Tác giả:

Mùa đông 26/02/2012, Trần Thu Ngôn thuê một phòng nhỏ ngồi trong tòa thị chính thành phố W, ngẩn người với máy tính, cô gái đã ba mươi tuổi vẫn chưa gả ra ngoài có thể nói là gái già, nhưng trời sinh Trần Thu Ngôn có khuôn mặt trẻ trung. Cô lại sinh ra trong gia đình theo đạo Phật, cuộc sống trong sạch như nước lọc, ngay cả chút sự đời còn chưa trải qua. Từ nhỏ đến khi học đại học chưa một lần yêu, ra trường tiến vào xã hội cũng như đa số những cô gái khác, trung bình thản nhiên, công việc bình thường. Chuyện khác người nhất mà cô làm chính là không cùng cha mẹ thương lượng đã theo bạn trai rời bỏ quê hương đến thành phố W làm việc. Cũng vì nguyên nhân này mà ba năm yêu nhau họ luôn xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng chia tay để chấm dứt. Quá trình yêu đương lần đó là sự kiện vô cùng quan trọng trong lòng Trần Thu Ngôn, trực tiếp khiến cho lòng cô chuyển biến. Dù sao từ tỉnh tỉnh mê mê đến tình yêu nở hoa rồi tan vỡ, bỏ ra thời gian dài như vậy cho mối tình kết quả đổi lại là công dã tràng,…

Chương 68

Trọng Sinh Quân YTác giả: Đạt OaTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông 26/02/2012, Trần Thu Ngôn thuê một phòng nhỏ ngồi trong tòa thị chính thành phố W, ngẩn người với máy tính, cô gái đã ba mươi tuổi vẫn chưa gả ra ngoài có thể nói là gái già, nhưng trời sinh Trần Thu Ngôn có khuôn mặt trẻ trung. Cô lại sinh ra trong gia đình theo đạo Phật, cuộc sống trong sạch như nước lọc, ngay cả chút sự đời còn chưa trải qua. Từ nhỏ đến khi học đại học chưa một lần yêu, ra trường tiến vào xã hội cũng như đa số những cô gái khác, trung bình thản nhiên, công việc bình thường. Chuyện khác người nhất mà cô làm chính là không cùng cha mẹ thương lượng đã theo bạn trai rời bỏ quê hương đến thành phố W làm việc. Cũng vì nguyên nhân này mà ba năm yêu nhau họ luôn xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng chia tay để chấm dứt. Quá trình yêu đương lần đó là sự kiện vô cùng quan trọng trong lòng Trần Thu Ngôn, trực tiếp khiến cho lòng cô chuyển biến. Dù sao từ tỉnh tỉnh mê mê đến tình yêu nở hoa rồi tan vỡ, bỏ ra thời gian dài như vậy cho mối tình kết quả đổi lại là công dã tràng,… Sau khi đồ ăn được dọn lên xong thì mọi người lui ra đóng cửa lại.Trần San thấy Hàn Khải mở mắt ra, bình tĩnh kéo tay cô vào bàn ăn.Trần San than thầm một hơi, đừng tức giận, không đáng tức giận.Cô ngồi vào cái ghế Hàn Khải đã kéo sẵn, lại hít sâu một hơi.Trần San cảm thấy tâm lý mà cô chuẩn bị sẵn trước kia nửa điểm tác dụng cũng không có, mỗi lần gặp anh là cô đều bốc hỏa, nhìn cái vẻ mặt bình thản của Hàn Khải đang ngồi ở kia, trong lòng cô thật buồn bực.Trần San cảm thấy đây là bản thân cô đang tìm tội mà chịu a, nói đạo lý với người như thế này thật là phí công, chẳng lẽ chấp nhận số mệnh bị chèn ép sao, Trần San nghĩ thế thì lập tức lắc đầu, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy lần trọng sinh này của cô đúng là bi kịch mà.Trần San mặc kệ mọi thứ, liều mạng cúi đầu ăn.Hàn Khải nhìn Trần San từ lúc vào bàn thì vùi đầu ăn, ánh mắt nhu hòa đi không ít: “Khụ.”Trần San nghe động tĩnh thì nâng mặt lên, nhìn vẻ mặt chờ đợi của Hàn Khải mà thấy mê mang, làm sao vậy a.“Trần San, anh thích món này, còn món này nữa.” Hàn Khải đẩy đẩy cái chén của mình.Trần San cúi đầu, sau đó nâng vẻ mặt đầy tươi cười lên, giúp đồ Hàn Khải gắp đồ ăn anh vừa chỉ vào chén, cười nói: “Ăn nhiều một chút.”Sau đó ngồi xuống tiếp tục vùi đầu ăn mạnh.Trong lòng Hàn Khải có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy đống đồ ăn trước mặt mình thì đáy mắt lóe sáng gắp ăn từng chút, không vội, từ từ sẽ đến.Sau khi cơm nước xong, Hàn Khải đưa Trần San trở về trường, trên đường nhìn tư liệu mà lão Hồ đưa đến, quang minh chính đại lật xem trước mặt Trần San.Nhìn nội dung rồi liếc mắt nhìn Trần San ở bên cạnh, sâu sắc cảm nhận rằng ánh mắt của anh thật tốt, nhớ đến quản lý Hảo như cái đuôi chạy sau cô thì lắc đầu.“Ngừng, đừng đến cửa trường.” Trần San thấy xe đã chạy đến gần trường thì mở miệng.Lão Hồ nhìn ánh mắt của Hàn Khải sau đó mới làm theo.Đến khi xe dừng lại, Trần San đang chuẩn bị bước xuống xe thì tay bị Hàn Khải giữ chặt.Trần San hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía Hàn Khải, ánh mắt ý bảo, có gì mau nói.“Lần sau hẹn em anh sẽ gọi điện trước, không lặp lại tình huống như hôm nay nữa.” Hàn Khải nhìn chằm chằm ánh mắt Trần San nói chậm rãi: “Hàn đại cùng Hàn tứ thì em cứ yên tâm mà sai bảo, anh là chú của bọn nhóc đó, có gì đã có anh lo.”Sau khi nghe xong thì Trần San trợn mắt há mồm, còn có chuyện kinh khủng này sao, chú nhỏ, cháu, cháu lớn.“Đừng, anh đừng nói với họ.” Trần San lo lắng, lập tức nghĩ đến hình ảnh Hàn đại cùng Hàn tứ đứng nghiêm trang xưng hô kính cẩn với cô thì trong lòng run lên, thế giới này cũng thật huyền ảo.“Uh, vậy sau này nói.” Hàn Khải thấy dáng vẻ như trời sập của Trần San thì không đành lòng k*ch th*ch cô nữa.“Việc này, chắc chứ?!” Trần San nuốt nước miếng ngẩng đầu hỏi.“Chắc.” Hàn Khải gật đầu khẳng định.Trần San lại dùng ánh mắt hỏi thêm một lần, nhìn thấy Hàn Khải lại gật đầu.Hàn Khải nhìn dáng vẻ của nha đầu kia, nâng tay xoa tóc cô rồi sờ hai má, thuận tay nhéo nhéo.Trần San nhìn Hàn Khải gật đầu rồi nói: “Vậy tôi về đây.”Hàn Khải nhìn theo bóng dáng của Trần San, nhìn lão Hồ đang rình coi ở trước: “Trở về.”Hồ thư ký thấy ánh sáng lạnh liếc tới mình thì sờ mặt, vẻ mặt dịu dàng khi nãy là của Hàn cục sao, chắc thế, sau đó thông báo cho mọi người trở về.Xe biến mất ở trong màn đêm.Trần San lung lay trở về trường, vào ký túc xá, vào phòng vệ sinh mở nước ấm dội lên người mình.Nhìn gương mặt quen thuộc trong gương kia, khóe miệng co rút một chút, thế giới này thật quá nguy hiểm, biến hóa quá nhanh.Trần San luôn sống bình thản, tương lai không thể xác định được điều gì, đối với người có ý định đi tới đi lui trong sinh mệnh của cô thì cô cũng không còn cách nào mà cứ tiếp tục bước về phía trước.Trần San dần lấy lại bình tĩnh.Mở cửa phòng vệ sinh ra mới phát hiện không có ai ở trong phòng, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm, s* s**ng thay đổi quần áo rồi lên giường đi ngủ..

Sau khi đồ ăn được dọn lên xong thì mọi người lui ra đóng cửa lại.

Trần San thấy Hàn Khải mở mắt ra, bình tĩnh kéo tay cô vào bàn ăn.

Trần San than thầm một hơi, đừng tức giận, không đáng tức giận.

Cô ngồi vào cái ghế Hàn Khải đã kéo sẵn, lại hít sâu một hơi.

Trần San cảm thấy tâm lý mà cô chuẩn bị sẵn trước kia nửa điểm tác dụng cũng không có, mỗi lần gặp anh là cô đều bốc hỏa, nhìn cái vẻ mặt bình thản của Hàn Khải đang ngồi ở kia, trong lòng cô thật buồn bực.

Trần San cảm thấy đây là bản thân cô đang tìm tội mà chịu a, nói đạo lý với người như thế này thật là phí công, chẳng lẽ chấp nhận số mệnh bị chèn ép sao, Trần San nghĩ thế thì lập tức lắc đầu, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy lần trọng sinh này của cô đúng là bi kịch mà.

Trần San mặc kệ mọi thứ, liều mạng cúi đầu ăn.

Hàn Khải nhìn Trần San từ lúc vào bàn thì vùi đầu ăn, ánh mắt nhu hòa đi không ít: “Khụ.

Trần San nghe động tĩnh thì nâng mặt lên, nhìn vẻ mặt chờ đợi của Hàn Khải mà thấy mê mang, làm sao vậy a.

“Trần San, anh thích món này, còn món này nữa.

” Hàn Khải đẩy đẩy cái chén của mình.

Trần San cúi đầu, sau đó nâng vẻ mặt đầy tươi cười lên, giúp đồ Hàn Khải gắp đồ ăn anh vừa chỉ vào chén, cười nói: “Ăn nhiều một chút.

Sau đó ngồi xuống tiếp tục vùi đầu ăn mạnh.

Trong lòng Hàn Khải có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy đống đồ ăn trước mặt mình thì đáy mắt lóe sáng gắp ăn từng chút, không vội, từ từ sẽ đến.

Sau khi cơm nước xong, Hàn Khải đưa Trần San trở về trường, trên đường nhìn tư liệu mà lão Hồ đưa đến, quang minh chính đại lật xem trước mặt Trần San.

Nhìn nội dung rồi liếc mắt nhìn Trần San ở bên cạnh, sâu sắc cảm nhận rằng ánh mắt của anh thật tốt, nhớ đến quản lý Hảo như cái đuôi chạy sau cô thì lắc đầu.

“Ngừng, đừng đến cửa trường.

” Trần San thấy xe đã chạy đến gần trường thì mở miệng.

Lão Hồ nhìn ánh mắt của Hàn Khải sau đó mới làm theo.

Đến khi xe dừng lại, Trần San đang chuẩn bị bước xuống xe thì tay bị Hàn Khải giữ chặt.

Trần San hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía Hàn Khải, ánh mắt ý bảo, có gì mau nói.

“Lần sau hẹn em anh sẽ gọi điện trước, không lặp lại tình huống như hôm nay nữa.

” Hàn Khải nhìn chằm chằm ánh mắt Trần San nói chậm rãi: “Hàn đại cùng Hàn tứ thì em cứ yên tâm mà sai bảo, anh là chú của bọn nhóc đó, có gì đã có anh lo.

Sau khi nghe xong thì Trần San trợn mắt há mồm, còn có chuyện kinh khủng này sao, chú nhỏ, cháu, cháu lớn.

“Đừng, anh đừng nói với họ.

” Trần San lo lắng, lập tức nghĩ đến hình ảnh Hàn đại cùng Hàn tứ đứng nghiêm trang xưng hô kính cẩn với cô thì trong lòng run lên, thế giới này cũng thật huyền ảo.

“Uh, vậy sau này nói.

” Hàn Khải thấy dáng vẻ như trời sập của Trần San thì không đành lòng k*ch th*ch cô nữa.

“Việc này, chắc chứ?!” Trần San nuốt nước miếng ngẩng đầu hỏi.

“Chắc.

” Hàn Khải gật đầu khẳng định.

Trần San lại dùng ánh mắt hỏi thêm một lần, nhìn thấy Hàn Khải lại gật đầu.

Hàn Khải nhìn dáng vẻ của nha đầu kia, nâng tay xoa tóc cô rồi sờ hai má, thuận tay nhéo nhéo.

Trần San nhìn Hàn Khải gật đầu rồi nói: “Vậy tôi về đây.

Hàn Khải nhìn theo bóng dáng của Trần San, nhìn lão Hồ đang rình coi ở trước: “Trở về.

Hồ thư ký thấy ánh sáng lạnh liếc tới mình thì sờ mặt, vẻ mặt dịu dàng khi nãy là của Hàn cục sao, chắc thế, sau đó thông báo cho mọi người trở về.

Xe biến mất ở trong màn đêm.

Trần San lung lay trở về trường, vào ký túc xá, vào phòng vệ sinh mở nước ấm dội lên người mình.

Nhìn gương mặt quen thuộc trong gương kia, khóe miệng co rút một chút, thế giới này thật quá nguy hiểm, biến hóa quá nhanh.

Trần San luôn sống bình thản, tương lai không thể xác định được điều gì, đối với người có ý định đi tới đi lui trong sinh mệnh của cô thì cô cũng không còn cách nào mà cứ tiếp tục bước về phía trước.

Trần San dần lấy lại bình tĩnh.

Mở cửa phòng vệ sinh ra mới phát hiện không có ai ở trong phòng, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm, s* s**ng thay đổi quần áo rồi lên giường đi ngủ.

.

Trọng Sinh Quân YTác giả: Đạt OaTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông 26/02/2012, Trần Thu Ngôn thuê một phòng nhỏ ngồi trong tòa thị chính thành phố W, ngẩn người với máy tính, cô gái đã ba mươi tuổi vẫn chưa gả ra ngoài có thể nói là gái già, nhưng trời sinh Trần Thu Ngôn có khuôn mặt trẻ trung. Cô lại sinh ra trong gia đình theo đạo Phật, cuộc sống trong sạch như nước lọc, ngay cả chút sự đời còn chưa trải qua. Từ nhỏ đến khi học đại học chưa một lần yêu, ra trường tiến vào xã hội cũng như đa số những cô gái khác, trung bình thản nhiên, công việc bình thường. Chuyện khác người nhất mà cô làm chính là không cùng cha mẹ thương lượng đã theo bạn trai rời bỏ quê hương đến thành phố W làm việc. Cũng vì nguyên nhân này mà ba năm yêu nhau họ luôn xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng chia tay để chấm dứt. Quá trình yêu đương lần đó là sự kiện vô cùng quan trọng trong lòng Trần Thu Ngôn, trực tiếp khiến cho lòng cô chuyển biến. Dù sao từ tỉnh tỉnh mê mê đến tình yêu nở hoa rồi tan vỡ, bỏ ra thời gian dài như vậy cho mối tình kết quả đổi lại là công dã tràng,… Sau khi đồ ăn được dọn lên xong thì mọi người lui ra đóng cửa lại.Trần San thấy Hàn Khải mở mắt ra, bình tĩnh kéo tay cô vào bàn ăn.Trần San than thầm một hơi, đừng tức giận, không đáng tức giận.Cô ngồi vào cái ghế Hàn Khải đã kéo sẵn, lại hít sâu một hơi.Trần San cảm thấy tâm lý mà cô chuẩn bị sẵn trước kia nửa điểm tác dụng cũng không có, mỗi lần gặp anh là cô đều bốc hỏa, nhìn cái vẻ mặt bình thản của Hàn Khải đang ngồi ở kia, trong lòng cô thật buồn bực.Trần San cảm thấy đây là bản thân cô đang tìm tội mà chịu a, nói đạo lý với người như thế này thật là phí công, chẳng lẽ chấp nhận số mệnh bị chèn ép sao, Trần San nghĩ thế thì lập tức lắc đầu, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy lần trọng sinh này của cô đúng là bi kịch mà.Trần San mặc kệ mọi thứ, liều mạng cúi đầu ăn.Hàn Khải nhìn Trần San từ lúc vào bàn thì vùi đầu ăn, ánh mắt nhu hòa đi không ít: “Khụ.”Trần San nghe động tĩnh thì nâng mặt lên, nhìn vẻ mặt chờ đợi của Hàn Khải mà thấy mê mang, làm sao vậy a.“Trần San, anh thích món này, còn món này nữa.” Hàn Khải đẩy đẩy cái chén của mình.Trần San cúi đầu, sau đó nâng vẻ mặt đầy tươi cười lên, giúp đồ Hàn Khải gắp đồ ăn anh vừa chỉ vào chén, cười nói: “Ăn nhiều một chút.”Sau đó ngồi xuống tiếp tục vùi đầu ăn mạnh.Trong lòng Hàn Khải có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy đống đồ ăn trước mặt mình thì đáy mắt lóe sáng gắp ăn từng chút, không vội, từ từ sẽ đến.Sau khi cơm nước xong, Hàn Khải đưa Trần San trở về trường, trên đường nhìn tư liệu mà lão Hồ đưa đến, quang minh chính đại lật xem trước mặt Trần San.Nhìn nội dung rồi liếc mắt nhìn Trần San ở bên cạnh, sâu sắc cảm nhận rằng ánh mắt của anh thật tốt, nhớ đến quản lý Hảo như cái đuôi chạy sau cô thì lắc đầu.“Ngừng, đừng đến cửa trường.” Trần San thấy xe đã chạy đến gần trường thì mở miệng.Lão Hồ nhìn ánh mắt của Hàn Khải sau đó mới làm theo.Đến khi xe dừng lại, Trần San đang chuẩn bị bước xuống xe thì tay bị Hàn Khải giữ chặt.Trần San hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía Hàn Khải, ánh mắt ý bảo, có gì mau nói.“Lần sau hẹn em anh sẽ gọi điện trước, không lặp lại tình huống như hôm nay nữa.” Hàn Khải nhìn chằm chằm ánh mắt Trần San nói chậm rãi: “Hàn đại cùng Hàn tứ thì em cứ yên tâm mà sai bảo, anh là chú của bọn nhóc đó, có gì đã có anh lo.”Sau khi nghe xong thì Trần San trợn mắt há mồm, còn có chuyện kinh khủng này sao, chú nhỏ, cháu, cháu lớn.“Đừng, anh đừng nói với họ.” Trần San lo lắng, lập tức nghĩ đến hình ảnh Hàn đại cùng Hàn tứ đứng nghiêm trang xưng hô kính cẩn với cô thì trong lòng run lên, thế giới này cũng thật huyền ảo.“Uh, vậy sau này nói.” Hàn Khải thấy dáng vẻ như trời sập của Trần San thì không đành lòng k*ch th*ch cô nữa.“Việc này, chắc chứ?!” Trần San nuốt nước miếng ngẩng đầu hỏi.“Chắc.” Hàn Khải gật đầu khẳng định.Trần San lại dùng ánh mắt hỏi thêm một lần, nhìn thấy Hàn Khải lại gật đầu.Hàn Khải nhìn dáng vẻ của nha đầu kia, nâng tay xoa tóc cô rồi sờ hai má, thuận tay nhéo nhéo.Trần San nhìn Hàn Khải gật đầu rồi nói: “Vậy tôi về đây.”Hàn Khải nhìn theo bóng dáng của Trần San, nhìn lão Hồ đang rình coi ở trước: “Trở về.”Hồ thư ký thấy ánh sáng lạnh liếc tới mình thì sờ mặt, vẻ mặt dịu dàng khi nãy là của Hàn cục sao, chắc thế, sau đó thông báo cho mọi người trở về.Xe biến mất ở trong màn đêm.Trần San lung lay trở về trường, vào ký túc xá, vào phòng vệ sinh mở nước ấm dội lên người mình.Nhìn gương mặt quen thuộc trong gương kia, khóe miệng co rút một chút, thế giới này thật quá nguy hiểm, biến hóa quá nhanh.Trần San luôn sống bình thản, tương lai không thể xác định được điều gì, đối với người có ý định đi tới đi lui trong sinh mệnh của cô thì cô cũng không còn cách nào mà cứ tiếp tục bước về phía trước.Trần San dần lấy lại bình tĩnh.Mở cửa phòng vệ sinh ra mới phát hiện không có ai ở trong phòng, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm, s* s**ng thay đổi quần áo rồi lên giường đi ngủ..

Chương 68