“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay…
Chương 51: 51: Tha Thứ Cho Tôi Một Lần!
Bảo Kỳ VươngTác giả: Dương HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau lưng hắn còn có mấy chục tên vệ sĩ mặc vest và đeo kính râm cùng màu đen.Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho căn nhà của Tô Nhã Linh trở nên vô cùng chật chội.Bầu không khí cũng hết sức ngột ngạt.Mấy người Tô Đan Đan thấy vậy thì hai mắt sáng lấp lánh, cực kỳ mong chờ.Nhìn trận thế này là biết Đàm Minh Đạt sẽ không chịu để yên.Tần Nhược Hà bực bội trừng mắt nhìn Trần Bảo Kỳ: “Không phải cậu nói cậu ta không dám tới gây sự sao? Kết quả thế nào hả?”“Có lần nào cậu bốc phét mà thành sự thật chưa?”Nói tới đây, Tần Nhược Hà lại nhìn Tô Nhã Linh với vẻ hậm hực: “Nhã Linh, mẹ thật sự không hiểu con bị đần độn hay quá ngây thơ nữa!”“Bị tên khốn này lừa một lần thì cũng đã đành, nhưng con tự nghĩ mà xem, khoảng thời gian này bị cậu ta lừa bao nhiêu lần rồi!”“Bây giờ thì hay rồi, nói gì cũng đã muộn!”Tô Nhã Linh cũng không ngờ Đàm Minh Đạt lại tới nhà mình, cô đưa mắt nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ không biết phải làm sao.Trần Bảo Kỳ khẽ cười an ủi: “Tin anh, hắn không dám gây sự đâu”.Nghe thấy vậy, Tô Đan Đan và Trần Sơn không nhịn được mà phá lên cười.Bọn họ không ngờ đã đến lúc này rồi mà Trần Bảo Kỳ vẫn còn cứng miệng như thế.Lúc này, Đàm Minh Đạt hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Bảo Kỳ.Mà hắn nhìn về phía Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh: “Hai người là bố mẹ của Tô Nhã Linh đúng không?”Tô Thế Vinh đang chuẩn bị gật đầu thì Tần Nhược Hà lại nhanh hơn một bước, vừa lắc đầu vừa xua tay:“Không không không, không phải đâu, chúng tôi không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với Tô Nhã Linh, nó chỉ là một đứa con rơi không ai cần, chúng tôi cảm thấy đáng thương nên mới nhặt về nuôi”.“Chuyện của nó không có quan hệ gì với chúng tôi hết!”Tần Nhược Hà nói chuyện rất tự nhiên, chẳng hề cảm thấy ngượng mồm dù chỉ một chút.Thế nhưng đối với Tô Nhã Linh mà nói thì hai câu nói đơn giản này lại giống như sét đánh ngang tai.Cô không ngờ Tần Nhược Hà thật sự nghe theo lời gợi ý của Tô Đan Đan, phủi sạch quan hệ với mình.Việc này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau lưng hắn còn có mấy chục tên vệ sĩ mặc vest và đeo kính râm cùng màu đen.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho căn nhà của Tô Nhã Linh trở nên vô cùng chật chội.
Bầu không khí cũng hết sức ngột ngạt.
Mấy người Tô Đan Đan thấy vậy thì hai mắt sáng lấp lánh, cực kỳ mong chờ.
Nhìn trận thế này là biết Đàm Minh Đạt sẽ không chịu để yên.
Tần Nhược Hà bực bội trừng mắt nhìn Trần Bảo Kỳ: “Không phải cậu nói cậu ta không dám tới gây sự sao? Kết quả thế nào hả?”
“Có lần nào cậu bốc phét mà thành sự thật chưa?”
Nói tới đây, Tần Nhược Hà lại nhìn Tô Nhã Linh với vẻ hậm hực: “Nhã Linh, mẹ thật sự không hiểu con bị đần độn hay quá ngây thơ nữa!”
“Bị tên khốn này lừa một lần thì cũng đã đành, nhưng con tự nghĩ mà xem, khoảng thời gian này bị cậu ta lừa bao nhiêu lần rồi!”
“Bây giờ thì hay rồi, nói gì cũng đã muộn!”
Tô Nhã Linh cũng không ngờ Đàm Minh Đạt lại tới nhà mình, cô đưa mắt nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ không biết phải làm sao.
Trần Bảo Kỳ khẽ cười an ủi: “Tin anh, hắn không dám gây sự đâu”.
Nghe thấy vậy, Tô Đan Đan và Trần Sơn không nhịn được mà phá lên cười.
Bọn họ không ngờ đã đến lúc này rồi mà Trần Bảo Kỳ vẫn còn cứng miệng như thế.
Lúc này, Đàm Minh Đạt hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Bảo Kỳ.
Mà hắn nhìn về phía Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh: “Hai người là bố mẹ của Tô Nhã Linh đúng không?”
Tô Thế Vinh đang chuẩn bị gật đầu thì Tần Nhược Hà lại nhanh hơn một bước, vừa lắc đầu vừa xua tay:
“Không không không, không phải đâu, chúng tôi không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với Tô Nhã Linh, nó chỉ là một đứa con rơi không ai cần, chúng tôi cảm thấy đáng thương nên mới nhặt về nuôi”.
“Chuyện của nó không có quan hệ gì với chúng tôi hết!”
Tần Nhược Hà nói chuyện rất tự nhiên, chẳng hề cảm thấy ngượng mồm dù chỉ một chút.
Thế nhưng đối với Tô Nhã Linh mà nói thì hai câu nói đơn giản này lại giống như sét đánh ngang tai.
Cô không ngờ Tần Nhược Hà thật sự nghe theo lời gợi ý của Tô Đan Đan, phủi sạch quan hệ với mình.
Việc này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
.
Bảo Kỳ VươngTác giả: Dương HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau lưng hắn còn có mấy chục tên vệ sĩ mặc vest và đeo kính râm cùng màu đen.Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho căn nhà của Tô Nhã Linh trở nên vô cùng chật chội.Bầu không khí cũng hết sức ngột ngạt.Mấy người Tô Đan Đan thấy vậy thì hai mắt sáng lấp lánh, cực kỳ mong chờ.Nhìn trận thế này là biết Đàm Minh Đạt sẽ không chịu để yên.Tần Nhược Hà bực bội trừng mắt nhìn Trần Bảo Kỳ: “Không phải cậu nói cậu ta không dám tới gây sự sao? Kết quả thế nào hả?”“Có lần nào cậu bốc phét mà thành sự thật chưa?”Nói tới đây, Tần Nhược Hà lại nhìn Tô Nhã Linh với vẻ hậm hực: “Nhã Linh, mẹ thật sự không hiểu con bị đần độn hay quá ngây thơ nữa!”“Bị tên khốn này lừa một lần thì cũng đã đành, nhưng con tự nghĩ mà xem, khoảng thời gian này bị cậu ta lừa bao nhiêu lần rồi!”“Bây giờ thì hay rồi, nói gì cũng đã muộn!”Tô Nhã Linh cũng không ngờ Đàm Minh Đạt lại tới nhà mình, cô đưa mắt nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ không biết phải làm sao.Trần Bảo Kỳ khẽ cười an ủi: “Tin anh, hắn không dám gây sự đâu”.Nghe thấy vậy, Tô Đan Đan và Trần Sơn không nhịn được mà phá lên cười.Bọn họ không ngờ đã đến lúc này rồi mà Trần Bảo Kỳ vẫn còn cứng miệng như thế.Lúc này, Đàm Minh Đạt hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Bảo Kỳ.Mà hắn nhìn về phía Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh: “Hai người là bố mẹ của Tô Nhã Linh đúng không?”Tô Thế Vinh đang chuẩn bị gật đầu thì Tần Nhược Hà lại nhanh hơn một bước, vừa lắc đầu vừa xua tay:“Không không không, không phải đâu, chúng tôi không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với Tô Nhã Linh, nó chỉ là một đứa con rơi không ai cần, chúng tôi cảm thấy đáng thương nên mới nhặt về nuôi”.“Chuyện của nó không có quan hệ gì với chúng tôi hết!”Tần Nhược Hà nói chuyện rất tự nhiên, chẳng hề cảm thấy ngượng mồm dù chỉ một chút.Thế nhưng đối với Tô Nhã Linh mà nói thì hai câu nói đơn giản này lại giống như sét đánh ngang tai.Cô không ngờ Tần Nhược Hà thật sự nghe theo lời gợi ý của Tô Đan Đan, phủi sạch quan hệ với mình.Việc này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc..