“Tử Khâm, mặc dù con là con gái chúng ta, nhưng chúng ta đã nuôi dưỡng Tiểu Huyên 15 năm nay, đối với con bé tình cảm sâu nặng. Con bé từ nhỏ đã quen cuộc sống giàu sang, không giống con, có thể ở dưới quê chịu khổ. Vậy nên, đại tiểu thư Doanh gia vẫn cứ là Tiểu Huyên đi.”“Quả thật đã khiến con chịu ấm ức, nhưng con lương thiện thế này, mẹ tin con sẽ không để trong lòng. Yên tâm đi, những gì con nên có, mẹ sẽ không để thiếu thứ gì.”“Cái gì? Cô cũng muốn đi? Cô đang kể truyện cười đấy à? Ở đó đều là những tiểu thư khuê các giỏi giang, cô đến dương cầm còn không biết chơi, đi cái gì mà đi, chỉ tổ làm chúng tôi thêm mất mặt.”Trong giấc mơ, bóng người hỗn loạn xen lẫn tiếng nói ồn ào, khó nghe.Vài giây sau, Doanh Tử Khâm mới hoàn toàn tỉnh lại.Hàng mi dài cong cong khẽ động, hai mắt từ từ mở ra. Trước mắt cô là bức tường trắng xóa của phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng tràn ngập không khí, phảng phất nơi khoang mũi.“Yo, tỉnh rồi à?” Giọng điệu trêu chọc từ trên đỉnh đầu truyền tới “Cô suýt…
Tác giả: