Nửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó! Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại. Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp. Lương Hạnh sững sờ. Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi? Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc. Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi. ” “À, ừm. ” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội…
Chương 471: Thể Diện
Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Ngôn TìnhNửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó! Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại. Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp. Lương Hạnh sững sờ. Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi? Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc. Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi. ” “À, ừm. ” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội… Ăn sáng xong, Tống Nhiễm trở về phòng, thay quần áo sạch sẽ đi ra.Lúc này, Triệu Mịch Thanh đã đợi sẵn ở cửa, tay cầm chìa khóa: "Tôi đưa cô đi."“Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Cô ta tiện tay lấy điện thoại ra khỏi túi xách, vuốt mở màn hình.Đúng lúc, Lương Hạnh lấy quần áo ở lan can trở lại, nói chen vào: "Tuyết vừa ngừng rơi, lúc này cô gọi xe cũng không dễ.Hay là để Mịch Thanh đưa cô đi."Nói xong, cô rẽ vào phòng ngủ lấy một chiếc khăn quàng cổ ra: "Bạn tặng, vẫn chưa dùng qua.Tặng lại cô.Bệnh dạ dày nên điều trị cẩn thận.Giữ ấm cũng rất quan trọng.".ngôn tình tổng tàiMột chiếc khăn cashmere màu xanh da trời, cầm trên tay thì mềm mại nhưng hơi nặng.Tống Nhiễm theo bản năng muốn từ chối.Cô ta chưa bao giờ đeo những thứ quá rườm rà này.Nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Lương Hạnh đã mở chiếc khăn ra và quấn kín quanh cổ cô ta.Có vẻ hài lòng với kiệt tác của mình, cô nhún vai khen: “Rất hợp với cô.”Tống Nhiễm có chút ngơ ngác, cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ nói một tiếng cảm ơn.Triệu Mịch Thanh đã đợi ở cửa từ trước, cũng không thúc giục, có vẻ rất kiên nhẫn.Sau khi Tống Nhiễm theo ra, anh mới chào hỏi Lương Hạnh rồi rời đi.Chiếc xe vừa ra khỏi ga ra thì chạy êm ái trên đường chính ở khu chung cư.Vì tuyết đọng cả đêm chưa được dọn dẹp, nên Triệu Mịch Thanh lái xe vô cùng chậm.Khi sắp ra khỏi cổng khu chung cư, một chiếc ô tô màu xám bạc từ phía đối diện lao thẳng tới với tốc độ rất nhanh.Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày, chuyển vô lăng.Nhưng không ngờ sau một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe kia rẽ ngang, thân xe chắn ngang chặn cả con đường.Bị buộc phải dừng xe, Triệu Mịch Thanh đặt một tay lên vô lăng, tay kia đang định tháo thắt dây an toàn.Cảnh vừa rồi, tiếng động không lớn cũng nhỏ, khiến Tống Nhiễm bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hiện tại.Tầm mắt của cô ta hơi di chuyển, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy chiếc xe chắn ngang trước mặt, lập tức có một loại dự cảm.Cô ta đẩy cửa bước xuống xe trước Triệu Mịch Thanh.Gió bắc thổi vào mặt, như theo bản năng đưa cằm vào khăn quàng cổ, trông cả người không còn khí thế mạnh mẽ độc đoán như thường ngày.Giày cao gót giẫm trên tuyết đọng, lưu lại một chuỗi dấu chân ở phía sau, cuối cùng cô ta cũng đi tới bên cửa kính xe, thấy rõ người đàn ông ngồi ở ghế sau xe trong tư thế an nhàn.Đôi mắt nheo lại gắt gao, vẻ mặt vẫn bình thản như không, hờ hững đối diện với ánh mắt của anh ta qua kính cửa sổ xe, giống như một cuộc đọ sức không được lên tiếng.Cảm nhận được mùi hương của người phụ nữ bên cạnh, lại nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, anh ta cong môi khinh thường: "Không phải cô Tống là người thích sạch sẽ, không quen ngủ trên giường của nhà người khác sao?"Trong lời nói có ý ám chỉ, nhưng Tống Nhiễm lười quan tâm, tựa vào cửa kính xe cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, hờ hững đáp lại: "Khá quen đó."Sau đó, cô ta thu hồi tầm mắt từ phía ngoài cửa sổ, ánh mắt nhíu chặt: "Anh theo dõi tôi?"Thượng Điền không phủ nhận.Tống Nhiễm cũng biết rất rõ, lời này của côt ta hỏi ra chẳng có chút ý nghĩa nào.“Tôi không muốn cô và Triệu Mịch Thanh qua lại quá gần.” Vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện liên quan đến lợi ích, anh ta luôn như vậy: “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích của cô.Tôi nắm giữ Long Đằng không phải là chuyện không thể.Hiện giờ Triệu Mịch Thanh đã không còn là người phụ trách Long Đằng."“Ồ?” Tống Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại, biểu hiện như hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân toát ra khí chất không đếm xỉa tới: “Sếp Thượng muốn nắm cổ phần Long Đằng, chẳng lẽ chỉ vì Triệu Mịch Thanh thôi sao? Dù sao đó cũng là một miếng thịt béo bở, anh thực sự cam lòng?""Tôi chỉ là cân nhắc."Câu nói thản nhiên rơi vào đáy lòng Tống Nhiễm vốn yên lặng đến mức tưởng chừng không thể nổi sóng, vẫn không khỏi khơi dậy một hồi đau đớn.Sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta lại bảo vệ người phụ nữ đó?“Cân nhắc?” Giọng cô ta hơi mỉa mai: “Tôi ngược lại là bất ngờ.”Quả thật cũng không thực sự là bất ngờ, cô ta hiểu Thượng Điền, có thể còn hiểu hơn cả bản thân anh ta.Lúc mở lời khẳng định lại cô ta còn lộ vẻ thích thú như nắm chắc: "Có lẽ anh sẽ thay đổi ý định.".
Ăn sáng xong, Tống Nhiễm trở về phòng, thay quần áo sạch sẽ đi ra.
Lúc này, Triệu Mịch Thanh đã đợi sẵn ở cửa, tay cầm chìa khóa: "Tôi đưa cô đi."
“Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Cô ta tiện tay lấy điện thoại ra khỏi túi xách, vuốt mở màn hình.
Đúng lúc, Lương Hạnh lấy quần áo ở lan can trở lại, nói chen vào: "Tuyết vừa ngừng rơi, lúc này cô gọi xe cũng không dễ.
Hay là để Mịch Thanh đưa cô đi."
Nói xong, cô rẽ vào phòng ngủ lấy một chiếc khăn quàng cổ ra: "Bạn tặng, vẫn chưa dùng qua.
Tặng lại cô.
Bệnh dạ dày nên điều trị cẩn thận.
Giữ ấm cũng rất quan trọng.".
ngôn tình tổng tài
Một chiếc khăn cashmere màu xanh da trời, cầm trên tay thì mềm mại nhưng hơi nặng.
Tống Nhiễm theo bản năng muốn từ chối.
Cô ta chưa bao giờ đeo những thứ quá rườm rà này.
Nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Lương Hạnh đã mở chiếc khăn ra và quấn kín quanh cổ cô ta.
Có vẻ hài lòng với kiệt tác của mình, cô nhún vai khen: “Rất hợp với cô.”
Tống Nhiễm có chút ngơ ngác, cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ nói một tiếng cảm ơn.
Triệu Mịch Thanh đã đợi ở cửa từ trước, cũng không thúc giục, có vẻ rất kiên nhẫn.
Sau khi Tống Nhiễm theo ra, anh mới chào hỏi Lương Hạnh rồi rời đi.
Chiếc xe vừa ra khỏi ga ra thì chạy êm ái trên đường chính ở khu chung cư.
Vì tuyết đọng cả đêm chưa được dọn dẹp, nên Triệu Mịch Thanh lái xe vô cùng chậm.
Khi sắp ra khỏi cổng khu chung cư, một chiếc ô tô màu xám bạc từ phía đối diện lao thẳng tới với tốc độ rất nhanh.
Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày, chuyển vô lăng.
Nhưng không ngờ sau một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe kia rẽ ngang, thân xe chắn ngang chặn cả con đường.
Bị buộc phải dừng xe, Triệu Mịch Thanh đặt một tay lên vô lăng, tay kia đang định tháo thắt dây an toàn.
Cảnh vừa rồi, tiếng động không lớn cũng nhỏ, khiến Tống Nhiễm bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hiện tại.
Tầm mắt của cô ta hơi di chuyển, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy chiếc xe chắn ngang trước mặt, lập tức có một loại dự cảm.
Cô ta đẩy cửa bước xuống xe trước Triệu Mịch Thanh.
Gió bắc thổi vào mặt, như theo bản năng đưa cằm vào khăn quàng cổ, trông cả người không còn khí thế mạnh mẽ độc đoán như thường ngày.
Giày cao gót giẫm trên tuyết đọng, lưu lại một chuỗi dấu chân ở phía sau, cuối cùng cô ta cũng đi tới bên cửa kính xe, thấy rõ người đàn ông ngồi ở ghế sau xe trong tư thế an nhàn.
Đôi mắt nheo lại gắt gao, vẻ mặt vẫn bình thản như không, hờ hững đối diện với ánh mắt của anh ta qua kính cửa sổ xe, giống như một cuộc đọ sức không được lên tiếng.
Cảm nhận được mùi hương của người phụ nữ bên cạnh, lại nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, anh ta cong môi khinh thường: "Không phải cô Tống là người thích sạch sẽ, không quen ngủ trên giường của nhà người khác sao?"
Trong lời nói có ý ám chỉ, nhưng Tống Nhiễm lười quan tâm, tựa vào cửa kính xe cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, hờ hững đáp lại: "Khá quen đó."
Sau đó, cô ta thu hồi tầm mắt từ phía ngoài cửa sổ, ánh mắt nhíu chặt: "Anh theo dõi tôi?"
Thượng Điền không phủ nhận.
Tống Nhiễm cũng biết rất rõ, lời này của côt ta hỏi ra chẳng có chút ý nghĩa nào.
“Tôi không muốn cô và Triệu Mịch Thanh qua lại quá gần.” Vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện liên quan đến lợi ích, anh ta luôn như vậy: “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích của cô.
Tôi nắm giữ Long Đằng không phải là chuyện không thể.
Hiện giờ Triệu Mịch Thanh đã không còn là người phụ trách Long Đằng."
“Ồ?” Tống Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại, biểu hiện như hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân toát ra khí chất không đếm xỉa tới: “Sếp Thượng muốn nắm cổ phần Long Đằng, chẳng lẽ chỉ vì Triệu Mịch Thanh thôi sao? Dù sao đó cũng là một miếng thịt béo bở, anh thực sự cam lòng?"
"Tôi chỉ là cân nhắc."
Câu nói thản nhiên rơi vào đáy lòng Tống Nhiễm vốn yên lặng đến mức tưởng chừng không thể nổi sóng, vẫn không khỏi khơi dậy một hồi đau đớn.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta lại bảo vệ người phụ nữ đó?
“Cân nhắc?” Giọng cô ta hơi mỉa mai: “Tôi ngược lại là bất ngờ.”
Quả thật cũng không thực sự là bất ngờ, cô ta hiểu Thượng Điền, có thể còn hiểu hơn cả bản thân anh ta.
Lúc mở lời khẳng định lại cô ta còn lộ vẻ thích thú như nắm chắc: "Có lẽ anh sẽ thay đổi ý định.".
Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Ngôn TìnhNửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó! Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại. Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp. Lương Hạnh sững sờ. Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi? Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc. Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi. ” “À, ừm. ” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội… Ăn sáng xong, Tống Nhiễm trở về phòng, thay quần áo sạch sẽ đi ra.Lúc này, Triệu Mịch Thanh đã đợi sẵn ở cửa, tay cầm chìa khóa: "Tôi đưa cô đi."“Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Cô ta tiện tay lấy điện thoại ra khỏi túi xách, vuốt mở màn hình.Đúng lúc, Lương Hạnh lấy quần áo ở lan can trở lại, nói chen vào: "Tuyết vừa ngừng rơi, lúc này cô gọi xe cũng không dễ.Hay là để Mịch Thanh đưa cô đi."Nói xong, cô rẽ vào phòng ngủ lấy một chiếc khăn quàng cổ ra: "Bạn tặng, vẫn chưa dùng qua.Tặng lại cô.Bệnh dạ dày nên điều trị cẩn thận.Giữ ấm cũng rất quan trọng.".ngôn tình tổng tàiMột chiếc khăn cashmere màu xanh da trời, cầm trên tay thì mềm mại nhưng hơi nặng.Tống Nhiễm theo bản năng muốn từ chối.Cô ta chưa bao giờ đeo những thứ quá rườm rà này.Nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Lương Hạnh đã mở chiếc khăn ra và quấn kín quanh cổ cô ta.Có vẻ hài lòng với kiệt tác của mình, cô nhún vai khen: “Rất hợp với cô.”Tống Nhiễm có chút ngơ ngác, cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ nói một tiếng cảm ơn.Triệu Mịch Thanh đã đợi ở cửa từ trước, cũng không thúc giục, có vẻ rất kiên nhẫn.Sau khi Tống Nhiễm theo ra, anh mới chào hỏi Lương Hạnh rồi rời đi.Chiếc xe vừa ra khỏi ga ra thì chạy êm ái trên đường chính ở khu chung cư.Vì tuyết đọng cả đêm chưa được dọn dẹp, nên Triệu Mịch Thanh lái xe vô cùng chậm.Khi sắp ra khỏi cổng khu chung cư, một chiếc ô tô màu xám bạc từ phía đối diện lao thẳng tới với tốc độ rất nhanh.Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày, chuyển vô lăng.Nhưng không ngờ sau một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe kia rẽ ngang, thân xe chắn ngang chặn cả con đường.Bị buộc phải dừng xe, Triệu Mịch Thanh đặt một tay lên vô lăng, tay kia đang định tháo thắt dây an toàn.Cảnh vừa rồi, tiếng động không lớn cũng nhỏ, khiến Tống Nhiễm bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hiện tại.Tầm mắt của cô ta hơi di chuyển, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy chiếc xe chắn ngang trước mặt, lập tức có một loại dự cảm.Cô ta đẩy cửa bước xuống xe trước Triệu Mịch Thanh.Gió bắc thổi vào mặt, như theo bản năng đưa cằm vào khăn quàng cổ, trông cả người không còn khí thế mạnh mẽ độc đoán như thường ngày.Giày cao gót giẫm trên tuyết đọng, lưu lại một chuỗi dấu chân ở phía sau, cuối cùng cô ta cũng đi tới bên cửa kính xe, thấy rõ người đàn ông ngồi ở ghế sau xe trong tư thế an nhàn.Đôi mắt nheo lại gắt gao, vẻ mặt vẫn bình thản như không, hờ hững đối diện với ánh mắt của anh ta qua kính cửa sổ xe, giống như một cuộc đọ sức không được lên tiếng.Cảm nhận được mùi hương của người phụ nữ bên cạnh, lại nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, anh ta cong môi khinh thường: "Không phải cô Tống là người thích sạch sẽ, không quen ngủ trên giường của nhà người khác sao?"Trong lời nói có ý ám chỉ, nhưng Tống Nhiễm lười quan tâm, tựa vào cửa kính xe cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, hờ hững đáp lại: "Khá quen đó."Sau đó, cô ta thu hồi tầm mắt từ phía ngoài cửa sổ, ánh mắt nhíu chặt: "Anh theo dõi tôi?"Thượng Điền không phủ nhận.Tống Nhiễm cũng biết rất rõ, lời này của côt ta hỏi ra chẳng có chút ý nghĩa nào.“Tôi không muốn cô và Triệu Mịch Thanh qua lại quá gần.” Vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện liên quan đến lợi ích, anh ta luôn như vậy: “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích của cô.Tôi nắm giữ Long Đằng không phải là chuyện không thể.Hiện giờ Triệu Mịch Thanh đã không còn là người phụ trách Long Đằng."“Ồ?” Tống Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại, biểu hiện như hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân toát ra khí chất không đếm xỉa tới: “Sếp Thượng muốn nắm cổ phần Long Đằng, chẳng lẽ chỉ vì Triệu Mịch Thanh thôi sao? Dù sao đó cũng là một miếng thịt béo bở, anh thực sự cam lòng?""Tôi chỉ là cân nhắc."Câu nói thản nhiên rơi vào đáy lòng Tống Nhiễm vốn yên lặng đến mức tưởng chừng không thể nổi sóng, vẫn không khỏi khơi dậy một hồi đau đớn.Sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta lại bảo vệ người phụ nữ đó?“Cân nhắc?” Giọng cô ta hơi mỉa mai: “Tôi ngược lại là bất ngờ.”Quả thật cũng không thực sự là bất ngờ, cô ta hiểu Thượng Điền, có thể còn hiểu hơn cả bản thân anh ta.Lúc mở lời khẳng định lại cô ta còn lộ vẻ thích thú như nắm chắc: "Có lẽ anh sẽ thay đổi ý định.".