Trốn, hay là không trốn?Thẩm Vu Quy nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông đang ép trên người mình, còn cả lực đạo của anh đang xé rách quần áo cô, trong lòng cô lặp đi lặp lại năm chữ này. Cô rất muốn chạy trốn, nhưng lúc cô dự định vươn tay ra đẩy người đàn ông kia, cô đột nhiên nghĩ đến trước khi mình ra cửa, mẹ lặp đi lặp lại những lời dặn dò, đầu ngón tay của cô hơi run rẩy, cuối cùng vẫn rụt trở về, nằm lại trên chiếc giường xa lạ, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Thật lâu sau, người đàn ông kia mới an tĩnh xuống, xoay người nằm ở một bên, không có động tĩnh gì. Cuối cùng hô hấp của Thẩm Vu Quy cũng trở nên thông thuận hơn, cô tức giận, hơi thở bất ổn, nằm một lúc lâu mới từ trong mây mưa lấy lại sức. Cô hơi chuyển mình, một cánh tay gầy gò hữu lực bỗng nhiên ôm chặt eo cô. Thẩm Vu Quy giật nảy mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là một gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngủ say, rất chói mắt, anh giống như một tác…
Chương 66: Chúc Anh Dùng Cơm Vui Vẻ
Người Tình Bí Ẩn Boss Mượn Cái ThaiTác giả: CTTTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrốn, hay là không trốn?Thẩm Vu Quy nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông đang ép trên người mình, còn cả lực đạo của anh đang xé rách quần áo cô, trong lòng cô lặp đi lặp lại năm chữ này. Cô rất muốn chạy trốn, nhưng lúc cô dự định vươn tay ra đẩy người đàn ông kia, cô đột nhiên nghĩ đến trước khi mình ra cửa, mẹ lặp đi lặp lại những lời dặn dò, đầu ngón tay của cô hơi run rẩy, cuối cùng vẫn rụt trở về, nằm lại trên chiếc giường xa lạ, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Thật lâu sau, người đàn ông kia mới an tĩnh xuống, xoay người nằm ở một bên, không có động tĩnh gì. Cuối cùng hô hấp của Thẩm Vu Quy cũng trở nên thông thuận hơn, cô tức giận, hơi thở bất ổn, nằm một lúc lâu mới từ trong mây mưa lấy lại sức. Cô hơi chuyển mình, một cánh tay gầy gò hữu lực bỗng nhiên ôm chặt eo cô. Thẩm Vu Quy giật nảy mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là một gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngủ say, rất chói mắt, anh giống như một tác… “Cha, tối hôm qua con định chúc cha sinh nhật vui vẻ, nhưng cha không có về nhà.”Thẩm Thiên Hạo vội vàng gửi tin nhắn giải thích: “Hôm qua trong công ty tăng ca, công việc bận rộn, sinh nhật cha thì tính là gì, cha đều không nhớ rõ.”Thẩm Vu Quy nhìn chằm chằm vào di động, nhếch miệng, cô không trả lời, cứ để như thế, trong lòng yên lặng đếm: “5, 4, 3..”Qủa nhiên,Thẩm Thiên Hạo lại gửi tin nhắn đến: “Nhưng tâm ý của mẹ con con, cha cũng không thể bỏ phí, hai ngày nữa cha sẽ bớt chút thời gian về nhà ăn cơm.”Thẩm Vu Quy giương môi cười, có Phí Nam Thành ở, ông ta quả nhiên sợ.Thẩm Vu Quy không có nhắn lại, cảm thấy như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn.Đúng lúc này, trên lầu truyền tới động tĩnh, Thẩm Vu Quy ngẩng đầu lên, phát hiện Phí Nam Thành đã tắm rửa, thay đồ xong.Anh mặc một bộ âu phục màu đen được định chế, cắt may tinh tế, tốc độ không nhanh không chậm đi xuống lầu, khí chất tôn quý ưu nhã.Lúc đi xuống lầu, anh đi thẳng qua nhà ăn, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có liếc nhìn cô lấy một cái, điều này khiến cho Thẩm Vu Quy có chút phát điên.Người đàn ông này giống như băng tuyết ngàn năm, làm sao cũng không tan chảy được.Thẩm Vu Quy cầm theo hộp cơm của mình, đi đến bàn ăn, đem bữa sáng mà cô đã chuẩn bị xong, lấy ra: “Phí tiên sinh, anh nhìn đi, đây là do tôi làm, bánh khoai, còn có trứng ốp la lòng đào, còn có…”Trong lúc cô giới thiệu, người hầu đã bưng bữa sáng phong phú tới, bánh bao hấp, bánh bao chiên, các loại cháo, sữa bò, bánh mì, kiểu Trung, kiểu Tây, cần gì có đó.Thẩm Vu Quy cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, so sánh với trên bàn ăn, cái này quả thực là quá khó coi! Cô lẳng lặng cất hộp cơm của mình đi, ho khan một tiếng: “Phí tiên sinh, chúc anh dùng cơm vui vẻ.”Ánh mắt lại rơi trên bánh bao hấp.Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày cô đều ăn cơm Tây, khiến cho cô đối với cơm Trung có một loại chấp niệm, cô luôn cảm thấy bữa sáng theo kiểu Trung Quốc ngon hơn nhiều.Quản gia vội nói: “Thẩm tiểu thư, cô còn chưa ăn sáng đúng không? Cô nhanh ngồi xuống ăn cùng với tiên sinh đi!”Thẩm Vu Quy tràn ngập chờ mong nhìn về phía Phí Nam Thành, thấy thần sắc anh lạnh nhạt, mặc dù không có đồng ý cũng không có từ chối.Trong lòng Thẩm Vu Quy rất muốn hoan hô, cô ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa gắp một bánh bao hấp, bắt đầu ăn.Nhân bánh tươi ngon khiến vị giác của cô đạt được thỏa mãn, ánh mắt cô sáng lên, dáng vẻ đáng yêu giống như con mèo nhỏ.Nhìn cô ăn ngon như thế, Phí Nam Thành buông xuống tầm mắt, khóe môi cũng không mím chặt như bình thường, thậm chí bất tri bất giác, anh còn ăn nhiều hơn bình thường một bát cháo.Thẩm Vu Quy đang ăn, điện thoại di động của cô ở trên bàn rung lên một cái.Cô ấy cầm di động lên, mở wechat ra, lại phát hiện Trương Thiên Thiên gửi tin nhắn đến.“Chúng mình ở đây liều sống liều chết, cậu lại ở đó tiêu dao khoái hoạt! hu hu hu!”Thẩm Vu Quy nhướng mày trả lời: “Các cậu cả đêm không ngủ sao? Đã nghiên cứu ra biện pháp tối ưu hóa chưa?”Trương Thiên Thiên nhắn lại: “Chưa ra.”………….Trong trường học, phòng thí nghiệm.Trương Thiên Thiên nhịn một đêm, cả người nhìn tiều tụy.Vương Khánh Quốc mua bữa sáng về: “Ăn cơm thôi.”Nhìn thấy Trương Thiên Thiên nằm sấp trên bàn, dáng vẻ mệt mỏi, Trần Tử Phàm tiện tay cầm một bánh bao và cốc sữa đậu nành ném tới trước mặt cô ấy, đang muốn nói gì, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta rơi vào bản nháp trên giấy của cô ấy!”.
“Cha, tối hôm qua con định chúc cha sinh nhật vui vẻ, nhưng cha không có về nhà.
”Thẩm Thiên Hạo vội vàng gửi tin nhắn giải thích: “Hôm qua trong công ty tăng ca, công việc bận rộn, sinh nhật cha thì tính là gì, cha đều không nhớ rõ.
”Thẩm Vu Quy nhìn chằm chằm vào di động, nhếch miệng, cô không trả lời, cứ để như thế, trong lòng yên lặng đếm: “5, 4, 3.
.
”Qủa nhiên,Thẩm Thiên Hạo lại gửi tin nhắn đến: “Nhưng tâm ý của mẹ con con, cha cũng không thể bỏ phí, hai ngày nữa cha sẽ bớt chút thời gian về nhà ăn cơm.
”Thẩm Vu Quy giương môi cười, có Phí Nam Thành ở, ông ta quả nhiên sợ.
Thẩm Vu Quy không có nhắn lại, cảm thấy như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Đúng lúc này, trên lầu truyền tới động tĩnh, Thẩm Vu Quy ngẩng đầu lên, phát hiện Phí Nam Thành đã tắm rửa, thay đồ xong.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen được định chế, cắt may tinh tế, tốc độ không nhanh không chậm đi xuống lầu, khí chất tôn quý ưu nhã.
Lúc đi xuống lầu, anh đi thẳng qua nhà ăn, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có liếc nhìn cô lấy một cái, điều này khiến cho Thẩm Vu Quy có chút phát điên.
Người đàn ông này giống như băng tuyết ngàn năm, làm sao cũng không tan chảy được.
Thẩm Vu Quy cầm theo hộp cơm của mình, đi đến bàn ăn, đem bữa sáng mà cô đã chuẩn bị xong, lấy ra: “Phí tiên sinh, anh nhìn đi, đây là do tôi làm, bánh khoai, còn có trứng ốp la lòng đào, còn có…”Trong lúc cô giới thiệu, người hầu đã bưng bữa sáng phong phú tới, bánh bao hấp, bánh bao chiên, các loại cháo, sữa bò, bánh mì, kiểu Trung, kiểu Tây, cần gì có đó.
Thẩm Vu Quy cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, so sánh với trên bàn ăn, cái này quả thực là quá khó coi! Cô lẳng lặng cất hộp cơm của mình đi, ho khan một tiếng: “Phí tiên sinh, chúc anh dùng cơm vui vẻ.
”Ánh mắt lại rơi trên bánh bao hấp.
Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày cô đều ăn cơm Tây, khiến cho cô đối với cơm Trung có một loại chấp niệm, cô luôn cảm thấy bữa sáng theo kiểu Trung Quốc ngon hơn nhiều.
Quản gia vội nói: “Thẩm tiểu thư, cô còn chưa ăn sáng đúng không? Cô nhanh ngồi xuống ăn cùng với tiên sinh đi!”Thẩm Vu Quy tràn ngập chờ mong nhìn về phía Phí Nam Thành, thấy thần sắc anh lạnh nhạt, mặc dù không có đồng ý cũng không có từ chối.
Trong lòng Thẩm Vu Quy rất muốn hoan hô, cô ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa gắp một bánh bao hấp, bắt đầu ăn.
Nhân bánh tươi ngon khiến vị giác của cô đạt được thỏa mãn, ánh mắt cô sáng lên, dáng vẻ đáng yêu giống như con mèo nhỏ.
Nhìn cô ăn ngon như thế, Phí Nam Thành buông xuống tầm mắt, khóe môi cũng không mím chặt như bình thường, thậm chí bất tri bất giác, anh còn ăn nhiều hơn bình thường một bát cháo.
Thẩm Vu Quy đang ăn, điện thoại di động của cô ở trên bàn rung lên một cái.
Cô ấy cầm di động lên, mở wechat ra, lại phát hiện Trương Thiên Thiên gửi tin nhắn đến.
“Chúng mình ở đây liều sống liều chết, cậu lại ở đó tiêu dao khoái hoạt! hu hu hu!”Thẩm Vu Quy nhướng mày trả lời: “Các cậu cả đêm không ngủ sao? Đã nghiên cứu ra biện pháp tối ưu hóa chưa?”Trương Thiên Thiên nhắn lại: “Chưa ra.
”………….
Trong trường học, phòng thí nghiệm.
Trương Thiên Thiên nhịn một đêm, cả người nhìn tiều tụy.
Vương Khánh Quốc mua bữa sáng về: “Ăn cơm thôi.
”Nhìn thấy Trương Thiên Thiên nằm sấp trên bàn, dáng vẻ mệt mỏi, Trần Tử Phàm tiện tay cầm một bánh bao và cốc sữa đậu nành ném tới trước mặt cô ấy, đang muốn nói gì, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta rơi vào bản nháp trên giấy của cô ấy!”.
Người Tình Bí Ẩn Boss Mượn Cái ThaiTác giả: CTTTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrốn, hay là không trốn?Thẩm Vu Quy nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông đang ép trên người mình, còn cả lực đạo của anh đang xé rách quần áo cô, trong lòng cô lặp đi lặp lại năm chữ này. Cô rất muốn chạy trốn, nhưng lúc cô dự định vươn tay ra đẩy người đàn ông kia, cô đột nhiên nghĩ đến trước khi mình ra cửa, mẹ lặp đi lặp lại những lời dặn dò, đầu ngón tay của cô hơi run rẩy, cuối cùng vẫn rụt trở về, nằm lại trên chiếc giường xa lạ, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Thật lâu sau, người đàn ông kia mới an tĩnh xuống, xoay người nằm ở một bên, không có động tĩnh gì. Cuối cùng hô hấp của Thẩm Vu Quy cũng trở nên thông thuận hơn, cô tức giận, hơi thở bất ổn, nằm một lúc lâu mới từ trong mây mưa lấy lại sức. Cô hơi chuyển mình, một cánh tay gầy gò hữu lực bỗng nhiên ôm chặt eo cô. Thẩm Vu Quy giật nảy mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là một gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngủ say, rất chói mắt, anh giống như một tác… “Cha, tối hôm qua con định chúc cha sinh nhật vui vẻ, nhưng cha không có về nhà.”Thẩm Thiên Hạo vội vàng gửi tin nhắn giải thích: “Hôm qua trong công ty tăng ca, công việc bận rộn, sinh nhật cha thì tính là gì, cha đều không nhớ rõ.”Thẩm Vu Quy nhìn chằm chằm vào di động, nhếch miệng, cô không trả lời, cứ để như thế, trong lòng yên lặng đếm: “5, 4, 3..”Qủa nhiên,Thẩm Thiên Hạo lại gửi tin nhắn đến: “Nhưng tâm ý của mẹ con con, cha cũng không thể bỏ phí, hai ngày nữa cha sẽ bớt chút thời gian về nhà ăn cơm.”Thẩm Vu Quy giương môi cười, có Phí Nam Thành ở, ông ta quả nhiên sợ.Thẩm Vu Quy không có nhắn lại, cảm thấy như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn.Đúng lúc này, trên lầu truyền tới động tĩnh, Thẩm Vu Quy ngẩng đầu lên, phát hiện Phí Nam Thành đã tắm rửa, thay đồ xong.Anh mặc một bộ âu phục màu đen được định chế, cắt may tinh tế, tốc độ không nhanh không chậm đi xuống lầu, khí chất tôn quý ưu nhã.Lúc đi xuống lầu, anh đi thẳng qua nhà ăn, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có liếc nhìn cô lấy một cái, điều này khiến cho Thẩm Vu Quy có chút phát điên.Người đàn ông này giống như băng tuyết ngàn năm, làm sao cũng không tan chảy được.Thẩm Vu Quy cầm theo hộp cơm của mình, đi đến bàn ăn, đem bữa sáng mà cô đã chuẩn bị xong, lấy ra: “Phí tiên sinh, anh nhìn đi, đây là do tôi làm, bánh khoai, còn có trứng ốp la lòng đào, còn có…”Trong lúc cô giới thiệu, người hầu đã bưng bữa sáng phong phú tới, bánh bao hấp, bánh bao chiên, các loại cháo, sữa bò, bánh mì, kiểu Trung, kiểu Tây, cần gì có đó.Thẩm Vu Quy cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, so sánh với trên bàn ăn, cái này quả thực là quá khó coi! Cô lẳng lặng cất hộp cơm của mình đi, ho khan một tiếng: “Phí tiên sinh, chúc anh dùng cơm vui vẻ.”Ánh mắt lại rơi trên bánh bao hấp.Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày cô đều ăn cơm Tây, khiến cho cô đối với cơm Trung có một loại chấp niệm, cô luôn cảm thấy bữa sáng theo kiểu Trung Quốc ngon hơn nhiều.Quản gia vội nói: “Thẩm tiểu thư, cô còn chưa ăn sáng đúng không? Cô nhanh ngồi xuống ăn cùng với tiên sinh đi!”Thẩm Vu Quy tràn ngập chờ mong nhìn về phía Phí Nam Thành, thấy thần sắc anh lạnh nhạt, mặc dù không có đồng ý cũng không có từ chối.Trong lòng Thẩm Vu Quy rất muốn hoan hô, cô ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa gắp một bánh bao hấp, bắt đầu ăn.Nhân bánh tươi ngon khiến vị giác của cô đạt được thỏa mãn, ánh mắt cô sáng lên, dáng vẻ đáng yêu giống như con mèo nhỏ.Nhìn cô ăn ngon như thế, Phí Nam Thành buông xuống tầm mắt, khóe môi cũng không mím chặt như bình thường, thậm chí bất tri bất giác, anh còn ăn nhiều hơn bình thường một bát cháo.Thẩm Vu Quy đang ăn, điện thoại di động của cô ở trên bàn rung lên một cái.Cô ấy cầm di động lên, mở wechat ra, lại phát hiện Trương Thiên Thiên gửi tin nhắn đến.“Chúng mình ở đây liều sống liều chết, cậu lại ở đó tiêu dao khoái hoạt! hu hu hu!”Thẩm Vu Quy nhướng mày trả lời: “Các cậu cả đêm không ngủ sao? Đã nghiên cứu ra biện pháp tối ưu hóa chưa?”Trương Thiên Thiên nhắn lại: “Chưa ra.”………….Trong trường học, phòng thí nghiệm.Trương Thiên Thiên nhịn một đêm, cả người nhìn tiều tụy.Vương Khánh Quốc mua bữa sáng về: “Ăn cơm thôi.”Nhìn thấy Trương Thiên Thiên nằm sấp trên bàn, dáng vẻ mệt mỏi, Trần Tử Phàm tiện tay cầm một bánh bao và cốc sữa đậu nành ném tới trước mặt cô ấy, đang muốn nói gì, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta rơi vào bản nháp trên giấy của cô ấy!”.