoàn.Mà hắn, chứng kiến nàng như thế lại chẳng có chút động tâm.Hắn ngồi xuống, vươn tay nắm lấy tóc nàng lôi về phía sau, ép nàng ngẩng mặt đối diện với hắn." Ngươi dơ bẩn như vậy, hiện tại còn hạ xuân dược muốn cùng trẫm mưa móc? Ngươi nhìn lại bản thân ngươi, có thật sự rất ti tiện hay không?!"Mắt nàng mù sương nhìn miệng hắn lạnh lùng buông xuống từng câu vũ nhục.Trái tim không kiềm được mà đau thắt lại.Bí mật dơ bẩn như thế bị chính người mình yêu vạch trần, hắn lại chẳng chút kiêng nể từng câu lăng mạ nàng ti tiện.Còn có nỗi đau đớn nào hơn như thế.Nàng lắc đầu, chân tay vung loạn muốn tránh khỏi tay hắn.Mà nàng càng muốn tránh, hắn lại càng siết chặt lấy tóc nàng.Tần Duật nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo thấm đẫm nước mắt trước mặt, nàng bởi vì muốn tránh thoát hắn mà mặt nhỏ đã nghẹn khuất đỏ bừng, d*c v*ng như thủy triều bên trong lại càng gào thét đòi phóng thích.Dược mạnh phát tác đến đỉnh điểm, hắn không còn không chế được bản thân nữa.Hai tay túm lấy người nàng ôm lên, giống như ném đồ vật mà ném tới trên giường.Gia Ninh bị ném mạnh, đầu liền đập xuống cạnh giường mà choáng váng.Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xông đến điên cuồng xé rách y phục." Buông ta ra! Tần Duật! Đừng chạm vào ta!!"Nàng liên tục gào thét muốn kháng cự, nhưng lại không thể nào thoát khỏi được cánh tay hắn.Bị c**ng b*c là cảm giác đáng sợ như thế nào, nàng cũng đã nếm đủ.Cho dù hắn có là người nàng yêu, nàng cũng không lại muốn bị c**ng b*c thêm lần nữa.Hắn điên cuồng xé vạt áo, xuân dược ngấm sâu khiến hắn dần mất đi lí trí, không còn tỉnh táo.Trong đầu chỉ một mực điên cuồng muốn nhanh chóng thoả mãn d*c v*ng đang gào thét." Không phải ngươi muốn cùng trẫm h**n ** sao?! Hiện tại liền cho ngươi! Liền cho ngươi toại nguyện!!"" Không muốn!! Ta không muốn!!"Nàng liền tục lắc đầu, kêu khóc đến khàn cả cổ họng, nước mắt ướt đẫm gò má thơm.Y phục chẳng mấy chốc đã bị xé nát, yến đỏ cũng bị xé mất một nửa, còn sót lại mảnh vải vắt trên vai thon, lụa đỏ đối lập với da thịt oánh bạch, càng mang thêm nét câu nhân.Gia Ninh hoảng sợ kêu lên, hình ảnh trong căn phòng tối tăm lại ám ảnh vây quanh nàng.Hắn thô lỗ đánh nàng, cường ngạnh chiếm lấy nàng, điên cuồng cắn xé nàng.Nàng không muốn lại trải qua cảm giác ấy thêm lần nữa." Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!"Nàng giống như đột nhiên phát điên, không còn kiểm soát được bản thân nửa, điên cuồng la hét, điên cuồng phản kháng.Tần Duật động tác đột nhiên khựng lại.Nhìn gương mặt nàng vì hoảng loạn mà tái nhợt đi.Phải sợ hãi đến mức nào con người ta mới trở nên kích động như thế.Phút chốc, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác đau lòng.Hắn tức giận lắc đầu, nỗ lực xoá tan đi cảm xúc khác thường trong lòng.Thầm rủa thứ xuân dược chết tiết khiến tinh thần hắn không còn tỉnh táo.Sự thương hại cũng chỉ thoáng qua trong phút chốc, d*c v*ng bị k*ch th*ch lại bắt đầu kêu gào bao trùm hắn.Nam nhân thô lỗ mà du tẩu khắp cơ thể nàng, mặc nàng đã gần như phát điên, liền mạnh mẽ xâm chiếm.Gia Ninh cảm nhận nỗi đau đớn lan tràn khắp cơ thể, lại cũng không thể lên thành tiếng.Nỗi uất ức, sợ hãi đến cùng cực biến thành tiếng nghẹn ngào nức nở nơi cổ họng.Nàng buông thõng hai tay, không còn chống cự nữa, để mặc cho nam nhân phía trên phát tiết mà chà đạp.Nàng nhắm đôi mắt, bàn tay phía dưới chăn không ngừng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt mà rỉ máu.Suốt một đêm, hắn giày vò nàng đến không còn hơi sức.Phát tiết xong, hắn không nói một lời, lạnh lùng mặc lại y phục.Trước khi đi, chỉ nhìn lại một lần nữ nhân đã thê thảm gục trên nệm giường, ánh mắt chán ghét giống như nhìn một món đồ chơi cũ nát đã vứt bỏ rồi lập tức rời đi.Mãi cho đến khi tiếng cánh cửa tẩm điện kẽo kẹt đóng lại, nàng mới khẽ run run mi mắt ướt đẫm.Nàng cứng đờ người, không một chút động đậy.Hai mắt đỡ đẫn nhìn lên xà nhà, nước mắt lại không tiếng động mà chảy ra.
Nghe thấy lời hắn nói, nàng liền sững người, trái tim đột nhiên nhói lên, trong lòng dần loạn, hoảng sợ giống như bí mật giấu kín bấy lâu nay tưởng chừng đã biến mất lại đột nhiên bị vạch trần.
Nàng hốt hoảng, môi đỏ khẽ run, mấp máy thều thào:
" Huynh....huynh đã biết?!"
Tần Duật rũ mắt nhìn nàng, giọng nói đều là khinh thường chán ghét:
" Ngươi nghĩ có thể giấu được bao lâu? Đường đường mẫu nghi thiên hạ, lại trong bảy ngày hành hương tư thông với kẻ khác! Ngươi không thấy bản thân mình thật dơ bẩn hay sao?"
Từng câu từng chữ hắn nói giống như ma quỷ len lỏi vào đầu óc nàng.
Ký ức bảy ngày kia tưởng như đã bị gạt bỏ hết nay lại mồn một rõ ràng xuất hiện.
Nàng hoảng sợ ôm đầu, gương mặt vùi sâu vào vạt áo.
" Ta không có, ta không có!! "
Nàng hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, thân thể nhỏ bé thu lại thành một đoàn.
Mà hắn, chứng kiến nàng như thế lại chẳng có chút động tâm.
Hắn ngồi xuống, vươn tay nắm lấy tóc nàng lôi về phía sau, ép nàng ngẩng mặt đối diện với hắn.
" Ngươi dơ bẩn như vậy, hiện tại còn hạ xuân dược muốn cùng trẫm mưa móc? Ngươi nhìn lại bản thân ngươi, có thật sự rất ti tiện hay không?!"
Mắt nàng mù sương nhìn miệng hắn lạnh lùng buông xuống từng câu vũ nhục.
Trái tim không kiềm được mà đau thắt lại.
Bí mật dơ bẩn như thế bị chính người mình yêu vạch trần, hắn lại chẳng chút kiêng nể từng câu lăng mạ nàng ti tiện.
Còn có nỗi đau đớn nào hơn như thế.
Nàng lắc đầu, chân tay vung loạn muốn tránh khỏi tay hắn.
Mà nàng càng muốn tránh, hắn lại càng siết chặt lấy tóc nàng.
Tần Duật nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo thấm đẫm nước mắt trước mặt, nàng bởi vì muốn tránh thoát hắn mà mặt nhỏ đã nghẹn khuất đỏ bừng, d*c v*ng như thủy triều bên trong lại càng gào thét đòi phóng thích.
Dược mạnh phát tác đến đỉnh điểm, hắn không còn không chế được bản thân nữa.
Hai tay túm lấy người nàng ôm lên, giống như ném đồ vật mà ném tới trên giường.
Gia Ninh bị ném mạnh, đầu liền đập xuống cạnh giường mà choáng váng.
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xông đến điên cuồng xé rách y phục.
" Buông ta ra! Tần Duật! Đừng chạm vào ta!!"
Nàng liên tục gào thét muốn kháng cự, nhưng lại không thể nào thoát khỏi được cánh tay hắn.
Bị c**ng b*c là cảm giác đáng sợ như thế nào, nàng cũng đã nếm đủ.
Cho dù hắn có là người nàng yêu, nàng cũng không lại muốn bị c**ng b*c thêm lần nữa.
Hắn điên cuồng xé vạt áo, xuân dược ngấm sâu khiến hắn dần mất đi lí trí, không còn tỉnh táo.
Trong đầu chỉ một mực điên cuồng muốn nhanh chóng thoả mãn d*c v*ng đang gào thét.
" Không phải ngươi muốn cùng trẫm h**n ** sao?! Hiện tại liền cho ngươi! Liền cho ngươi toại nguyện!!"
" Không muốn!! Ta không muốn!!"
Nàng liền tục lắc đầu, kêu khóc đến khàn cả cổ họng, nước mắt ướt đẫm gò má thơm.
Y phục chẳng mấy chốc đã bị xé nát, yến đỏ cũng bị xé mất một nửa, còn sót lại mảnh vải vắt trên vai thon, lụa đỏ đối lập với da thịt oánh bạch, càng mang thêm nét câu nhân.
Gia Ninh hoảng sợ kêu lên, hình ảnh trong căn phòng tối tăm lại ám ảnh vây quanh nàng.
Hắn thô lỗ đánh nàng, cường ngạnh chiếm lấy nàng, điên cuồng cắn xé nàng.
Nàng không muốn lại trải qua cảm giác ấy thêm lần nữa.
" Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!"
Nàng giống như đột nhiên phát điên, không còn kiểm soát được bản thân nửa, điên cuồng la hét, điên cuồng phản kháng.
Tần Duật động tác đột nhiên khựng lại.
Nhìn gương mặt nàng vì hoảng loạn mà tái nhợt đi.
Phải sợ hãi đến mức nào con người ta mới trở nên kích động như thế.
Phút chốc, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác đau lòng.
Hắn tức giận lắc đầu, nỗ lực xoá tan đi cảm xúc khác thường trong lòng.
Thầm rủa thứ xuân dược chết tiết khiến tinh thần hắn không còn tỉnh táo.
Sự thương hại cũng chỉ thoáng qua trong phút chốc, d*c v*ng bị k*ch th*ch lại bắt đầu kêu gào bao trùm hắn.
Nam nhân thô lỗ mà du tẩu khắp cơ thể nàng, mặc nàng đã gần như phát điên, liền mạnh mẽ xâm chiếm.
Gia Ninh cảm nhận nỗi đau đớn lan tràn khắp cơ thể, lại cũng không thể lên thành tiếng.
Nỗi uất ức, sợ hãi đến cùng cực biến thành tiếng nghẹn ngào nức nở nơi cổ họng.
Nàng buông thõng hai tay, không còn chống cự nữa, để mặc cho nam nhân phía trên phát tiết mà chà đạp.
Nàng nhắm đôi mắt, bàn tay phía dưới chăn không ngừng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt mà rỉ máu.
Suốt một đêm, hắn giày vò nàng đến không còn hơi sức.
Phát tiết xong, hắn không nói một lời, lạnh lùng mặc lại y phục.
Trước khi đi, chỉ nhìn lại một lần nữ nhân đã thê thảm gục trên nệm giường, ánh mắt chán ghét giống như nhìn một món đồ chơi cũ nát đã vứt bỏ rồi lập tức rời đi.
Mãi cho đến khi tiếng cánh cửa tẩm điện kẽo kẹt đóng lại, nàng mới khẽ run run mi mắt ướt đẫm.
Nàng cứng đờ người, không một chút động đậy.
Hai mắt đỡ đẫn nhìn lên xà nhà, nước mắt lại không tiếng động mà chảy ra.
Kính Hoa Thủy NguyệtTác giả: Tang TangTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhLạch cạch... Tiếng kim loại lạch cạnh va chạm vào nhau mà vang lên. Rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng cố tình ở trong một không gian kín, lại trở nên hết sức rõ ràng. Khắp không gian kín mít, tối tăm, chỉ loáng thoáng vài ánh sáng yếu ớt le lói từ ngọn đèn cầy phía xa xa. Không gian lạnh lẽo, ẩm ướt, mùi ẩm mốc bốc lên trên nền đá lạnh lẽo. Trong góc tối, một thân hình nhỏ bé co rúm lại thành một đoàn. Nàng khẽ run run, không biết là vì sợ hay vì lạnh. Tiếng bước chân cồm cộp nện xuống sàn, đều đều , chậm rãi tiến lại gần. Bước chân không nhanh không chậm,lại vang lên hữu lực, giống như con sói lớn đang nhăm nhe tiến lại gần con mồi của mình, lại kiêu ngạo biết chắc con mồi chẳng thể chạy thoát , cố tình mà vờn quanh chậm rãi hưởng thụ sự run rẩy của nó. Nghe thấy bước chân dần tới gần, nàng cả người trở nên kích động , hai mắt hung dữ trừng trừng về phía trước. Bước chân đột ngột dừng lại, một thân hình to lớn thấp thoáng trong bóng tối sừng sững đứng trước mặt nàng. Quá tối, nàng… Nghe thấy lời hắn nói, nàng liền sững người, trái tim đột nhiên nhói lên, trong lòng dần loạn, hoảng sợ giống như bí mật giấu kín bấy lâu nay tưởng chừng đã biến mất lại đột nhiên bị vạch trần.Nàng hốt hoảng, môi đỏ khẽ run, mấp máy thều thào:" Huynh....huynh đã biết?!"Tần Duật rũ mắt nhìn nàng, giọng nói đều là khinh thường chán ghét:" Ngươi nghĩ có thể giấu được bao lâu? Đường đường mẫu nghi thiên hạ, lại trong bảy ngày hành hương tư thông với kẻ khác! Ngươi không thấy bản thân mình thật dơ bẩn hay sao?"Từng câu từng chữ hắn nói giống như ma quỷ len lỏi vào đầu óc nàng.Ký ức bảy ngày kia tưởng như đã bị gạt bỏ hết nay lại mồn một rõ ràng xuất hiện.Nàng hoảng sợ ôm đầu, gương mặt vùi sâu vào vạt áo." Ta không có, ta không có!! "Nàng hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, thân thể nhỏ bé thu lại thành một đoàn.Mà hắn, chứng kiến nàng như thế lại chẳng có chút động tâm.Hắn ngồi xuống, vươn tay nắm lấy tóc nàng lôi về phía sau, ép nàng ngẩng mặt đối diện với hắn." Ngươi dơ bẩn như vậy, hiện tại còn hạ xuân dược muốn cùng trẫm mưa móc? Ngươi nhìn lại bản thân ngươi, có thật sự rất ti tiện hay không?!"Mắt nàng mù sương nhìn miệng hắn lạnh lùng buông xuống từng câu vũ nhục.Trái tim không kiềm được mà đau thắt lại.Bí mật dơ bẩn như thế bị chính người mình yêu vạch trần, hắn lại chẳng chút kiêng nể từng câu lăng mạ nàng ti tiện.Còn có nỗi đau đớn nào hơn như thế.Nàng lắc đầu, chân tay vung loạn muốn tránh khỏi tay hắn.Mà nàng càng muốn tránh, hắn lại càng siết chặt lấy tóc nàng.Tần Duật nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo thấm đẫm nước mắt trước mặt, nàng bởi vì muốn tránh thoát hắn mà mặt nhỏ đã nghẹn khuất đỏ bừng, d*c v*ng như thủy triều bên trong lại càng gào thét đòi phóng thích.Dược mạnh phát tác đến đỉnh điểm, hắn không còn không chế được bản thân nữa.Hai tay túm lấy người nàng ôm lên, giống như ném đồ vật mà ném tới trên giường.Gia Ninh bị ném mạnh, đầu liền đập xuống cạnh giường mà choáng váng.Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xông đến điên cuồng xé rách y phục." Buông ta ra! Tần Duật! Đừng chạm vào ta!!"Nàng liên tục gào thét muốn kháng cự, nhưng lại không thể nào thoát khỏi được cánh tay hắn.Bị c**ng b*c là cảm giác đáng sợ như thế nào, nàng cũng đã nếm đủ.Cho dù hắn có là người nàng yêu, nàng cũng không lại muốn bị c**ng b*c thêm lần nữa.Hắn điên cuồng xé vạt áo, xuân dược ngấm sâu khiến hắn dần mất đi lí trí, không còn tỉnh táo.Trong đầu chỉ một mực điên cuồng muốn nhanh chóng thoả mãn d*c v*ng đang gào thét." Không phải ngươi muốn cùng trẫm h**n ** sao?! Hiện tại liền cho ngươi! Liền cho ngươi toại nguyện!!"" Không muốn!! Ta không muốn!!"Nàng liền tục lắc đầu, kêu khóc đến khàn cả cổ họng, nước mắt ướt đẫm gò má thơm.Y phục chẳng mấy chốc đã bị xé nát, yến đỏ cũng bị xé mất một nửa, còn sót lại mảnh vải vắt trên vai thon, lụa đỏ đối lập với da thịt oánh bạch, càng mang thêm nét câu nhân.Gia Ninh hoảng sợ kêu lên, hình ảnh trong căn phòng tối tăm lại ám ảnh vây quanh nàng.Hắn thô lỗ đánh nàng, cường ngạnh chiếm lấy nàng, điên cuồng cắn xé nàng.Nàng không muốn lại trải qua cảm giác ấy thêm lần nữa." Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!"Nàng giống như đột nhiên phát điên, không còn kiểm soát được bản thân nửa, điên cuồng la hét, điên cuồng phản kháng.Tần Duật động tác đột nhiên khựng lại.Nhìn gương mặt nàng vì hoảng loạn mà tái nhợt đi.Phải sợ hãi đến mức nào con người ta mới trở nên kích động như thế.Phút chốc, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác đau lòng.Hắn tức giận lắc đầu, nỗ lực xoá tan đi cảm xúc khác thường trong lòng.Thầm rủa thứ xuân dược chết tiết khiến tinh thần hắn không còn tỉnh táo.Sự thương hại cũng chỉ thoáng qua trong phút chốc, d*c v*ng bị k*ch th*ch lại bắt đầu kêu gào bao trùm hắn.Nam nhân thô lỗ mà du tẩu khắp cơ thể nàng, mặc nàng đã gần như phát điên, liền mạnh mẽ xâm chiếm.Gia Ninh cảm nhận nỗi đau đớn lan tràn khắp cơ thể, lại cũng không thể lên thành tiếng.Nỗi uất ức, sợ hãi đến cùng cực biến thành tiếng nghẹn ngào nức nở nơi cổ họng.Nàng buông thõng hai tay, không còn chống cự nữa, để mặc cho nam nhân phía trên phát tiết mà chà đạp.Nàng nhắm đôi mắt, bàn tay phía dưới chăn không ngừng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt mà rỉ máu.Suốt một đêm, hắn giày vò nàng đến không còn hơi sức.Phát tiết xong, hắn không nói một lời, lạnh lùng mặc lại y phục.Trước khi đi, chỉ nhìn lại một lần nữ nhân đã thê thảm gục trên nệm giường, ánh mắt chán ghét giống như nhìn một món đồ chơi cũ nát đã vứt bỏ rồi lập tức rời đi.Mãi cho đến khi tiếng cánh cửa tẩm điện kẽo kẹt đóng lại, nàng mới khẽ run run mi mắt ướt đẫm.Nàng cứng đờ người, không một chút động đậy.Hai mắt đỡ đẫn nhìn lên xà nhà, nước mắt lại không tiếng động mà chảy ra.