“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng…
Chương 232: Tôi Ở Nơi Này
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Tiểu Ốc nhân cơ hội, dùng một cước đá rớt súng lục trong tay của hắn.Thừa dịp khẩu súng rơi xuống đất, cô nhanh chóng dùng hai tay giựt một cái, làm đứt dây thừng để giải thoát.Nếu là chém giết bằng súng thì khẳng định sẽ không còn kịp nữa, cô há miệng để độc châm từ trong miệng b*n r*.Hắn dễ dàng tránh được, còn cô tranh thủ lúc hắn đang né tránh, nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, từ lầu hai nhảy xuống, trong sân nhỏ lại không có tường rào cao lớn nên cô dễ dàng vượt qua, hướng phía rừng núi mà chạy đi.Hắn đứng ở lầu hai hướng về phía cô nổ súng, nhưng Tiểu Ốc chạy nhanh nên hắn không thành công.Hắn cực kỳ tức giận, nheo mắt, nói với thủ hạ: “Tập trung binh lực, toàn lực đuổi bắt cô gái kia, cô ta chạy về hướng có vách đá, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cô ta cũng chưa chạy xa đâu."Cô đã nhìn thấy mặt của hắn, cho nên quyết không thể sống đến ngày mai!Tiểu Ốc vốn muốn tìm một chỗ an toàn để trốn, nhưng rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe, cô nghĩ dựa vào việc lúc nãy đã gặp những binh lính kia, cô rất sẽ bị bọn chúng tìm được, không bằng vẫn chạy về phía trước.Kết quả chạy không bao xa, cô nhìn thấy một vách đá.Mặc dù không phải là vực sâu vạn trượng, nhưng liếc mắt cũng cao khoảng ba mươi, bốn mươi mét, phía dưới lại không thấy rõ, nghe như có tiếng nước chảy nhưng không lớn, có lẽ là nước không chảy xiết, cũng có lẽ là nước không sâu.Tiểu Ốc hy vọng là vế trước, như vậy cô mới có cơ hội sống sót, nếu là vế sau có lẽ sẽ tàn phế.Cô đã không có đường lui.Cô có thể nghe được tiếng xe hơi khởi động, cùng âm thanh của một đám binh lính đang đuổi tới.Tiểu Ốc lui về phía sau, muốn nhìn một chút xem vực này có dây leo gì không, để lúc cô té xuống, biết đâu có thể túm được một chút dây leo, như vậy cũng không té thảm.Đột nhiên bầu trời vang lên âm thanh của máy bay trực thăng, Tiểu Ốc hướng nơi xa nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy máy bay trực thăng, hẳn là tới cứu cô, Tiểu Ốc lớn tiếng kêu lên: “Tôi ở nơi này!"Nhưng người trên máy bay trực thăng căn bản không nghe cũng không nhìn thấy cô, một là quá xa, một là trời quá tối.Tối hôm nay giống như trăng sáng núp ở trong mây, trong núi đưa tay không thấy được năm ngón, thật khó tìm được cô.Thế nhưng đám binh lính lại tìm được cô, khi đèn xe hơi chiếu xạ trên vách núi, cô rõ ràng nghe có người đang nói: “Cô ta ở đó!"
Tiểu Ốc nhân cơ hội, dùng một cước đá rớt súng lục trong tay của hắn.
Thừa dịp khẩu súng rơi xuống đất, cô nhanh chóng dùng hai tay giựt một cái, làm đứt dây thừng để giải thoát.
Nếu là chém giết bằng súng thì khẳng định sẽ không còn kịp nữa, cô há miệng để độc châm từ trong miệng b*n r*.
Hắn dễ dàng tránh được, còn cô tranh thủ lúc hắn đang né tránh, nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, từ lầu hai nhảy xuống, trong sân nhỏ lại không có tường rào cao lớn nên cô dễ dàng vượt qua, hướng phía rừng núi mà chạy đi.
Hắn đứng ở lầu hai hướng về phía cô nổ súng, nhưng Tiểu Ốc chạy nhanh nên hắn không thành công.
Hắn cực kỳ tức giận, nheo mắt, nói với thủ hạ: “Tập trung binh lực, toàn lực đuổi bắt cô gái kia, cô ta chạy về hướng có vách đá, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cô ta cũng chưa chạy xa đâu."
Cô đã nhìn thấy mặt của hắn, cho nên quyết không thể sống đến ngày mai!
Tiểu Ốc vốn muốn tìm một chỗ an toàn để trốn, nhưng rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe, cô nghĩ dựa vào việc lúc nãy đã gặp những binh lính kia, cô rất sẽ bị bọn chúng tìm được, không bằng vẫn chạy về phía trước.
Kết quả chạy không bao xa, cô nhìn thấy một vách đá.
Mặc dù không phải là vực sâu vạn trượng, nhưng liếc mắt cũng cao khoảng ba mươi, bốn mươi mét, phía dưới lại không thấy rõ, nghe như có tiếng nước chảy nhưng không lớn, có lẽ là nước không chảy xiết, cũng có lẽ là nước không sâu.
Tiểu Ốc hy vọng là vế trước, như vậy cô mới có cơ hội sống sót, nếu là vế sau có lẽ sẽ tàn phế.
Cô đã không có đường lui.
Cô có thể nghe được tiếng xe hơi khởi động, cùng âm thanh của một đám binh lính đang đuổi tới.
Tiểu Ốc lui về phía sau, muốn nhìn một chút xem vực này có dây leo gì không, để lúc cô té xuống, biết đâu có thể túm được một chút dây leo, như vậy cũng không té thảm.
Đột nhiên bầu trời vang lên âm thanh của máy bay trực thăng, Tiểu Ốc hướng nơi xa nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy máy bay trực thăng, hẳn là tới cứu cô, Tiểu Ốc lớn tiếng kêu lên: “Tôi ở nơi này!"
Nhưng người trên máy bay trực thăng căn bản không nghe cũng không nhìn thấy cô, một là quá xa, một là trời quá tối.
Tối hôm nay giống như trăng sáng núp ở trong mây, trong núi đưa tay không thấy được năm ngón, thật khó tìm được cô.
Thế nhưng đám binh lính lại tìm được cô, khi đèn xe hơi chiếu xạ trên vách núi, cô rõ ràng nghe có người đang nói: “Cô ta ở đó!"
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Tiểu Ốc nhân cơ hội, dùng một cước đá rớt súng lục trong tay của hắn.Thừa dịp khẩu súng rơi xuống đất, cô nhanh chóng dùng hai tay giựt một cái, làm đứt dây thừng để giải thoát.Nếu là chém giết bằng súng thì khẳng định sẽ không còn kịp nữa, cô há miệng để độc châm từ trong miệng b*n r*.Hắn dễ dàng tránh được, còn cô tranh thủ lúc hắn đang né tránh, nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, từ lầu hai nhảy xuống, trong sân nhỏ lại không có tường rào cao lớn nên cô dễ dàng vượt qua, hướng phía rừng núi mà chạy đi.Hắn đứng ở lầu hai hướng về phía cô nổ súng, nhưng Tiểu Ốc chạy nhanh nên hắn không thành công.Hắn cực kỳ tức giận, nheo mắt, nói với thủ hạ: “Tập trung binh lực, toàn lực đuổi bắt cô gái kia, cô ta chạy về hướng có vách đá, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cô ta cũng chưa chạy xa đâu."Cô đã nhìn thấy mặt của hắn, cho nên quyết không thể sống đến ngày mai!Tiểu Ốc vốn muốn tìm một chỗ an toàn để trốn, nhưng rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe, cô nghĩ dựa vào việc lúc nãy đã gặp những binh lính kia, cô rất sẽ bị bọn chúng tìm được, không bằng vẫn chạy về phía trước.Kết quả chạy không bao xa, cô nhìn thấy một vách đá.Mặc dù không phải là vực sâu vạn trượng, nhưng liếc mắt cũng cao khoảng ba mươi, bốn mươi mét, phía dưới lại không thấy rõ, nghe như có tiếng nước chảy nhưng không lớn, có lẽ là nước không chảy xiết, cũng có lẽ là nước không sâu.Tiểu Ốc hy vọng là vế trước, như vậy cô mới có cơ hội sống sót, nếu là vế sau có lẽ sẽ tàn phế.Cô đã không có đường lui.Cô có thể nghe được tiếng xe hơi khởi động, cùng âm thanh của một đám binh lính đang đuổi tới.Tiểu Ốc lui về phía sau, muốn nhìn một chút xem vực này có dây leo gì không, để lúc cô té xuống, biết đâu có thể túm được một chút dây leo, như vậy cũng không té thảm.Đột nhiên bầu trời vang lên âm thanh của máy bay trực thăng, Tiểu Ốc hướng nơi xa nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy máy bay trực thăng, hẳn là tới cứu cô, Tiểu Ốc lớn tiếng kêu lên: “Tôi ở nơi này!"Nhưng người trên máy bay trực thăng căn bản không nghe cũng không nhìn thấy cô, một là quá xa, một là trời quá tối.Tối hôm nay giống như trăng sáng núp ở trong mây, trong núi đưa tay không thấy được năm ngón, thật khó tìm được cô.Thế nhưng đám binh lính lại tìm được cô, khi đèn xe hơi chiếu xạ trên vách núi, cô rõ ràng nghe có người đang nói: “Cô ta ở đó!"