Thành phố giải trí D, thiên đường cho người say mê rượu vào ban đêm, đèn màu xanh thắp lên khắp nơi, thật ma mị. Nhan Tiểu Ngư đợi ở cửa nhà vệ sinh, đang nhìn đến một chú hơn 50 tuổi, quần áo không chỉnh tề nghiêng người tựa vào trên vách tường phun vòng khói chơi đùa, lấy tiền bạc dụ mời cô tình một đêm, cô không kìm được chính nghĩa trong lòng của mình, bắt đầu truyền bá hệ thống lý luận giáo dục chính thống của Nhan thị. “Lão đồng chí, ông làm loại hành vì này, trên có lỗi với Đảng, dưới thực xin lỗi nhân dân, càng không xứng với người vợ ở nhà chăm sóc con ông. Lão đồng chí, ông có con gái không, nếu ông có con gái, chẳng lẽ ông sẽ tùy tiện để cô ta bị một kẻ say rượu hơn 50 tuổi đến gần gạ tình một đêm sao?Lão đồng chí, ông có cảm thấy nhục nhã không? Nếu không, bây giờ khẩn trương về nhà luyện chữ, viết ngay hai chữ nhục nhã, nhìn ông như thế này, tôi xem chắc phải mười ngàn lần trở lên mới có hiệu quả!Lão đồng chí, nhân dịp trời còn chưa có tối, về nhà đi thôi, biết sai có thể…

Chương 37: 37: Thưởng Thức Nghệ Thuật Quá Đặc Biệt

Mẹ Cảnh Sát: Con Muốn Người Cha NàyTác giả: Thiển Mạc MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThành phố giải trí D, thiên đường cho người say mê rượu vào ban đêm, đèn màu xanh thắp lên khắp nơi, thật ma mị. Nhan Tiểu Ngư đợi ở cửa nhà vệ sinh, đang nhìn đến một chú hơn 50 tuổi, quần áo không chỉnh tề nghiêng người tựa vào trên vách tường phun vòng khói chơi đùa, lấy tiền bạc dụ mời cô tình một đêm, cô không kìm được chính nghĩa trong lòng của mình, bắt đầu truyền bá hệ thống lý luận giáo dục chính thống của Nhan thị. “Lão đồng chí, ông làm loại hành vì này, trên có lỗi với Đảng, dưới thực xin lỗi nhân dân, càng không xứng với người vợ ở nhà chăm sóc con ông. Lão đồng chí, ông có con gái không, nếu ông có con gái, chẳng lẽ ông sẽ tùy tiện để cô ta bị một kẻ say rượu hơn 50 tuổi đến gần gạ tình một đêm sao?Lão đồng chí, ông có cảm thấy nhục nhã không? Nếu không, bây giờ khẩn trương về nhà luyện chữ, viết ngay hai chữ nhục nhã, nhìn ông như thế này, tôi xem chắc phải mười ngàn lần trở lên mới có hiệu quả!Lão đồng chí, nhân dịp trời còn chưa có tối, về nhà đi thôi, biết sai có thể… Nhan Tiểu Ngư thấy dì chủ nhà càng nói càng lớn, rất nhiều người thấy người không nói gì thì càng quấy rối.Vì thế không thể làm khác hơn là thu dọn đồ đặc yên lặng rời đi---Cô ôm hành lý xuống lầu, muốn gọi điện đến ký túc xá của Nhan Duy An, nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình bị lấy đi! CÔ suy nghĩ một chút liền cầm vali đi vào buồng điện thoại công cộng."Tạm thời quyết định, ăn."Thấu thiếu gia nói xong mấy chữ này thì vẻ mặt bình tĩnh, không hề xấu hổ.Đường Táp đổ mồ hôi, Tiểu Thấu a, lại ra tay với cô gái đường hoàng ưu tú, cậu thật sự không biết xấu hổ, chắc hai chữ này viết thế nào cũng quên rồi! "Thiếu đương gia! Xử lý xong tất cả"Lúc này màn hình phẳng tự động trò chuyện mở ra, giọng nói của thủ hạ của Nam Cung Thấu báo cáo."Tốt."NAm Cung Thấu trả lời."Vâng, vậy đương gia ngủ ngon." Người áo đen cung kính gật đầu, nói xong liền tắt màn hình! Đường Táp thấy hình ảnh nơi chỗ của người áo đen chính là nhà trọ bên cạnh, lập tức phất tay kêu, "Đợi chút, xảy ra chuyện gì?"Người áo đen thấy Đường thiếu gia, liền thành thật trả lời, "Báo cáo Đường thiếu gia, Thiếu gia phân phó lập tức mua lại nha trọ này."Đường Táp nhìn người đàn ông trước tay lái trong bóng đêm, cau mày, không hiểu, "Khu vực giá rẻ này không hề có giá trị, cậu mua nó để làm gì, Kim ốc tàng kiều?"Nam Cung Thấu cười nhưng không nói gì.Đường Táp đổ mồ hôi---cái biểu tình này là âm hiểm b**n th** vô cùng a!"Tôi chính xác là con sói đội lốt cừu---mà cậu là con mồi của tôi là dê con trong miệng tôi! "Điện thoại nhái Phổ Tư sơn trại vương phía trương đột nhiên vang lên, vô cùng hợp với tình hình.Nam Cung Thấu nhíu mày.Trong lòng Đường Táp nhất thời hộc máu---đây không phải điện thoại của cô gái kia sao? Cách thưởng thức nghệ thuật của cô gái này cũng quá đặc biệt, người thường sợ đối với cô gái này cũng nuốt không trôi a!Thấu thiếu gia cầm điện thoại lên, không chút do dự nhấn trả lời."Nam Cung tiên sinh! " CÔ gái có chút do dự, cẩn thận như nói chuyện với quỷ sa tăng, "Tôi nghĩ muốn!.""Khách sạn Hi Nhĩ Đốn, phòng tổng thống, đến trước mười giờ."Thấu thiếu gia nói xong liền tắt điện thoạiĐường Táp kinh hãi, lúc này như đã hiểu rõ ý nghĩ thu mua nhà trọ kia..

Nhan Tiểu Ngư thấy dì chủ nhà càng nói càng lớn, rất nhiều người thấy người không nói gì thì càng quấy rối.

Vì thế không thể làm khác hơn là thu dọn đồ đặc yên lặng rời đi---Cô ôm hành lý xuống lầu, muốn gọi điện đến ký túc xá của Nhan Duy An, nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình bị lấy đi! CÔ suy nghĩ một chút liền cầm vali đi vào buồng điện thoại công cộng.

"Tạm thời quyết định, ăn.

"Thấu thiếu gia nói xong mấy chữ này thì vẻ mặt bình tĩnh, không hề xấu hổ.

Đường Táp đổ mồ hôi, Tiểu Thấu a, lại ra tay với cô gái đường hoàng ưu tú, cậu thật sự không biết xấu hổ, chắc hai chữ này viết thế nào cũng quên rồi! "Thiếu đương gia! Xử lý xong tất cả"Lúc này màn hình phẳng tự động trò chuyện mở ra, giọng nói của thủ hạ của Nam Cung Thấu báo cáo.

"Tốt.

"NAm Cung Thấu trả lời.

"Vâng, vậy đương gia ngủ ngon.

" Người áo đen cung kính gật đầu, nói xong liền tắt màn hình! Đường Táp thấy hình ảnh nơi chỗ của người áo đen chính là nhà trọ bên cạnh, lập tức phất tay kêu, "Đợi chút, xảy ra chuyện gì?"Người áo đen thấy Đường thiếu gia, liền thành thật trả lời, "Báo cáo Đường thiếu gia, Thiếu gia phân phó lập tức mua lại nha trọ này.

"Đường Táp nhìn người đàn ông trước tay lái trong bóng đêm, cau mày, không hiểu, "Khu vực giá rẻ này không hề có giá trị, cậu mua nó để làm gì, Kim ốc tàng kiều?"Nam Cung Thấu cười nhưng không nói gì.

Đường Táp đổ mồ hôi---cái biểu tình này là âm hiểm b**n th** vô cùng a!"Tôi chính xác là con sói đội lốt cừu---mà cậu là con mồi của tôi là dê con trong miệng tôi! "Điện thoại nhái Phổ Tư sơn trại vương phía trương đột nhiên vang lên, vô cùng hợp với tình hình.

Nam Cung Thấu nhíu mày.

Trong lòng Đường Táp nhất thời hộc máu---đây không phải điện thoại của cô gái kia sao? Cách thưởng thức nghệ thuật của cô gái này cũng quá đặc biệt, người thường sợ đối với cô gái này cũng nuốt không trôi a!Thấu thiếu gia cầm điện thoại lên, không chút do dự nhấn trả lời.

"Nam Cung tiên sinh! " CÔ gái có chút do dự, cẩn thận như nói chuyện với quỷ sa tăng, "Tôi nghĩ muốn!.

""Khách sạn Hi Nhĩ Đốn, phòng tổng thống, đến trước mười giờ.

"Thấu thiếu gia nói xong liền tắt điện thoạiĐường Táp kinh hãi, lúc này như đã hiểu rõ ý nghĩ thu mua nhà trọ kia.

.

Mẹ Cảnh Sát: Con Muốn Người Cha NàyTác giả: Thiển Mạc MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThành phố giải trí D, thiên đường cho người say mê rượu vào ban đêm, đèn màu xanh thắp lên khắp nơi, thật ma mị. Nhan Tiểu Ngư đợi ở cửa nhà vệ sinh, đang nhìn đến một chú hơn 50 tuổi, quần áo không chỉnh tề nghiêng người tựa vào trên vách tường phun vòng khói chơi đùa, lấy tiền bạc dụ mời cô tình một đêm, cô không kìm được chính nghĩa trong lòng của mình, bắt đầu truyền bá hệ thống lý luận giáo dục chính thống của Nhan thị. “Lão đồng chí, ông làm loại hành vì này, trên có lỗi với Đảng, dưới thực xin lỗi nhân dân, càng không xứng với người vợ ở nhà chăm sóc con ông. Lão đồng chí, ông có con gái không, nếu ông có con gái, chẳng lẽ ông sẽ tùy tiện để cô ta bị một kẻ say rượu hơn 50 tuổi đến gần gạ tình một đêm sao?Lão đồng chí, ông có cảm thấy nhục nhã không? Nếu không, bây giờ khẩn trương về nhà luyện chữ, viết ngay hai chữ nhục nhã, nhìn ông như thế này, tôi xem chắc phải mười ngàn lần trở lên mới có hiệu quả!Lão đồng chí, nhân dịp trời còn chưa có tối, về nhà đi thôi, biết sai có thể… Nhan Tiểu Ngư thấy dì chủ nhà càng nói càng lớn, rất nhiều người thấy người không nói gì thì càng quấy rối.Vì thế không thể làm khác hơn là thu dọn đồ đặc yên lặng rời đi---Cô ôm hành lý xuống lầu, muốn gọi điện đến ký túc xá của Nhan Duy An, nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình bị lấy đi! CÔ suy nghĩ một chút liền cầm vali đi vào buồng điện thoại công cộng."Tạm thời quyết định, ăn."Thấu thiếu gia nói xong mấy chữ này thì vẻ mặt bình tĩnh, không hề xấu hổ.Đường Táp đổ mồ hôi, Tiểu Thấu a, lại ra tay với cô gái đường hoàng ưu tú, cậu thật sự không biết xấu hổ, chắc hai chữ này viết thế nào cũng quên rồi! "Thiếu đương gia! Xử lý xong tất cả"Lúc này màn hình phẳng tự động trò chuyện mở ra, giọng nói của thủ hạ của Nam Cung Thấu báo cáo."Tốt."NAm Cung Thấu trả lời."Vâng, vậy đương gia ngủ ngon." Người áo đen cung kính gật đầu, nói xong liền tắt màn hình! Đường Táp thấy hình ảnh nơi chỗ của người áo đen chính là nhà trọ bên cạnh, lập tức phất tay kêu, "Đợi chút, xảy ra chuyện gì?"Người áo đen thấy Đường thiếu gia, liền thành thật trả lời, "Báo cáo Đường thiếu gia, Thiếu gia phân phó lập tức mua lại nha trọ này."Đường Táp nhìn người đàn ông trước tay lái trong bóng đêm, cau mày, không hiểu, "Khu vực giá rẻ này không hề có giá trị, cậu mua nó để làm gì, Kim ốc tàng kiều?"Nam Cung Thấu cười nhưng không nói gì.Đường Táp đổ mồ hôi---cái biểu tình này là âm hiểm b**n th** vô cùng a!"Tôi chính xác là con sói đội lốt cừu---mà cậu là con mồi của tôi là dê con trong miệng tôi! "Điện thoại nhái Phổ Tư sơn trại vương phía trương đột nhiên vang lên, vô cùng hợp với tình hình.Nam Cung Thấu nhíu mày.Trong lòng Đường Táp nhất thời hộc máu---đây không phải điện thoại của cô gái kia sao? Cách thưởng thức nghệ thuật của cô gái này cũng quá đặc biệt, người thường sợ đối với cô gái này cũng nuốt không trôi a!Thấu thiếu gia cầm điện thoại lên, không chút do dự nhấn trả lời."Nam Cung tiên sinh! " CÔ gái có chút do dự, cẩn thận như nói chuyện với quỷ sa tăng, "Tôi nghĩ muốn!.""Khách sạn Hi Nhĩ Đốn, phòng tổng thống, đến trước mười giờ."Thấu thiếu gia nói xong liền tắt điện thoạiĐường Táp kinh hãi, lúc này như đã hiểu rõ ý nghĩ thu mua nhà trọ kia..

Chương 37: 37: Thưởng Thức Nghệ Thuật Quá Đặc Biệt