Nửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó! Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại. Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp. Lương Hạnh sững sờ. Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi? Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc. Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi. ” “À, ừm. ” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội…
Chương 455: Canh Gà Phá Hỏng Chuyện
Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Ngôn TìnhNửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó! Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại. Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp. Lương Hạnh sững sờ. Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi? Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc. Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi. ” “À, ừm. ” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội… Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã gần đến tết Nguyên Đán.Ngày làm việc cuối cùng trước tết, cuối cùng Sếp Quý cũng gọi Lương Hạnh vào văn phòng.Trong lúc đi vào, cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ."Rất xin lỗi, sếp Quý." Không dám đối mặt với đáy mắt của sếp Quý, Lương Hạnh vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mím mím môi: “Bởi vì chuyện cá nhân của tôi, mà khiến công ty gánh chịu áp lực lớn như vậy, tôi không xứng với sự kỳ vọng của ông.""Công ty dù sao cũng là công ty, có một số việc một mình tôi không có quyền quyết định hoàn toàn." Sếp Quý khoát tay, sau đó thở dài một hơi, tỏ ra đã hiểu hết tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây: “Tôi vẫn rất hi vọng cô có thể ở lại, cho nên đã trần tình với cấp trên, cho cô một ít thời gian nữa, hi vọng cô có thể giải quyết những sóng gió trước năm mới."Lương Hạnh im lặng, cổ họng tắc nghẹn.Ngay ngày hôm ấy tan tầm về đến nhà, cô tỏ ra khá là mỏi mệt, ngay cả bữa tối c*̃ng không ăn.Sau khi vùi mình trên ghế xô-pha nhận điện thoại của Châu La La, nghe bên kia nói một đống chuyện, nét mặt cô mới có một chút ý cười, không nhẹ không nặng "Ừ" Hai tiếng rồi nhấn kết thúc.Trong thời gian gần đây Triệu Mịch Thanh cũng không biết đang bận làm gì, hàng ngày đến đêm khuya mới về nhà, có lúc trở về quá muộn sợ làm phiền Lương Hạnh bèn ngủ luôn trên ghế xô-pha.Đợi ngày hôm sau lúc Lương Hạnh thức dậy, người đàn ông cũng đã dậy.Bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, mở to hai mắt đầy tơ máu đi tới trước mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Vợ, dậy rồi à."Cô cũng sẽ đi khập khiễng hôn lại một cái: “Ừ, tỉnh rồi."Trao đổi giữa hai người vô cùng ngắn gọn, cô chưa bao giờ truy hỏi anh đang làm cái gì, nhiều nhất sẽ dặn: "Sau này cứ về phòng ngủ đi, anh cũng không phải không biết em ngủ rất sâu."Giống như vậy, anh c*̃ng chưa bao giờ hỏi những chuyện xảy ra trong công ty cô, hai người hiểu ngầm không đụng đến những chuyện đó, thứ nhất là bản thân thật sự quá bận, thứ hai trong lòng hai người hiểu rất rõ, có một số việc lúc nên nói thì sẽ nói ra.Lúc không nên nói mà đụng vào không khác nào xé rách vết sẹo.Nước theo góc bàn chảy xuống tí tách nhỏ trên sàn nhà.Nhìn chằm chằm sự lộn xộn trên bàn, người đàn ông đẩy chiếc ghế tựa dưới thân ra trong lúc cuống quít đứng dậy, và người phụ nữ đứng bên cạnh đang không biết làm sao liếc mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn cười được, cầm tay cô lên tới kiểm tra: “Có bị bỏng hay không?".Đọc truyện tại ( tr ùmtruуện.m E )Xác nhận không bị thương, anh mới rời đi lấy cây lau nhà, gò má Lương Hạnh hồng hồng, vùi đầu sát mặt bàn.Lúc này hai mắt vô tình liếc về chiếc ghế tựa mà Triệu Mịch Thanh vừa ngồi xuống, phía sau lưng ghế dựa dựng một túi giấy trong suốt, cô sợ làm ướt nên đưa tay ra lau theo bản năng.Hai mắt sáng rỡ chớp chớp, cô đang bận rộn làm việc chợt dừng lại.Lúc Triệu Mịch Thanh lấy cây lau nhà đi tới, Lương Hạnh đã lấy tài liệu trong túi giấy ra, ngồi bên cạnh bàn lật ra xem.Vẻ mặt cô đông cứng, không nhìn ra tâm trạng gì."Đây là ý gì?" Qua rất lâu, người phụ nữ giơ tay lên, quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu với người đàn ông đứng bên cạnh.Triệu Mịch Thanh sa sầm hai mắt, nghiêm túc hẳn.Anh vốn cũng không có ý định che giấu, chỉ có điều anh muốn làm xong xuôi kế hoạch lúc đầu rồi mới cho Lương Hạnh một niềm vui bất ngờ nhưng không ngờ bị một bát canh gà làm hỏng chuyện."Chuyện gần đây em gặp trong công ty, anh đều biết rõ.Anh biết em không muốn nhắc đến, là không muốn anh gặp rắc rối.Nhưng anh là chồng của em, lúc đầu là anh khăng khăng muốn thực hiện nhanh chóng việc tái hôn với em, tất cả mọi thứ em đang chịu đựng lúc này là không cần thiết."Giọng nói hạ thấp xuống, ánh mắt của Anh run rẩy, vẻ mặt ảm đạm hẳn..
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã gần đến tết Nguyên Đán.
Ngày làm việc cuối cùng trước tết, cuối cùng Sếp Quý cũng gọi Lương Hạnh vào văn phòng.
Trong lúc đi vào, cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
"Rất xin lỗi, sếp Quý." Không dám đối mặt với đáy mắt của sếp Quý, Lương Hạnh vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mím mím môi: “Bởi vì chuyện cá nhân của tôi, mà khiến công ty gánh chịu áp lực lớn như vậy, tôi không xứng với sự kỳ vọng của ông."
"Công ty dù sao cũng là công ty, có một số việc một mình tôi không có quyền quyết định hoàn toàn." Sếp Quý khoát tay, sau đó thở dài một hơi, tỏ ra đã hiểu hết tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây: “Tôi vẫn rất hi vọng cô có thể ở lại, cho nên đã trần tình với cấp trên, cho cô một ít thời gian nữa, hi vọng cô có thể giải quyết những sóng gió trước năm mới."
Lương Hạnh im lặng, cổ họng tắc nghẹn.
Ngay ngày hôm ấy tan tầm về đến nhà, cô tỏ ra khá là mỏi mệt, ngay cả bữa tối c*̃ng không ăn.
Sau khi vùi mình trên ghế xô-pha nhận điện thoại của Châu La La, nghe bên kia nói một đống chuyện, nét mặt cô mới có một chút ý cười, không nhẹ không nặng "Ừ" Hai tiếng rồi nhấn kết thúc.
Trong thời gian gần đây Triệu Mịch Thanh cũng không biết đang bận làm gì, hàng ngày đến đêm khuya mới về nhà, có lúc trở về quá muộn sợ làm phiền Lương Hạnh bèn ngủ luôn trên ghế xô-pha.
Đợi ngày hôm sau lúc Lương Hạnh thức dậy, người đàn ông cũng đã dậy.
Bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, mở to hai mắt đầy tơ máu đi tới trước mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Vợ, dậy rồi à."
Cô cũng sẽ đi khập khiễng hôn lại một cái: “Ừ, tỉnh rồi."
Trao đổi giữa hai người vô cùng ngắn gọn, cô chưa bao giờ truy hỏi anh đang làm cái gì, nhiều nhất sẽ dặn: "Sau này cứ về phòng ngủ đi, anh cũng không phải không biết em ngủ rất sâu."
Giống như vậy, anh c*̃ng chưa bao giờ hỏi những chuyện xảy ra trong công ty cô, hai người hiểu ngầm không đụng đến những chuyện đó, thứ nhất là bản thân thật sự quá bận, thứ hai trong lòng hai người hiểu rất rõ, có một số việc lúc nên nói thì sẽ nói ra.
Lúc không nên nói mà đụng vào không khác nào xé rách vết sẹo.
Nước theo góc bàn chảy xuống tí tách nhỏ trên sàn nhà.
Nhìn chằm chằm sự lộn xộn trên bàn, người đàn ông đẩy chiếc ghế tựa dưới thân ra trong lúc cuống quít đứng dậy, và người phụ nữ đứng bên cạnh đang không biết làm sao liếc mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn cười được, cầm tay cô lên tới kiểm tra: “Có bị bỏng hay không?".
Đọc truyện tại ( tr ùmtruуện.
m E )
Xác nhận không bị thương, anh mới rời đi lấy cây lau nhà, gò má Lương Hạnh hồng hồng, vùi đầu sát mặt bàn.
Lúc này hai mắt vô tình liếc về chiếc ghế tựa mà Triệu Mịch Thanh vừa ngồi xuống, phía sau lưng ghế dựa dựng một túi giấy trong suốt, cô sợ làm ướt nên đưa tay ra lau theo bản năng.
Hai mắt sáng rỡ chớp chớp, cô đang bận rộn làm việc chợt dừng lại.
Lúc Triệu Mịch Thanh lấy cây lau nhà đi tới, Lương Hạnh đã lấy tài liệu trong túi giấy ra, ngồi bên cạnh bàn lật ra xem.
Vẻ mặt cô đông cứng, không nhìn ra tâm trạng gì.
"Đây là ý gì?" Qua rất lâu, người phụ nữ giơ tay lên, quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu với người đàn ông đứng bên cạnh.
Triệu Mịch Thanh sa sầm hai mắt, nghiêm túc hẳn.
Anh vốn cũng không có ý định che giấu, chỉ có điều anh muốn làm xong xuôi kế hoạch lúc đầu rồi mới cho Lương Hạnh một niềm vui bất ngờ nhưng không ngờ bị một bát canh gà làm hỏng chuyện.
"Chuyện gần đây em gặp trong công ty, anh đều biết rõ.
Anh biết em không muốn nhắc đến, là không muốn anh gặp rắc rối.
Nhưng anh là chồng của em, lúc đầu là anh khăng khăng muốn thực hiện nhanh chóng việc tái hôn với em, tất cả mọi thứ em đang chịu đựng lúc này là không cần thiết."
Giọng nói hạ thấp xuống, ánh mắt của Anh run rẩy, vẻ mặt ảm đạm hẳn..
Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Ngôn TìnhNửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó! Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại. Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp. Lương Hạnh sững sờ. Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi? Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc. Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi. ” “À, ừm. ” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội… Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã gần đến tết Nguyên Đán.Ngày làm việc cuối cùng trước tết, cuối cùng Sếp Quý cũng gọi Lương Hạnh vào văn phòng.Trong lúc đi vào, cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ."Rất xin lỗi, sếp Quý." Không dám đối mặt với đáy mắt của sếp Quý, Lương Hạnh vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mím mím môi: “Bởi vì chuyện cá nhân của tôi, mà khiến công ty gánh chịu áp lực lớn như vậy, tôi không xứng với sự kỳ vọng của ông.""Công ty dù sao cũng là công ty, có một số việc một mình tôi không có quyền quyết định hoàn toàn." Sếp Quý khoát tay, sau đó thở dài một hơi, tỏ ra đã hiểu hết tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây: “Tôi vẫn rất hi vọng cô có thể ở lại, cho nên đã trần tình với cấp trên, cho cô một ít thời gian nữa, hi vọng cô có thể giải quyết những sóng gió trước năm mới."Lương Hạnh im lặng, cổ họng tắc nghẹn.Ngay ngày hôm ấy tan tầm về đến nhà, cô tỏ ra khá là mỏi mệt, ngay cả bữa tối c*̃ng không ăn.Sau khi vùi mình trên ghế xô-pha nhận điện thoại của Châu La La, nghe bên kia nói một đống chuyện, nét mặt cô mới có một chút ý cười, không nhẹ không nặng "Ừ" Hai tiếng rồi nhấn kết thúc.Trong thời gian gần đây Triệu Mịch Thanh cũng không biết đang bận làm gì, hàng ngày đến đêm khuya mới về nhà, có lúc trở về quá muộn sợ làm phiền Lương Hạnh bèn ngủ luôn trên ghế xô-pha.Đợi ngày hôm sau lúc Lương Hạnh thức dậy, người đàn ông cũng đã dậy.Bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, mở to hai mắt đầy tơ máu đi tới trước mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Vợ, dậy rồi à."Cô cũng sẽ đi khập khiễng hôn lại một cái: “Ừ, tỉnh rồi."Trao đổi giữa hai người vô cùng ngắn gọn, cô chưa bao giờ truy hỏi anh đang làm cái gì, nhiều nhất sẽ dặn: "Sau này cứ về phòng ngủ đi, anh cũng không phải không biết em ngủ rất sâu."Giống như vậy, anh c*̃ng chưa bao giờ hỏi những chuyện xảy ra trong công ty cô, hai người hiểu ngầm không đụng đến những chuyện đó, thứ nhất là bản thân thật sự quá bận, thứ hai trong lòng hai người hiểu rất rõ, có một số việc lúc nên nói thì sẽ nói ra.Lúc không nên nói mà đụng vào không khác nào xé rách vết sẹo.Nước theo góc bàn chảy xuống tí tách nhỏ trên sàn nhà.Nhìn chằm chằm sự lộn xộn trên bàn, người đàn ông đẩy chiếc ghế tựa dưới thân ra trong lúc cuống quít đứng dậy, và người phụ nữ đứng bên cạnh đang không biết làm sao liếc mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn cười được, cầm tay cô lên tới kiểm tra: “Có bị bỏng hay không?".Đọc truyện tại ( tr ùmtruуện.m E )Xác nhận không bị thương, anh mới rời đi lấy cây lau nhà, gò má Lương Hạnh hồng hồng, vùi đầu sát mặt bàn.Lúc này hai mắt vô tình liếc về chiếc ghế tựa mà Triệu Mịch Thanh vừa ngồi xuống, phía sau lưng ghế dựa dựng một túi giấy trong suốt, cô sợ làm ướt nên đưa tay ra lau theo bản năng.Hai mắt sáng rỡ chớp chớp, cô đang bận rộn làm việc chợt dừng lại.Lúc Triệu Mịch Thanh lấy cây lau nhà đi tới, Lương Hạnh đã lấy tài liệu trong túi giấy ra, ngồi bên cạnh bàn lật ra xem.Vẻ mặt cô đông cứng, không nhìn ra tâm trạng gì."Đây là ý gì?" Qua rất lâu, người phụ nữ giơ tay lên, quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu với người đàn ông đứng bên cạnh.Triệu Mịch Thanh sa sầm hai mắt, nghiêm túc hẳn.Anh vốn cũng không có ý định che giấu, chỉ có điều anh muốn làm xong xuôi kế hoạch lúc đầu rồi mới cho Lương Hạnh một niềm vui bất ngờ nhưng không ngờ bị một bát canh gà làm hỏng chuyện."Chuyện gần đây em gặp trong công ty, anh đều biết rõ.Anh biết em không muốn nhắc đến, là không muốn anh gặp rắc rối.Nhưng anh là chồng của em, lúc đầu là anh khăng khăng muốn thực hiện nhanh chóng việc tái hôn với em, tất cả mọi thứ em đang chịu đựng lúc này là không cần thiết."Giọng nói hạ thấp xuống, ánh mắt của Anh run rẩy, vẻ mặt ảm đạm hẳn..