“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng…

Chương 240: Phức Tạp

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Thấy Lữ Trị cứ nhìn người đàn ông cùng đứa bé vừa đi kia mà ngẩn người, một người bạn bên cạnh anh liền vỗ vai anh một cái: “Nhìn cái gì? Họ cũng đi rồi."“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đứa bé kia dáng dấp không giống anh ta là mấy."“Hình như là không giống, cậu vừa nói như thế, ngược lại làm mình cảm thấy đứa bé đó dáng dấp thật giống cậu, tính khí khi còn bé dường như cũng giống nhau như đúc.Chà chà! Ba đứa bé đó cũng thật là cưng chiều con, còn nhỏ như vậy mà đã để bé đeo dây chuyền hoàng kim, khó trách bọn trộm muốn cướp."Người nói vô ý nhưng người nghe lại có để ý.Dây chuyền hoàng kim......đứa trẻ......Vương Triệu Quân….cộng thêm tin tức Tiểu Ốc gặp nạn năm đó….Tất cả có thể hay không quá trùng hợp?Đứa bé đó thoạt nhìn khoảng hơn bốn tuổi… năm năm trước… nếu tính trước đó một năm, không phải là khoảng thời gian mà Tiểu Ốc biến mất sao?Dây chuyền?Anh vội vàng hỏi người bạn kia: “Dây chuyền đó có kiểu dáng gì?"“Không thấy rõ."Anh xoay người hỏi tên đàn ông lúc nãy đang bị hai hộ vệ nắm chặt: “Dây chuyền có kiểu dáng gì, nói!"“Để tôi suy nghĩ!"“Nói mau! Nếu không tôi đánh anh !" Lữ trị có vẻ hết sức kích động, níu lấy cổ áo của hắn.Tên đàn ông đó thấy anh như vậy nên bị dọa, đột nhiên nghĩ ra: “Phòng! Là dây chuyền căn phòng nhỏ làm bằng hoàng kim."Lữ trị buông hắn ra, vẻ mặt như tỉnh táo lại, nói với thủ hạ: “Anh đi theo dõi người đàn ông lúc nãy, anh ta là cục phó cục công an Vương Triệu Quân, theo dõi cả đứa bé kia luôn, có tin tức gì lập tức báo cáo cho tôi."Thủ hạ nghe xong vội vã chạy ra ngoài, bạn của Lữ Trị nghe anh nói như vậy liền hỏi: “Thế nào, cậu biết người đàn ông đó?"Lữ Trị gật đầu, nhìn về phía anh ta: “Nhớ mình từng nói với cậu, mình có một người bạn gái, vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời?"Người bạn của anh gật đầu: “Nhớ rồi!"“Mình đã tặng dây chuyền cho cô ấy, chính là căn phòng nhỏ được chế tạo bằng hoàng kim."“Có phải hay không là chỉ là giống nhau?"“Sẽ không, dây chuyền đó là độc quyền, toàn thế giới chỉ có một cái như vậy.Dây chuyền mà bạn gái của mình đeo lại giống với cái mà người bạn nhỏ bốn tuổi đeo trên cổ, cậu nói điều này đại biểu cái gì?" Lữ trị có chút không dám tin tưởng khi hỏi người bạn của mình, cho dù là đến giờ phút này, chính bản thân anh còn cảm thấy khó có thể tin.“Ý cậu là, có lẽ cô ấy không chết, hơn nữa còn sinh cho cậu một đứa con trai.Mà con trai của cô ấy cùng với người đàn ông lúc nãy ở chung một chỗ, chẳng lẽ cô ấy đã kết hôn với người đàn ông kia?" Chuyện này liền phức tạp.

Thấy Lữ Trị cứ nhìn người đàn ông cùng đứa bé vừa đi kia mà ngẩn người, một người bạn bên cạnh anh liền vỗ vai anh một cái: “Nhìn cái gì? Họ cũng đi rồi."

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đứa bé kia dáng dấp không giống anh ta là mấy."

“Hình như là không giống, cậu vừa nói như thế, ngược lại làm mình cảm thấy đứa bé đó dáng dấp thật giống cậu, tính khí khi còn bé dường như cũng giống nhau như đúc.

Chà chà! Ba đứa bé đó cũng thật là cưng chiều con, còn nhỏ như vậy mà đã để bé đeo dây chuyền hoàng kim, khó trách bọn trộm muốn cướp."

Người nói vô ý nhưng người nghe lại có để ý.

Dây chuyền hoàng kim.

.

.

.

.

.

đứa trẻ.

.

.

.

.

.

Vương Triệu Quân….

cộng thêm tin tức Tiểu Ốc gặp nạn năm đó….

Tất cả có thể hay không quá trùng hợp?

Đứa bé đó thoạt nhìn khoảng hơn bốn tuổi… năm năm trước… nếu tính trước đó một năm, không phải là khoảng thời gian mà Tiểu Ốc biến mất sao?

Dây chuyền?

Anh vội vàng hỏi người bạn kia: “Dây chuyền đó có kiểu dáng gì?"

“Không thấy rõ."

Anh xoay người hỏi tên đàn ông lúc nãy đang bị hai hộ vệ nắm chặt: “Dây chuyền có kiểu dáng gì, nói!"

“Để tôi suy nghĩ!"

“Nói mau! Nếu không tôi đánh anh !" Lữ trị có vẻ hết sức kích động, níu lấy cổ áo của hắn.

Tên đàn ông đó thấy anh như vậy nên bị dọa, đột nhiên nghĩ ra: “Phòng! Là dây chuyền căn phòng nhỏ làm bằng hoàng kim."

Lữ trị buông hắn ra, vẻ mặt như tỉnh táo lại, nói với thủ hạ: “Anh đi theo dõi người đàn ông lúc nãy, anh ta là cục phó cục công an Vương Triệu Quân, theo dõi cả đứa bé kia luôn, có tin tức gì lập tức báo cáo cho tôi."

Thủ hạ nghe xong vội vã chạy ra ngoài, bạn của Lữ Trị nghe anh nói như vậy liền hỏi: “Thế nào, cậu biết người đàn ông đó?"

Lữ Trị gật đầu, nhìn về phía anh ta: “Nhớ mình từng nói với cậu, mình có một người bạn gái, vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời?"

Người bạn của anh gật đầu: “Nhớ rồi!"

“Mình đã tặng dây chuyền cho cô ấy, chính là căn phòng nhỏ được chế tạo bằng hoàng kim."

“Có phải hay không là chỉ là giống nhau?"

“Sẽ không, dây chuyền đó là độc quyền, toàn thế giới chỉ có một cái như vậy.

Dây chuyền mà bạn gái của mình đeo lại giống với cái mà người bạn nhỏ bốn tuổi đeo trên cổ, cậu nói điều này đại biểu cái gì?" Lữ trị có chút không dám tin tưởng khi hỏi người bạn của mình, cho dù là đến giờ phút này, chính bản thân anh còn cảm thấy khó có thể tin.

“Ý cậu là, có lẽ cô ấy không chết, hơn nữa còn sinh cho cậu một đứa con trai.

Mà con trai của cô ấy cùng với người đàn ông lúc nãy ở chung một chỗ, chẳng lẽ cô ấy đã kết hôn với người đàn ông kia?" Chuyện này liền phức tạp.

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Thấy Lữ Trị cứ nhìn người đàn ông cùng đứa bé vừa đi kia mà ngẩn người, một người bạn bên cạnh anh liền vỗ vai anh một cái: “Nhìn cái gì? Họ cũng đi rồi."“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đứa bé kia dáng dấp không giống anh ta là mấy."“Hình như là không giống, cậu vừa nói như thế, ngược lại làm mình cảm thấy đứa bé đó dáng dấp thật giống cậu, tính khí khi còn bé dường như cũng giống nhau như đúc.Chà chà! Ba đứa bé đó cũng thật là cưng chiều con, còn nhỏ như vậy mà đã để bé đeo dây chuyền hoàng kim, khó trách bọn trộm muốn cướp."Người nói vô ý nhưng người nghe lại có để ý.Dây chuyền hoàng kim......đứa trẻ......Vương Triệu Quân….cộng thêm tin tức Tiểu Ốc gặp nạn năm đó….Tất cả có thể hay không quá trùng hợp?Đứa bé đó thoạt nhìn khoảng hơn bốn tuổi… năm năm trước… nếu tính trước đó một năm, không phải là khoảng thời gian mà Tiểu Ốc biến mất sao?Dây chuyền?Anh vội vàng hỏi người bạn kia: “Dây chuyền đó có kiểu dáng gì?"“Không thấy rõ."Anh xoay người hỏi tên đàn ông lúc nãy đang bị hai hộ vệ nắm chặt: “Dây chuyền có kiểu dáng gì, nói!"“Để tôi suy nghĩ!"“Nói mau! Nếu không tôi đánh anh !" Lữ trị có vẻ hết sức kích động, níu lấy cổ áo của hắn.Tên đàn ông đó thấy anh như vậy nên bị dọa, đột nhiên nghĩ ra: “Phòng! Là dây chuyền căn phòng nhỏ làm bằng hoàng kim."Lữ trị buông hắn ra, vẻ mặt như tỉnh táo lại, nói với thủ hạ: “Anh đi theo dõi người đàn ông lúc nãy, anh ta là cục phó cục công an Vương Triệu Quân, theo dõi cả đứa bé kia luôn, có tin tức gì lập tức báo cáo cho tôi."Thủ hạ nghe xong vội vã chạy ra ngoài, bạn của Lữ Trị nghe anh nói như vậy liền hỏi: “Thế nào, cậu biết người đàn ông đó?"Lữ Trị gật đầu, nhìn về phía anh ta: “Nhớ mình từng nói với cậu, mình có một người bạn gái, vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời?"Người bạn của anh gật đầu: “Nhớ rồi!"“Mình đã tặng dây chuyền cho cô ấy, chính là căn phòng nhỏ được chế tạo bằng hoàng kim."“Có phải hay không là chỉ là giống nhau?"“Sẽ không, dây chuyền đó là độc quyền, toàn thế giới chỉ có một cái như vậy.Dây chuyền mà bạn gái của mình đeo lại giống với cái mà người bạn nhỏ bốn tuổi đeo trên cổ, cậu nói điều này đại biểu cái gì?" Lữ trị có chút không dám tin tưởng khi hỏi người bạn của mình, cho dù là đến giờ phút này, chính bản thân anh còn cảm thấy khó có thể tin.“Ý cậu là, có lẽ cô ấy không chết, hơn nữa còn sinh cho cậu một đứa con trai.Mà con trai của cô ấy cùng với người đàn ông lúc nãy ở chung một chỗ, chẳng lẽ cô ấy đã kết hôn với người đàn ông kia?" Chuyện này liền phức tạp.

Chương 240: Phức Tạp