“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng…
Chương 274: Biến Tướng
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Tấm thẻ thứ hai viết số điện thoại.Tiểu Ốc cho là Đậu Diệc Phồn đưa, gọi qua: “Alo?"“Cô mạnh khỏe tôi là vợ của Đậu Diệc Phồn, tôi tới Nam Châu rồi, có rãnh rỗi đi ra gặp mặt đi!" Đầu kia thanh âm hết sức dịu dàng.Tiểu Ốc gật đầu một cái: “Được, cô ở đâu tôi tới."“Tôi mới vừa xuống máy bay, đang đi về hướng trung tâm chợ."“Vậy thì ở quảng trường Hồng Hạ bên cạnh có quán cà phê Cây Xanh đi!" Tiểu Ốc vừa lúc ở chung quanh đây, tới lấy ảnh cưới.Đầu kia đáp ứng, mười lăm phút sau, Vưu Huyên xuất hiện ở trước mặt cô, trực tiếp ngồi đối diện cô: “Xin chào, tôi là Vưu Huyên."“Xin chào, cô trước kia biết tôi sao?"Vưu Huyên gật đầu: “Gặp mặt một lần, chắc tôi lúc ấy không nhận ra cô tới, sau lại vô tình thấy qua tấm hình của cô liền nhớ."Tiểu Ốc định nói chuyện, phục vụ đi lên hỏi Vưu Huyên muốn uống gì, cô xem lo pha trà nước:“Một bình trà cây long nhãn táo đỏ, một phần bánh ngọt."“Vâng." Phục vụ gật đầu rời đi.Vưu Huyên rất có khí thế ngẩng đầu hỏi cô: “Dây chuyền, thích không?"Tiểu Ốc gật đầu: “Rất thích, cám ơn."“Nghe nói cô phải kết hôn, tôi cho người làm chừng mười ngày đêm làm không nghỉ cuối cùng cũng hoàn thành rồi."Dây chuyền kia là cô tự tay thiết kế, cô bây giờ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, mà cái dây chuyền kia là sản phẩm thứ hai trong series có tên gọi 《 khuynh thành 》của cô, cô chuẩn bị làm cho ông chủ Nancy miền Bắc một cái, ở phương đông người sở hữu chính là được đeo vào trên cần cổ của Tiểu Ốc, phương tây đưa cho một người bạn, Bắc cũng đã đưa ra, hàng loạt sản phẩm thuộc series này cô không có cho tiêu thụ bên ngoài, chỉ dự định làm bốn cái, mình mang hoặc là đưa cho bạn bè, mà bạn bè của cô quá nhiều, không biết làm cho người nào, có chút do dự, cho nên vẫn không có làm ra ngoài, không muốn cư nhiên làm cho cô ấy, thật ra thì đối với Tiểu Ốc, cô cảm thấy mình là có thua thiệt , tựa xem như bồi thường đi!Nếu không phải cô ấy giữa chừng xuất hiện, biến tướng đoạt đi Đậu Diệc Phồn, có lẽ chú rễ của Kim Tiểu Ôc sẽ là chồng của mình đi!Bởi vì Đậu Diệc Phồn yêu Kim Tiểu Ốc, mà Kim Tiểu Ốc cũng đúng có cảm tình với Đậu Diệc Phồn , nhưng cũng may, cuối cùng là không thương.Tiểu Ốc nói: “Cám ơn, tôi rất thích.Ngày mai trong hôn lễ vừa đúng thiếu một sợi dây chuyền, áo cưới thiết kế khiến cổ có chút trống, đang gấp mang cái gì cho tốt, quả thực đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhất định rất đẹp mắt."
Tấm thẻ thứ hai viết số điện thoại.
Tiểu Ốc cho là Đậu Diệc Phồn đưa, gọi qua: “Alo?"
“Cô mạnh khỏe tôi là vợ của Đậu Diệc Phồn, tôi tới Nam Châu rồi, có rãnh rỗi đi ra gặp mặt đi!" Đầu kia thanh âm hết sức dịu dàng.
Tiểu Ốc gật đầu một cái: “Được, cô ở đâu tôi tới.
"
“Tôi mới vừa xuống máy bay, đang đi về hướng trung tâm chợ.
"
“Vậy thì ở quảng trường Hồng Hạ bên cạnh có quán cà phê Cây Xanh đi!" Tiểu Ốc vừa lúc ở chung quanh đây, tới lấy ảnh cưới.
Đầu kia đáp ứng, mười lăm phút sau, Vưu Huyên xuất hiện ở trước mặt cô, trực tiếp ngồi đối diện cô: “Xin chào, tôi là Vưu Huyên.
"
“Xin chào, cô trước kia biết tôi sao?"
Vưu Huyên gật đầu: “Gặp mặt một lần, chắc tôi lúc ấy không nhận ra cô tới, sau lại vô tình thấy qua tấm hình của cô liền nhớ.
"
Tiểu Ốc định nói chuyện, phục vụ đi lên hỏi Vưu Huyên muốn uống gì, cô xem lo pha trà nước:
“Một bình trà cây long nhãn táo đỏ, một phần bánh ngọt.
"
“Vâng.
" Phục vụ gật đầu rời đi.
Vưu Huyên rất có khí thế ngẩng đầu hỏi cô: “Dây chuyền, thích không?"
Tiểu Ốc gật đầu: “Rất thích, cám ơn.
"
“Nghe nói cô phải kết hôn, tôi cho người làm chừng mười ngày đêm làm không nghỉ cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
"
Dây chuyền kia là cô tự tay thiết kế, cô bây giờ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, mà cái dây chuyền kia là sản phẩm thứ hai trong series có tên gọi 《 khuynh thành 》của cô, cô chuẩn bị làm cho ông chủ Nancy miền Bắc một cái, ở phương đông người sở hữu chính là được đeo vào trên cần cổ của Tiểu Ốc, phương tây đưa cho một người bạn, Bắc cũng đã đưa ra, hàng loạt sản phẩm thuộc series này cô không có cho tiêu thụ bên ngoài, chỉ dự định làm bốn cái, mình mang hoặc là đưa cho bạn bè, mà bạn bè của cô quá nhiều, không biết làm cho người nào, có chút do dự, cho nên vẫn không có làm ra ngoài, không muốn cư nhiên làm cho cô ấy, thật ra thì đối với Tiểu Ốc, cô cảm thấy mình là có thua thiệt , tựa xem như bồi thường đi!
Nếu không phải cô ấy giữa chừng xuất hiện, biến tướng đoạt đi Đậu Diệc Phồn, có lẽ chú rễ của Kim Tiểu Ôc sẽ là chồng của mình đi!
Bởi vì Đậu Diệc Phồn yêu Kim Tiểu Ốc, mà Kim Tiểu Ốc cũng đúng có cảm tình với Đậu Diệc Phồn , nhưng cũng may, cuối cùng là không thương.
Tiểu Ốc nói: “Cám ơn, tôi rất thích.
Ngày mai trong hôn lễ vừa đúng thiếu một sợi dây chuyền, áo cưới thiết kế khiến cổ có chút trống, đang gấp mang cái gì cho tốt, quả thực đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhất định rất đẹp mắt.
"
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ BéTác giả: Tiền Tiểu BạchTruyện Ngôn Tình“Khải, ôm chặt em. . . . . .” Một âm thanh nũng nịu vang lên. “Bảo bối, em thật đẹp”. Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy d*c v*ng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển t*nh d*c của anh. “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa. Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì. “Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi! Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”. “Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường. “Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng… Tấm thẻ thứ hai viết số điện thoại.Tiểu Ốc cho là Đậu Diệc Phồn đưa, gọi qua: “Alo?"“Cô mạnh khỏe tôi là vợ của Đậu Diệc Phồn, tôi tới Nam Châu rồi, có rãnh rỗi đi ra gặp mặt đi!" Đầu kia thanh âm hết sức dịu dàng.Tiểu Ốc gật đầu một cái: “Được, cô ở đâu tôi tới."“Tôi mới vừa xuống máy bay, đang đi về hướng trung tâm chợ."“Vậy thì ở quảng trường Hồng Hạ bên cạnh có quán cà phê Cây Xanh đi!" Tiểu Ốc vừa lúc ở chung quanh đây, tới lấy ảnh cưới.Đầu kia đáp ứng, mười lăm phút sau, Vưu Huyên xuất hiện ở trước mặt cô, trực tiếp ngồi đối diện cô: “Xin chào, tôi là Vưu Huyên."“Xin chào, cô trước kia biết tôi sao?"Vưu Huyên gật đầu: “Gặp mặt một lần, chắc tôi lúc ấy không nhận ra cô tới, sau lại vô tình thấy qua tấm hình của cô liền nhớ."Tiểu Ốc định nói chuyện, phục vụ đi lên hỏi Vưu Huyên muốn uống gì, cô xem lo pha trà nước:“Một bình trà cây long nhãn táo đỏ, một phần bánh ngọt."“Vâng." Phục vụ gật đầu rời đi.Vưu Huyên rất có khí thế ngẩng đầu hỏi cô: “Dây chuyền, thích không?"Tiểu Ốc gật đầu: “Rất thích, cám ơn."“Nghe nói cô phải kết hôn, tôi cho người làm chừng mười ngày đêm làm không nghỉ cuối cùng cũng hoàn thành rồi."Dây chuyền kia là cô tự tay thiết kế, cô bây giờ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, mà cái dây chuyền kia là sản phẩm thứ hai trong series có tên gọi 《 khuynh thành 》của cô, cô chuẩn bị làm cho ông chủ Nancy miền Bắc một cái, ở phương đông người sở hữu chính là được đeo vào trên cần cổ của Tiểu Ốc, phương tây đưa cho một người bạn, Bắc cũng đã đưa ra, hàng loạt sản phẩm thuộc series này cô không có cho tiêu thụ bên ngoài, chỉ dự định làm bốn cái, mình mang hoặc là đưa cho bạn bè, mà bạn bè của cô quá nhiều, không biết làm cho người nào, có chút do dự, cho nên vẫn không có làm ra ngoài, không muốn cư nhiên làm cho cô ấy, thật ra thì đối với Tiểu Ốc, cô cảm thấy mình là có thua thiệt , tựa xem như bồi thường đi!Nếu không phải cô ấy giữa chừng xuất hiện, biến tướng đoạt đi Đậu Diệc Phồn, có lẽ chú rễ của Kim Tiểu Ôc sẽ là chồng của mình đi!Bởi vì Đậu Diệc Phồn yêu Kim Tiểu Ốc, mà Kim Tiểu Ốc cũng đúng có cảm tình với Đậu Diệc Phồn , nhưng cũng may, cuối cùng là không thương.Tiểu Ốc nói: “Cám ơn, tôi rất thích.Ngày mai trong hôn lễ vừa đúng thiếu một sợi dây chuyền, áo cưới thiết kế khiến cổ có chút trống, đang gấp mang cái gì cho tốt, quả thực đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhất định rất đẹp mắt."