“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng…

Chương 227: Biến Hoá

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Cô đi theo, kết quả lúc đi vào, Mộc ba mang cô tới trước mặt bà chủ, âm thầm ra dấu tay với bà chủ, mặt ngoài lại biểu lộ đáng thương nói: “Đây là đứa con gái vượt ngục của tôi, nó chạy trốn tới nơi đây, xin bà chủ chứa chấp nó."Bà chủ cười hết sức xinh đẹp, nhìn một chút, thấy Tiểu Ốc có vẻ thùy mị, cảm thấy cũng không tệ lắm, ra hiệu bằng mắt với hai hộ vệ đang đứng đối diện.Hai hộ vệ lập tức hiểu ý, đi tới trực tiếp khống chế Tiểu Ốc, bắt được hai tay của cô.Tiểu Ốc trợn tròn mắt, nhìn về phía Mộc ba không thể tin, kêu: “Ba, làm gì vậy?Dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng ông không hít thuốc phiện sẽ khó chịu đến chết.Mộc ba không nhìn cô, mà nói chuyện với bà chủ kia: “Bà cho giá đi! Đây là con gái nuôi của tôi, nuôi lớn như vậy thật không dễ dàng a!"“Mười vạn baht Thái."Mười vạn bahtThái tương đương với hơn hai vạn nhân dân tệ , Mộc ba làm sao đồng ý: “Con gái của tôi chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Nhiều hơn nữa đi!"“Hai vạn năm baht Thái, không cần thì dẹp đi, con gái của ông vừa nhìn đã biết không dễ cư xử, có đáng tiền hay không chính ông biết." Bà ta biết những kẻ hít thuốc phiện này, dù có ra giá ít hơn nữa cũng sẽ đồng ý, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ bán con bán vợ.“Được! Hai vạn năm thì hai vạn năm, đưa tiền mặt đi! Dầu gì ở đây tôi cũng có chút chuyện." Không đưa tiền mặt thì phải đi ngân hàng lấy, như vậy rất phiền toái.Bà chủ gọi người trông nom sổ sách đi vào, rồi đưa cho ông một khoản tiền.Tiểu Ốc bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm.Cô thật khóc không ra nước mắt, cô là nên vui mừng vì rốt cuộc cũng thành công lẫn được vào, hay là nên vui mừng vì bị ba nuôi bán đi? Làm nội gián, cái gì cô cũng đều nghĩ qua, duy chỉ không có nghĩ tới có một ngày cô sẽ bị ba nuôi của mình bán đi.Mà cô thật sự không cách nào tưởng tượng được, ngày xưa ba nuôi gian xảo thế nào, bây giờ lại có thể biết biến thành cái bộ dáng này, ba nuôi trước kia đặc biệt yêu thương cô, nhưng bây giờ lại có thể bán đứng cô.Thật ra thì cô có thể đánh thắng được hai hộ vệ này, nhưng thật vất vả mới tiến vào đây, cô không có lý do gì lại chạy trốn.Sau khi xác định trong phòng không có người khác, Tiểu Ốc móc ra thiết bị được giấu ở giữa hai ngực, đó là loại son môi đặc chế, cô phải thông báo cho Vương Triệu Quân tin tức bên này, mở ra một đầu, rồi bắt đầu hướng về phía bên trong thu nội dung cho bên kia nghe: “Cảnh sát Vương, chuyện có biến hóa.”

Cô đi theo, kết quả lúc đi vào, Mộc ba mang cô tới trước mặt bà chủ, âm thầm ra dấu tay với bà chủ, mặt ngoài lại biểu lộ đáng thương nói: “Đây là đứa con gái vượt ngục của tôi, nó chạy trốn tới nơi đây, xin bà chủ chứa chấp nó.

"

Bà chủ cười hết sức xinh đẹp, nhìn một chút, thấy Tiểu Ốc có vẻ thùy mị, cảm thấy cũng không tệ lắm, ra hiệu bằng mắt với hai hộ vệ đang đứng đối diện.

Hai hộ vệ lập tức hiểu ý, đi tới trực tiếp khống chế Tiểu Ốc, bắt được hai tay của cô.

Tiểu Ốc trợn tròn mắt, nhìn về phía Mộc ba không thể tin, kêu: “Ba, làm gì vậy?

Dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng ông không hít thuốc phiện sẽ khó chịu đến chết.

Mộc ba không nhìn cô, mà nói chuyện với bà chủ kia: “Bà cho giá đi! Đây là con gái nuôi của tôi, nuôi lớn như vậy thật không dễ dàng a!"

“Mười vạn baht Thái.

"

Mười vạn bahtThái tương đương với hơn hai vạn nhân dân tệ , Mộc ba làm sao đồng ý: “Con gái của tôi chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Nhiều hơn nữa đi!"

“Hai vạn năm baht Thái, không cần thì dẹp đi, con gái của ông vừa nhìn đã biết không dễ cư xử, có đáng tiền hay không chính ông biết.

" Bà ta biết những kẻ hít thuốc phiện này, dù có ra giá ít hơn nữa cũng sẽ đồng ý, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ bán con bán vợ.

“Được! Hai vạn năm thì hai vạn năm, đưa tiền mặt đi! Dầu gì ở đây tôi cũng có chút chuyện.

" Không đưa tiền mặt thì phải đi ngân hàng lấy, như vậy rất phiền toái.

Bà chủ gọi người trông nom sổ sách đi vào, rồi đưa cho ông một khoản tiền.

Tiểu Ốc bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm.

Cô thật khóc không ra nước mắt, cô là nên vui mừng vì rốt cuộc cũng thành công lẫn được vào, hay là nên vui mừng vì bị ba nuôi bán đi? Làm nội gián, cái gì cô cũng đều nghĩ qua, duy chỉ không có nghĩ tới có một ngày cô sẽ bị ba nuôi của mình bán đi.

Mà cô thật sự không cách nào tưởng tượng được, ngày xưa ba nuôi gian xảo thế nào, bây giờ lại có thể biết biến thành cái bộ dáng này, ba nuôi trước kia đặc biệt yêu thương cô, nhưng bây giờ lại có thể bán đứng cô.

Thật ra thì cô có thể đánh thắng được hai hộ vệ này, nhưng thật vất vả mới tiến vào đây, cô không có lý do gì lại chạy trốn.

Sau khi xác định trong phòng không có người khác, Tiểu Ốc móc ra thiết bị được giấu ở giữa hai ngực, đó là loại son môi đặc chế, cô phải thông báo cho Vương Triệu Quân tin tức bên này, mở ra một đầu, rồi bắt đầu hướng về phía bên trong thu nội dung cho bên kia nghe: “Cảnh sát Vương, chuyện có biến hóa.

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Cô đi theo, kết quả lúc đi vào, Mộc ba mang cô tới trước mặt bà chủ, âm thầm ra dấu tay với bà chủ, mặt ngoài lại biểu lộ đáng thương nói: “Đây là đứa con gái vượt ngục của tôi, nó chạy trốn tới nơi đây, xin bà chủ chứa chấp nó."Bà chủ cười hết sức xinh đẹp, nhìn một chút, thấy Tiểu Ốc có vẻ thùy mị, cảm thấy cũng không tệ lắm, ra hiệu bằng mắt với hai hộ vệ đang đứng đối diện.Hai hộ vệ lập tức hiểu ý, đi tới trực tiếp khống chế Tiểu Ốc, bắt được hai tay của cô.Tiểu Ốc trợn tròn mắt, nhìn về phía Mộc ba không thể tin, kêu: “Ba, làm gì vậy?Dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng ông không hít thuốc phiện sẽ khó chịu đến chết.Mộc ba không nhìn cô, mà nói chuyện với bà chủ kia: “Bà cho giá đi! Đây là con gái nuôi của tôi, nuôi lớn như vậy thật không dễ dàng a!"“Mười vạn baht Thái."Mười vạn bahtThái tương đương với hơn hai vạn nhân dân tệ , Mộc ba làm sao đồng ý: “Con gái của tôi chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Nhiều hơn nữa đi!"“Hai vạn năm baht Thái, không cần thì dẹp đi, con gái của ông vừa nhìn đã biết không dễ cư xử, có đáng tiền hay không chính ông biết." Bà ta biết những kẻ hít thuốc phiện này, dù có ra giá ít hơn nữa cũng sẽ đồng ý, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ bán con bán vợ.“Được! Hai vạn năm thì hai vạn năm, đưa tiền mặt đi! Dầu gì ở đây tôi cũng có chút chuyện." Không đưa tiền mặt thì phải đi ngân hàng lấy, như vậy rất phiền toái.Bà chủ gọi người trông nom sổ sách đi vào, rồi đưa cho ông một khoản tiền.Tiểu Ốc bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm.Cô thật khóc không ra nước mắt, cô là nên vui mừng vì rốt cuộc cũng thành công lẫn được vào, hay là nên vui mừng vì bị ba nuôi bán đi? Làm nội gián, cái gì cô cũng đều nghĩ qua, duy chỉ không có nghĩ tới có một ngày cô sẽ bị ba nuôi của mình bán đi.Mà cô thật sự không cách nào tưởng tượng được, ngày xưa ba nuôi gian xảo thế nào, bây giờ lại có thể biết biến thành cái bộ dáng này, ba nuôi trước kia đặc biệt yêu thương cô, nhưng bây giờ lại có thể bán đứng cô.Thật ra thì cô có thể đánh thắng được hai hộ vệ này, nhưng thật vất vả mới tiến vào đây, cô không có lý do gì lại chạy trốn.Sau khi xác định trong phòng không có người khác, Tiểu Ốc móc ra thiết bị được giấu ở giữa hai ngực, đó là loại son môi đặc chế, cô phải thông báo cho Vương Triệu Quân tin tức bên này, mở ra một đầu, rồi bắt đầu hướng về phía bên trong thu nội dung cho bên kia nghe: “Cảnh sát Vương, chuyện có biến hóa.”

Chương 227: Biến Hoá