“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng…

Chương 245: Tại Sao Khóc

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… “Tiểu Ốc, em ngồi đi, một giờ cũng đủ rồi.Anh thật sự có chuyện muốn nói cho em biết.Có phải hay không em vẫn rất hoài nghi anh lừa em về việc ba của Kiều Kiều."Tiểu Ốc gật đầu, lại cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay lại nhắc tới việc này? Thường ngày khi em hỏi, anh luôn đổi chủ đề, nói anh ta lấy người khác nên bỏ chạy, kêu em không cần biết tên họ anh ta làm gì.Mặc dù em cũng cảm thấy anh có thể đang gạt em, nhưng là anh không chịu nói nên em cũng không có biện pháp."“Thật ra thì anh ta không có lấy người khác mà bỏ em, là anh hiểu lầm anh ta.Anh cho là gia đình anh ta như vậy, nếu em gả đi cuộc sống sẽ rất khó khăn.Anh sợ gia đình anh ta không chấp nhận em, cho nên liền lừa em.Hôm nay anh mới biết, có một đoạn thời gian anh ta không gặp em là bởi vì gặp tai nạn xe cộ, sợ liên lụy em.Nếu mọi chuyện là như vậy, em có đồng ý gặp anh ta hay không?" Vương Triêu Quân rất áy náy.Tiểu Ốc nhíu mày lại: “Tại sao có thể như vậy! Vậy tại sao trước kia anh ấy không đến tìm em,anh ấy tên gì? Ở nơi nào?"“Bởi vì anh lừa anh ta nói em chết rồi.Anh ta tên là Lữ Trị, đang ở phía sau cánh cửa." Vương Triêu Quân chỉ về phía cửa đang khép chặt kia.“Lữ Trị......" Chẳng trách cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, có thể đem lại cảm giác ấm áp cho cô.Tiểu Ốc đứng dậy, không kiềm lòng được mà đi tới cánh cửa kia để đẩy cửa ra.Cơ hồ là cũng trong lúc đó, cửa bị mở ra từ bên trong, dáng dấp cùng gương mặt trên tạp chí gần như giống nhau như đúc, tiến vào tầm mắt của cô.Hốc mắt của anh đỏ hoe, tràn đầy nước mắt.Tay Tiểu Ốc nhẹ nhàng lau mặt của anh: “Sao anh lại khóc?"“Bởi vì anh rất nhớ em." Lữ Trị nói xong liền ôm cô vào trong ngực, bởi vì anh đã quá nhớ nhung cô.Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn suy nghĩ, có thể hay không cô còn sống, có thể hay không còn có thể một lần nữa ôm lấy cô.Ngực của anh rất ấm áp, ấm áp đến nỗi cô không muốn buông tay.Tiểu Ốc mềm nhũn tựa vào trong ngực của anh hỏi: “Vậy anh là thế nào của em? Bạn trai? Chồng?"“Vị hôn phu, em đồng ý với anh sau khi làm nhiệm vụ xong thì trở lại cùng anh đính hôn.Ngay cả chiếc nhẫn cùng lễ đường anh cũng chuẩn bị xong, nhưng tới lúc đó lại nhận được tin em rơi xuống vực qua đời." Khi đó, lòng của anh quả thật đau như đao cắt, mỗi ngày đều dùng rượu để làm tê liệt mình, thật là nhớ đến mức muốn đi theo cô, nhưng anh còn có người thân, anh không có tư cách làm như vậy, làm sao có thể tước đoạt niềm vui của họ.Cho dù anh đang sống nhưng cũng giống như cái xác không hồn, dùng công việc và rượu cồn để làm tê dại mình, mãi cho đến mấy năm này mới uống ít rượu lại.

“Tiểu Ốc, em ngồi đi, một giờ cũng đủ rồi.

Anh thật sự có chuyện muốn nói cho em biết.

Có phải hay không em vẫn rất hoài nghi anh lừa em về việc ba của Kiều Kiều."

Tiểu Ốc gật đầu, lại cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay lại nhắc tới việc này? Thường ngày khi em hỏi, anh luôn đổi chủ đề, nói anh ta lấy người khác nên bỏ chạy, kêu em không cần biết tên họ anh ta làm gì.

Mặc dù em cũng cảm thấy anh có thể đang gạt em, nhưng là anh không chịu nói nên em cũng không có biện pháp."

“Thật ra thì anh ta không có lấy người khác mà bỏ em, là anh hiểu lầm anh ta.

Anh cho là gia đình anh ta như vậy, nếu em gả đi cuộc sống sẽ rất khó khăn.

Anh sợ gia đình anh ta không chấp nhận em, cho nên liền lừa em.

Hôm nay anh mới biết, có một đoạn thời gian anh ta không gặp em là bởi vì gặp tai nạn xe cộ, sợ liên lụy em.

Nếu mọi chuyện là như vậy, em có đồng ý gặp anh ta hay không?" Vương Triêu Quân rất áy náy.

Tiểu Ốc nhíu mày lại: “Tại sao có thể như vậy! Vậy tại sao trước kia anh ấy không đến tìm em,anh ấy tên gì? Ở nơi nào?"

“Bởi vì anh lừa anh ta nói em chết rồi.

Anh ta tên là Lữ Trị, đang ở phía sau cánh cửa." Vương Triêu Quân chỉ về phía cửa đang khép chặt kia.

“Lữ Trị.

.

.

.

.

." Chẳng trách cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, có thể đem lại cảm giác ấm áp cho cô.

Tiểu Ốc đứng dậy, không kiềm lòng được mà đi tới cánh cửa kia để đẩy cửa ra.

Cơ hồ là cũng trong lúc đó, cửa bị mở ra từ bên trong, dáng dấp cùng gương mặt trên tạp chí gần như giống nhau như đúc, tiến vào tầm mắt của cô.

Hốc mắt của anh đỏ hoe, tràn đầy nước mắt.

Tay Tiểu Ốc nhẹ nhàng lau mặt của anh: “Sao anh lại khóc?"

“Bởi vì anh rất nhớ em." Lữ Trị nói xong liền ôm cô vào trong ngực, bởi vì anh đã quá nhớ nhung cô.

Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn suy nghĩ, có thể hay không cô còn sống, có thể hay không còn có thể một lần nữa ôm lấy cô.

Ngực của anh rất ấm áp, ấm áp đến nỗi cô không muốn buông tay.

Tiểu Ốc mềm nhũn tựa vào trong ngực của anh hỏi: “Vậy anh là thế nào của em? Bạn trai? Chồng?"

“Vị hôn phu, em đồng ý với anh sau khi làm nhiệm vụ xong thì trở lại cùng anh đính hôn.

Ngay cả chiếc nhẫn cùng lễ đường anh cũng chuẩn bị xong, nhưng tới lúc đó lại nhận được tin em rơi xuống vực qua đời." Khi đó, lòng của anh quả thật đau như đao cắt, mỗi ngày đều dùng rượu để làm tê liệt mình, thật là nhớ đến mức muốn đi theo cô, nhưng anh còn có người thân, anh không có tư cách làm như vậy, làm sao có thể tước đoạt niềm vui của họ.

Cho dù anh đang sống nhưng cũng giống như cái xác không hồn, dùng công việc và rượu cồn để làm tê dại mình, mãi cho đến mấy năm này mới uống ít rượu lại.

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… “Tiểu Ốc, em ngồi đi, một giờ cũng đủ rồi.Anh thật sự có chuyện muốn nói cho em biết.Có phải hay không em vẫn rất hoài nghi anh lừa em về việc ba của Kiều Kiều."Tiểu Ốc gật đầu, lại cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay lại nhắc tới việc này? Thường ngày khi em hỏi, anh luôn đổi chủ đề, nói anh ta lấy người khác nên bỏ chạy, kêu em không cần biết tên họ anh ta làm gì.Mặc dù em cũng cảm thấy anh có thể đang gạt em, nhưng là anh không chịu nói nên em cũng không có biện pháp."“Thật ra thì anh ta không có lấy người khác mà bỏ em, là anh hiểu lầm anh ta.Anh cho là gia đình anh ta như vậy, nếu em gả đi cuộc sống sẽ rất khó khăn.Anh sợ gia đình anh ta không chấp nhận em, cho nên liền lừa em.Hôm nay anh mới biết, có một đoạn thời gian anh ta không gặp em là bởi vì gặp tai nạn xe cộ, sợ liên lụy em.Nếu mọi chuyện là như vậy, em có đồng ý gặp anh ta hay không?" Vương Triêu Quân rất áy náy.Tiểu Ốc nhíu mày lại: “Tại sao có thể như vậy! Vậy tại sao trước kia anh ấy không đến tìm em,anh ấy tên gì? Ở nơi nào?"“Bởi vì anh lừa anh ta nói em chết rồi.Anh ta tên là Lữ Trị, đang ở phía sau cánh cửa." Vương Triêu Quân chỉ về phía cửa đang khép chặt kia.“Lữ Trị......" Chẳng trách cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, có thể đem lại cảm giác ấm áp cho cô.Tiểu Ốc đứng dậy, không kiềm lòng được mà đi tới cánh cửa kia để đẩy cửa ra.Cơ hồ là cũng trong lúc đó, cửa bị mở ra từ bên trong, dáng dấp cùng gương mặt trên tạp chí gần như giống nhau như đúc, tiến vào tầm mắt của cô.Hốc mắt của anh đỏ hoe, tràn đầy nước mắt.Tay Tiểu Ốc nhẹ nhàng lau mặt của anh: “Sao anh lại khóc?"“Bởi vì anh rất nhớ em." Lữ Trị nói xong liền ôm cô vào trong ngực, bởi vì anh đã quá nhớ nhung cô.Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn suy nghĩ, có thể hay không cô còn sống, có thể hay không còn có thể một lần nữa ôm lấy cô.Ngực của anh rất ấm áp, ấm áp đến nỗi cô không muốn buông tay.Tiểu Ốc mềm nhũn tựa vào trong ngực của anh hỏi: “Vậy anh là thế nào của em? Bạn trai? Chồng?"“Vị hôn phu, em đồng ý với anh sau khi làm nhiệm vụ xong thì trở lại cùng anh đính hôn.Ngay cả chiếc nhẫn cùng lễ đường anh cũng chuẩn bị xong, nhưng tới lúc đó lại nhận được tin em rơi xuống vực qua đời." Khi đó, lòng của anh quả thật đau như đao cắt, mỗi ngày đều dùng rượu để làm tê liệt mình, thật là nhớ đến mức muốn đi theo cô, nhưng anh còn có người thân, anh không có tư cách làm như vậy, làm sao có thể tước đoạt niềm vui của họ.Cho dù anh đang sống nhưng cũng giống như cái xác không hồn, dùng công việc và rượu cồn để làm tê dại mình, mãi cho đến mấy năm này mới uống ít rượu lại.

Chương 245: Tại Sao Khóc