Tác giả:

Một thị trấn hoang vắng ở Campuchia.Trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế, trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt mà cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức, nhưng lại không để cô chết.Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu: " Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài, cũng có ngày hôm nay?"Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose.“A!" Rose hét lên, hít vào và nói ngắt quãng: "Tại sao? Tại sao ...!muốn như này"“Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi, Tiêu Văn Uyên là của tao! Câu dẫn người đàn ông của tao, thì sẽ có kết cục thế này!"Lục Vi đâm con dao găm vào đùi Rose rồi xoay mạnh, đùi Rose bỗng rướm máu."Tao nói cho mày biết, ta và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa!" Lục Vi hung tợn nói.“Không, Tiêu Văn Uyên…

Chương 11: Là Người Của Tập Đoàn Ám Uyên

Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc TổngTác giả: Ningmeng HuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột thị trấn hoang vắng ở Campuchia.Trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế, trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt mà cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức, nhưng lại không để cô chết.Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu: " Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài, cũng có ngày hôm nay?"Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose.“A!" Rose hét lên, hít vào và nói ngắt quãng: "Tại sao? Tại sao ...!muốn như này"“Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi, Tiêu Văn Uyên là của tao! Câu dẫn người đàn ông của tao, thì sẽ có kết cục thế này!"Lục Vi đâm con dao găm vào đùi Rose rồi xoay mạnh, đùi Rose bỗng rướm máu."Tao nói cho mày biết, ta và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa!" Lục Vi hung tợn nói.“Không, Tiêu Văn Uyên… Khi hai người đang ăn, điện thoại của Mặc Đình Thâm vang lên, anh nói câu xin lỗi, liền nghe điện thoại, Lạc Thiên Ngưng loáng thoáng nghe được trong điện thoại truyền đến Lục thị thế nào thế nào…Cô lập tức chăm chú lắng nghe, Mặc Đình Thâm dường như cũng không để ý cô nghe được cái gì, nói với bên kia điện thoại: “Để người của chúng ta quay lại, tôi sẽ trở lại ngay.”Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, Lạc Thiên Ngưng thăm dò hỏi: “Anh đang hợp tác với Lục thị?”Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, gật đầu, Lạc Thiên Ngưng lại hỏi: “Lục thị của nước Mỹ đó sao?”Mặc Đình Thâm cười: “Cô gái nhỏ, còn biết cả Lục thị của Mỹ?”“Tôi lớn rồi, sắp học đại học rồi, không còn nhỏ nữa.” Lạc Thiên Ngưng phản bác nói.“Vậy đợi em học đại học rồi nói những thứ này đi, tôi còn có việc, phải quay về công ty, hôm khác mời em ăn lẩu.” Mặc Đình Thâm đứng dậy muốn đi.Lạc Thiên Ngưng nôn nóng, đây là sau khi trọng sinh, lần đầu tiên cô đến gần tin tức của Lục thị, cô cần phải nghĩ một biện pháp, biết nhiều hơn, thế là buộc miệng nói ra: “Tôi có thể đến công ty anh thăm quan không?”Mặc Đình Thâm lúc này mới chú ý lên người cô, nói: “Đi thôi”.Lạc Thiên Ngưng lập tức đi theo, lúc Tiêu Nhuệ lái xe qua đón Mặc Đình Thâm, thấy Lạc Thiên Ngưng cùng ngồi vào ghế sau, có chút không biết phải làm sao, tổng tài đây là, nhìn trúng vị thành niên??Tiêu Nhuệ ngạc nhiên nhìn rất lâu, cho đến khi Mặc Đình Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tiêu Nhuệ nhanh chóng tăng ga.Đến khi vào thang máy của khách sạn, Lạc Thiên Ngưng ngẩn ra, không phải nói chuyện công việc sao? Sao lại lái xe đến khách sạn thế??Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói: “Tôi chưa từng nói là đến công ty bàn công việc.” sau đó liền đi vào phòng.Lạc Thiên Ngưng đứng ở cửa bối rối, cô biết tại sao lúc cô nhắc mình muốn đến thăm quan, Mặc Đình Thâm lại có loại ánh mắt đó rồi, bây giờ cô không biết nên đi vào hay là rút lui.Tiêu Nhuệ giải thích nói: “Hải Thành chỉ là chi nhánh, boss không cần thiết mỗi ngày đều đến, việc của Mặc thị đều sẽ giải quyết ở khách sạn, nếu tam tiểu thư không muốn ở lại đây, tôi có thể đưa cô về.Cách tin tức Lục thị còn một bước chân, Lạc Thiên Ngưng cắn răng, bước vào khách sạn.Đây là phòng khách sạn riêng của Mặc Đình Thâm, bên trong là một căn hai phòng ngủ một phòng khách, Mặc Đình Thâm ngồi trên sofa phòng khách mở máy tính ra, nhìn Lạc Thiên Ngưng nói: “Em tùy ý đi dạo đi.”Lạc Thiên Ngưng tùy ý đi dạo trong phòng, Mặc Đình Thâm dường như chỉ dùng nơi này làm nơi ở tạm thời, không có đồ đạc cá nhân gì của anh, tất cả đều là đồ trang trí của khách sạn mà thôi.Cô vừa giả vờ thăm quan, vừa dỏng tai lên nghe báo cáo của Tiêu Nhuệ: “Boss, người của chúng ta chỉ mới đến ngoại cảnh Mỹ liền bị phát hiện rồi, đối phương không giống người của Lục thị, mà giống như lính đánh thuê, không tìm ra nơi cất giấu hàng, xin boss trừng phạt!”Mặc Đình Thâm nói: “Thương vong ra sao?”“Chết hai người, bị thương ba người.”Tiêu Nhuệ nói.Mặc Đình Thâm châm một điếu thuốc, tức giận ném tài liệu xuống đất, âm thanh lớn khiến Lạc Thiên Ngưng rùng mình.Một hai tấm anh trượt ra, đi theo sàn nhà trơn nhẵn đến bên chân Lạc Thiên Ngưng, cô cúi xuống nhặt lên, nhìn rõ thứ trong tấm ảnh.Đại khái là người của Mặc Đình Thâm chụp trong quá trình điều tra, đó là bến cảng với những container ở khắp nơi, vài công nhân bến cảng nhập cảnh.Không có nội dung gì thực chất, vì vậy Tiêu Nhuệ nói, không tìm ra hàng hóa ở đâu.Nhưng Lạc Thiên Ngưng biết, cho dù là hàng hóa gì Mặc Đình Thâm bọn họ đang tìm, đều nằm ở bến cảng này.Bởi vì mấy người công nhân đập vào mắt đó, Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy cố nhân, người đó mặc đồ công nhân rách nát, chỉ lộ ra khuôn mặt, đó là Đàm Dương một trong những người mà cô đề bạt.Dựa theo cấp bậc của Đàm Dương, anh ta không nên xuất hiện ở nơi kiểu này mới phải.Lạc Thiên Ngưng đi đến bên cạnh Mặc Đình Thâm, đặt tấm ảnh lên trên bàn, hỏi: “Các anh đang tìm cái gì?”Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói: “Cô gái nhỏ không nên hỏi nhiều như thế.”“Mặc Đình Thâm, tôi không còn nhỏ nữa, anh nói cho tôi đi.” Lạc Thiên Ngưng nói.“Boss…” Tiêu Nhuệ muốn ngăn lại, loại cơ mật này không nên nói cho người ngoài.“Không có gì, một lô hàng trước đây bị cướp trên vùng biển quốc tế mà thôi, sẽ tìm lại được.” Mặc Đình Thâm nói.Vùng biển quốc tế! Rose quá rõ phạm vi hoạt động trước đây của họ!Là người của tập đoàn Ám Uyên!Lục thị dùng người trong tổ chức Ám Uyên, ở vùng biển quốc tế cướp đồ của Mặc Đình Thâm!“Nếu tìm được người đã chặn hàng, sẽ như thế nào?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.“Tam tiểu thư, cướp đồ của Mặc tổng, sẽ phải trả giá.” Tiêu Nhuệ nói.Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng nghe Tiêu Nhuệ nói ra những lời này, Lạc Thiên Ngưng vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay, một khi Mặc Đình Thâm tìm thấy lô hàng, sẽ lập tức giải quyết kẻ đã cướp hàng!Nhưng những kẻ đó, có Đàm Dương!.

Khi hai người đang ăn, điện thoại của Mặc Đình Thâm vang lên, anh nói câu xin lỗi, liền nghe điện thoại, Lạc Thiên Ngưng loáng thoáng nghe được trong điện thoại truyền đến Lục thị thế nào thế nào…Cô lập tức chăm chú lắng nghe, Mặc Đình Thâm dường như cũng không để ý cô nghe được cái gì, nói với bên kia điện thoại: “Để người của chúng ta quay lại, tôi sẽ trở lại ngay.

”Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, Lạc Thiên Ngưng thăm dò hỏi: “Anh đang hợp tác với Lục thị?”Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, gật đầu, Lạc Thiên Ngưng lại hỏi: “Lục thị của nước Mỹ đó sao?”Mặc Đình Thâm cười: “Cô gái nhỏ, còn biết cả Lục thị của Mỹ?”“Tôi lớn rồi, sắp học đại học rồi, không còn nhỏ nữa.

” Lạc Thiên Ngưng phản bác nói.

“Vậy đợi em học đại học rồi nói những thứ này đi, tôi còn có việc, phải quay về công ty, hôm khác mời em ăn lẩu.

” Mặc Đình Thâm đứng dậy muốn đi.

Lạc Thiên Ngưng nôn nóng, đây là sau khi trọng sinh, lần đầu tiên cô đến gần tin tức của Lục thị, cô cần phải nghĩ một biện pháp, biết nhiều hơn, thế là buộc miệng nói ra: “Tôi có thể đến công ty anh thăm quan không?”Mặc Đình Thâm lúc này mới chú ý lên người cô, nói: “Đi thôi”.

Lạc Thiên Ngưng lập tức đi theo, lúc Tiêu Nhuệ lái xe qua đón Mặc Đình Thâm, thấy Lạc Thiên Ngưng cùng ngồi vào ghế sau, có chút không biết phải làm sao, tổng tài đây là, nhìn trúng vị thành niên??Tiêu Nhuệ ngạc nhiên nhìn rất lâu, cho đến khi Mặc Đình Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tiêu Nhuệ nhanh chóng tăng ga.

Đến khi vào thang máy của khách sạn, Lạc Thiên Ngưng ngẩn ra, không phải nói chuyện công việc sao? Sao lại lái xe đến khách sạn thế??Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói: “Tôi chưa từng nói là đến công ty bàn công việc.

” sau đó liền đi vào phòng.

Lạc Thiên Ngưng đứng ở cửa bối rối, cô biết tại sao lúc cô nhắc mình muốn đến thăm quan, Mặc Đình Thâm lại có loại ánh mắt đó rồi, bây giờ cô không biết nên đi vào hay là rút lui.

Tiêu Nhuệ giải thích nói: “Hải Thành chỉ là chi nhánh, boss không cần thiết mỗi ngày đều đến, việc của Mặc thị đều sẽ giải quyết ở khách sạn, nếu tam tiểu thư không muốn ở lại đây, tôi có thể đưa cô về.

Cách tin tức Lục thị còn một bước chân, Lạc Thiên Ngưng cắn răng, bước vào khách sạn.

Đây là phòng khách sạn riêng của Mặc Đình Thâm, bên trong là một căn hai phòng ngủ một phòng khách, Mặc Đình Thâm ngồi trên sofa phòng khách mở máy tính ra, nhìn Lạc Thiên Ngưng nói: “Em tùy ý đi dạo đi.

”Lạc Thiên Ngưng tùy ý đi dạo trong phòng, Mặc Đình Thâm dường như chỉ dùng nơi này làm nơi ở tạm thời, không có đồ đạc cá nhân gì của anh, tất cả đều là đồ trang trí của khách sạn mà thôi.

Cô vừa giả vờ thăm quan, vừa dỏng tai lên nghe báo cáo của Tiêu Nhuệ: “Boss, người của chúng ta chỉ mới đến ngoại cảnh Mỹ liền bị phát hiện rồi, đối phương không giống người của Lục thị, mà giống như lính đánh thuê, không tìm ra nơi cất giấu hàng, xin boss trừng phạt!”Mặc Đình Thâm nói: “Thương vong ra sao?”“Chết hai người, bị thương ba người.

”Tiêu Nhuệ nói.

Mặc Đình Thâm châm một điếu thuốc, tức giận ném tài liệu xuống đất, âm thanh lớn khiến Lạc Thiên Ngưng rùng mình.

Một hai tấm anh trượt ra, đi theo sàn nhà trơn nhẵn đến bên chân Lạc Thiên Ngưng, cô cúi xuống nhặt lên, nhìn rõ thứ trong tấm ảnh.

Đại khái là người của Mặc Đình Thâm chụp trong quá trình điều tra, đó là bến cảng với những container ở khắp nơi, vài công nhân bến cảng nhập cảnh.

Không có nội dung gì thực chất, vì vậy Tiêu Nhuệ nói, không tìm ra hàng hóa ở đâu.

Nhưng Lạc Thiên Ngưng biết, cho dù là hàng hóa gì Mặc Đình Thâm bọn họ đang tìm, đều nằm ở bến cảng này.

Bởi vì mấy người công nhân đập vào mắt đó, Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy cố nhân, người đó mặc đồ công nhân rách nát, chỉ lộ ra khuôn mặt, đó là Đàm Dương một trong những người mà cô đề bạt.

Dựa theo cấp bậc của Đàm Dương, anh ta không nên xuất hiện ở nơi kiểu này mới phải.

Lạc Thiên Ngưng đi đến bên cạnh Mặc Đình Thâm, đặt tấm ảnh lên trên bàn, hỏi: “Các anh đang tìm cái gì?”Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói: “Cô gái nhỏ không nên hỏi nhiều như thế.

”“Mặc Đình Thâm, tôi không còn nhỏ nữa, anh nói cho tôi đi.

” Lạc Thiên Ngưng nói.

“Boss…” Tiêu Nhuệ muốn ngăn lại, loại cơ mật này không nên nói cho người ngoài.

“Không có gì, một lô hàng trước đây bị cướp trên vùng biển quốc tế mà thôi, sẽ tìm lại được.

” Mặc Đình Thâm nói.

Vùng biển quốc tế! Rose quá rõ phạm vi hoạt động trước đây của họ!Là người của tập đoàn Ám Uyên!Lục thị dùng người trong tổ chức Ám Uyên, ở vùng biển quốc tế cướp đồ của Mặc Đình Thâm!“Nếu tìm được người đã chặn hàng, sẽ như thế nào?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

“Tam tiểu thư, cướp đồ của Mặc tổng, sẽ phải trả giá.

” Tiêu Nhuệ nói.

Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng nghe Tiêu Nhuệ nói ra những lời này, Lạc Thiên Ngưng vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay, một khi Mặc Đình Thâm tìm thấy lô hàng, sẽ lập tức giải quyết kẻ đã cướp hàng!Nhưng những kẻ đó, có Đàm Dương!.

Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc TổngTác giả: Ningmeng HuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột thị trấn hoang vắng ở Campuchia.Trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế, trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt mà cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức, nhưng lại không để cô chết.Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu: " Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài, cũng có ngày hôm nay?"Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose.“A!" Rose hét lên, hít vào và nói ngắt quãng: "Tại sao? Tại sao ...!muốn như này"“Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi, Tiêu Văn Uyên là của tao! Câu dẫn người đàn ông của tao, thì sẽ có kết cục thế này!"Lục Vi đâm con dao găm vào đùi Rose rồi xoay mạnh, đùi Rose bỗng rướm máu."Tao nói cho mày biết, ta và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa!" Lục Vi hung tợn nói.“Không, Tiêu Văn Uyên… Khi hai người đang ăn, điện thoại của Mặc Đình Thâm vang lên, anh nói câu xin lỗi, liền nghe điện thoại, Lạc Thiên Ngưng loáng thoáng nghe được trong điện thoại truyền đến Lục thị thế nào thế nào…Cô lập tức chăm chú lắng nghe, Mặc Đình Thâm dường như cũng không để ý cô nghe được cái gì, nói với bên kia điện thoại: “Để người của chúng ta quay lại, tôi sẽ trở lại ngay.”Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, Lạc Thiên Ngưng thăm dò hỏi: “Anh đang hợp tác với Lục thị?”Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, gật đầu, Lạc Thiên Ngưng lại hỏi: “Lục thị của nước Mỹ đó sao?”Mặc Đình Thâm cười: “Cô gái nhỏ, còn biết cả Lục thị của Mỹ?”“Tôi lớn rồi, sắp học đại học rồi, không còn nhỏ nữa.” Lạc Thiên Ngưng phản bác nói.“Vậy đợi em học đại học rồi nói những thứ này đi, tôi còn có việc, phải quay về công ty, hôm khác mời em ăn lẩu.” Mặc Đình Thâm đứng dậy muốn đi.Lạc Thiên Ngưng nôn nóng, đây là sau khi trọng sinh, lần đầu tiên cô đến gần tin tức của Lục thị, cô cần phải nghĩ một biện pháp, biết nhiều hơn, thế là buộc miệng nói ra: “Tôi có thể đến công ty anh thăm quan không?”Mặc Đình Thâm lúc này mới chú ý lên người cô, nói: “Đi thôi”.Lạc Thiên Ngưng lập tức đi theo, lúc Tiêu Nhuệ lái xe qua đón Mặc Đình Thâm, thấy Lạc Thiên Ngưng cùng ngồi vào ghế sau, có chút không biết phải làm sao, tổng tài đây là, nhìn trúng vị thành niên??Tiêu Nhuệ ngạc nhiên nhìn rất lâu, cho đến khi Mặc Đình Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tiêu Nhuệ nhanh chóng tăng ga.Đến khi vào thang máy của khách sạn, Lạc Thiên Ngưng ngẩn ra, không phải nói chuyện công việc sao? Sao lại lái xe đến khách sạn thế??Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói: “Tôi chưa từng nói là đến công ty bàn công việc.” sau đó liền đi vào phòng.Lạc Thiên Ngưng đứng ở cửa bối rối, cô biết tại sao lúc cô nhắc mình muốn đến thăm quan, Mặc Đình Thâm lại có loại ánh mắt đó rồi, bây giờ cô không biết nên đi vào hay là rút lui.Tiêu Nhuệ giải thích nói: “Hải Thành chỉ là chi nhánh, boss không cần thiết mỗi ngày đều đến, việc của Mặc thị đều sẽ giải quyết ở khách sạn, nếu tam tiểu thư không muốn ở lại đây, tôi có thể đưa cô về.Cách tin tức Lục thị còn một bước chân, Lạc Thiên Ngưng cắn răng, bước vào khách sạn.Đây là phòng khách sạn riêng của Mặc Đình Thâm, bên trong là một căn hai phòng ngủ một phòng khách, Mặc Đình Thâm ngồi trên sofa phòng khách mở máy tính ra, nhìn Lạc Thiên Ngưng nói: “Em tùy ý đi dạo đi.”Lạc Thiên Ngưng tùy ý đi dạo trong phòng, Mặc Đình Thâm dường như chỉ dùng nơi này làm nơi ở tạm thời, không có đồ đạc cá nhân gì của anh, tất cả đều là đồ trang trí của khách sạn mà thôi.Cô vừa giả vờ thăm quan, vừa dỏng tai lên nghe báo cáo của Tiêu Nhuệ: “Boss, người của chúng ta chỉ mới đến ngoại cảnh Mỹ liền bị phát hiện rồi, đối phương không giống người của Lục thị, mà giống như lính đánh thuê, không tìm ra nơi cất giấu hàng, xin boss trừng phạt!”Mặc Đình Thâm nói: “Thương vong ra sao?”“Chết hai người, bị thương ba người.”Tiêu Nhuệ nói.Mặc Đình Thâm châm một điếu thuốc, tức giận ném tài liệu xuống đất, âm thanh lớn khiến Lạc Thiên Ngưng rùng mình.Một hai tấm anh trượt ra, đi theo sàn nhà trơn nhẵn đến bên chân Lạc Thiên Ngưng, cô cúi xuống nhặt lên, nhìn rõ thứ trong tấm ảnh.Đại khái là người của Mặc Đình Thâm chụp trong quá trình điều tra, đó là bến cảng với những container ở khắp nơi, vài công nhân bến cảng nhập cảnh.Không có nội dung gì thực chất, vì vậy Tiêu Nhuệ nói, không tìm ra hàng hóa ở đâu.Nhưng Lạc Thiên Ngưng biết, cho dù là hàng hóa gì Mặc Đình Thâm bọn họ đang tìm, đều nằm ở bến cảng này.Bởi vì mấy người công nhân đập vào mắt đó, Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy cố nhân, người đó mặc đồ công nhân rách nát, chỉ lộ ra khuôn mặt, đó là Đàm Dương một trong những người mà cô đề bạt.Dựa theo cấp bậc của Đàm Dương, anh ta không nên xuất hiện ở nơi kiểu này mới phải.Lạc Thiên Ngưng đi đến bên cạnh Mặc Đình Thâm, đặt tấm ảnh lên trên bàn, hỏi: “Các anh đang tìm cái gì?”Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói: “Cô gái nhỏ không nên hỏi nhiều như thế.”“Mặc Đình Thâm, tôi không còn nhỏ nữa, anh nói cho tôi đi.” Lạc Thiên Ngưng nói.“Boss…” Tiêu Nhuệ muốn ngăn lại, loại cơ mật này không nên nói cho người ngoài.“Không có gì, một lô hàng trước đây bị cướp trên vùng biển quốc tế mà thôi, sẽ tìm lại được.” Mặc Đình Thâm nói.Vùng biển quốc tế! Rose quá rõ phạm vi hoạt động trước đây của họ!Là người của tập đoàn Ám Uyên!Lục thị dùng người trong tổ chức Ám Uyên, ở vùng biển quốc tế cướp đồ của Mặc Đình Thâm!“Nếu tìm được người đã chặn hàng, sẽ như thế nào?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.“Tam tiểu thư, cướp đồ của Mặc tổng, sẽ phải trả giá.” Tiêu Nhuệ nói.Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng nghe Tiêu Nhuệ nói ra những lời này, Lạc Thiên Ngưng vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay, một khi Mặc Đình Thâm tìm thấy lô hàng, sẽ lập tức giải quyết kẻ đã cướp hàng!Nhưng những kẻ đó, có Đàm Dương!.

Chương 11: Là Người Của Tập Đoàn Ám Uyên