Một thị trấn hoang vắng ở Campuchia.Trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế, trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt mà cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức, nhưng lại không để cô chết.Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu: " Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài, cũng có ngày hôm nay?"Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose.“A!" Rose hét lên, hít vào và nói ngắt quãng: "Tại sao? Tại sao ...!muốn như này"“Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi, Tiêu Văn Uyên là của tao! Câu dẫn người đàn ông của tao, thì sẽ có kết cục thế này!"Lục Vi đâm con dao găm vào đùi Rose rồi xoay mạnh, đùi Rose bỗng rướm máu."Tao nói cho mày biết, ta và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa!" Lục Vi hung tợn nói.“Không, Tiêu Văn Uyên…
Chương 37: Hoàn Toàn Không Phải Là Một Người
Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc TổngTác giả: Ningmeng HuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột thị trấn hoang vắng ở Campuchia.Trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế, trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt mà cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức, nhưng lại không để cô chết.Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu: " Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài, cũng có ngày hôm nay?"Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose.“A!" Rose hét lên, hít vào và nói ngắt quãng: "Tại sao? Tại sao ...!muốn như này"“Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi, Tiêu Văn Uyên là của tao! Câu dẫn người đàn ông của tao, thì sẽ có kết cục thế này!"Lục Vi đâm con dao găm vào đùi Rose rồi xoay mạnh, đùi Rose bỗng rướm máu."Tao nói cho mày biết, ta và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa!" Lục Vi hung tợn nói.“Không, Tiêu Văn Uyên… Năm sáu giờ tối, Diêu Thục Phân trở lại, sai người hầu chuẩn bị bữa tối, cả nhà ngồi vào bàn ăn tối.Lạc Thiên Ngưng hôm nay phá lệ vào phòng ăn ăn tối.Trong khoảng thời gian này, hiệu quả giảm cân rất tốt, cân nặng của cô cơ bản ổn định khoảng 50kg, kết hợp với việc tập thể dục giảm cân, trông cô rất thon gọn.Công ty Lạc Thiên gần đây rất bận rộn.Thường không ở nhà ăn tối, trên bàn chỉ có Diêu Thục Phân, Lạc Gia Thần, Lạc Gia Tuyết, và Lạc Thiên Ngưng, ông cụ phải ăn tối ở nhà tổ bên kia.Trong bữa ăn, Lạc Thiên Ngưng dường như vô tình hỏi: "Hôm nay con ra ngoại ô chơi, hình như là nhìn thấy dì Diêu?"Diêu Thục Phân sắc mặt hiển nhiên cứng ngắc, giọng nói có chút sắc bén nói: "Nhìn nhầm rồi.Dì cùng mấy vị phu nhân đánh bài, sao có thể ra ngoại ô? Con thấy ở đâu?"Lạc Thiên Ngưng cười, cố ý nói: "Ở ngoại ô phía đông."Cô thấy khuôn mặt của Diêu Thục Phân dịu đi, hiển nhiên là thả lỏng xuống, nói: "Dì chưa từng đến ngoại ô phía đông."Lạc Thiên Ngưng cười hiền hòa: "Vậy là con nhìn nhầm rồi."Sau đó cúi đầu ăn hai miếng cơm, liền lên lầu.Trực giác của cô, Diêu Thục Phân nhất định có vấn đề.Cô xác định, hôm nay ở ngoại ô phía Tây người cô nhìn thấy chính là Diêu Thục Phân, cô cố ý nói là ngoại ô phía đông, Diêu Thục Phân quả nhiên thả lỏng, phản ứng này chắc chắn trong lòng có quỷ.Bà ta lẻn đến khách sạn để làm gì? Còn nói với người trong nhà là ra ngoài chơi bài.Mấy ngày nay, Lạc Thiên thường xuyên đi sớm về muộn, thậm chí có lúc trực tiếp ngủ ở công ty.Không phải Diêu Thục Phân ra ngoài vụng trộm chứ?Nếu là như vậy, Lạc Thiên Ngưng không cần phải làm gì, chỉ cần đem chuyện truyền đến ba và ông nội, Diêu Thục Phân sẽ không thể ở Lạc gia thêm một ngày!Lạc Thiên Ngưng ở nằm trong phòng tính toán, Diêu Thục Phân độc ác với mình như vậy, đuổi bà ta ra khỏi Lạc gia còn là hời cho bà ta.Mặc Đình Thâm có một cuộc họp buổi sáng tại văn phòng chi nhánh, sau đó anh ngồi trong văn phòng đọc tài liệu.Thời gian trôi qua từng chút một.Cô gái viết cho anh tờ giấy nợ đó, không có một chút động tĩnh.Cầm 20 triệu của anh đi liền mất bóng.Mặc Đình Thâm càng nghĩ càng tức giận, còn có những cái tên mà cô hô khi say hôm qua, Văn Uyên, Đàm Dương...Một cô gái mười tám tuổi.Ở đâu quen biết nhiều đàn ông như vậy?Mặc Đình Thâm bấm số nội bộ trên bàn làm việc, Tiêu Nhuệ lập tức đi vào hỏi: "Boss, có phân phó gì ạ?"Mặc Đình Thâm vẻ mặt u ám hỏi: "Chuyện để anh điều tra.Tra như thế nào rồi?""Tra xong rồi..." Tiêu Nhuệ nói.“Mang dữ liệu đến đây.” Mặc Đình Thâm nói.Tiêu Nhuệ lập tức đặt tư liệu lên trên bàn làm việc của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm cầm lên, kinh ngạc.Chỉ là hai trang giấy? ?Một người sống mười tám năm, hai trang giấy liền tra xong?Tiêu Nhuệ nói: "Thân phận, những việc trải qua của tam tiểu thư rất đơn giản.Vợ ban đầu của Lạc Thiên sinh con gái, nhưng Lạc Thiên không có tình cảm với vị phu nhân này, sớm đã ra ngoài vụng trộm với Diêu Thục Phân Có người nói vị phu nhân đó sau khi sinh con liền bị điên, thường nói nhảm.Sau đó Diêu Thục Phân đem theo con cái đến dồn ép, phu nhân trước đó liền qua đời.Để lại tam tiểu thư không ai trông nom, những năm này ở Lạc gia không có cảm giác tồn tại.Những người hầu cũng nói tam tiểu thư giống mẹ, có chút đần độn, cho đến hơn một tháng trước trượt chân ngã xuống cầu thang, hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại tính cách liền thay đổi, chuyện sau đó boss đều biết rồi."Mặc Đình Thâm đọc đi đọc lại hai trang giấy, vẫn không thể tin được: "Hết rồi? Chỉ vậy thôi?"Tiêu Nhuệ bất lực gật đầu: "Boss, thực sự hết rồi.Cuộc sống của tam tiểu thư 18 năm nay đều là ở trường học và Lạc gia, tính cách quái gở, không có bạn bè, thành tích đứng cuối lớp, tướng mạo bình thường, không có ai muốn để ý cô ấy."Mặc Đình Thâm đặt tài liệu xuống, xoa lông mày, đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này, toàn toàn không biết nói thế nào.Lạc Thiên Ngưng tính cách quái gở? Quái gở chỗ nào? Rõ ràng là cô gái nhỏ hoạt bát vui vẻ.Lạc Thiên Ngưng tướng mạo bình thường? Bình thường chỗ nào? Rõ ràng là cô gái nhỏ rạng rỡ quyến rũ như tiên nữ.Thậm chí nói rằng Lạc Thiên Ngưng hơi đần độn giống mẹ, nhưng cô ấy rõ ràng thông minh hơn bất cứ ai khác.Lạc Thiên Ngưng trên tài liệu này và Lạc Thiên Ngưng mà Mặc Đình Thâm biết hoàn toàn không phải là một người.Hơn nữa, trong tài liệu này có viết rằng người Lạc Thiên Ngưng thầm thương trộm nhớ chính là Tống Dục, con trai nhà họ Tống, nhưng cái tên hôm Lạc Thiên Ngưng say rượu khóc gọi tên đó là Văn Uyên.Có vẻ như mọi sự thay đổi đều đúng như những gì Tiêu Nhuệ nói, hơn một tháng trước, Lạc Thiên Ngưng bị trượt chân ngã xuống cầu thang, hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại hoàn toàn thay đổi.Cô tự tin, liều mạng giảm cân, tràn đầy năng lượng, thông minh xảo quyệt, giống như một con cáo nhỏ.Nhưng bác sĩ chỉ nói bị chấn động nhẹ thôi, sao có thể thay đổi nhiều như vậy?.
Năm sáu giờ tối, Diêu Thục Phân trở lại, sai người hầu chuẩn bị bữa tối, cả nhà ngồi vào bàn ăn tối.Lạc Thiên Ngưng hôm nay phá lệ vào phòng ăn ăn tối.
Trong khoảng thời gian này, hiệu quả giảm cân rất tốt, cân nặng của cô cơ bản ổn định khoảng 50kg, kết hợp với việc tập thể dục giảm cân, trông cô rất thon gọn.Công ty Lạc Thiên gần đây rất bận rộn.
Thường không ở nhà ăn tối, trên bàn chỉ có Diêu Thục Phân, Lạc Gia Thần, Lạc Gia Tuyết, và Lạc Thiên Ngưng, ông cụ phải ăn tối ở nhà tổ bên kia.Trong bữa ăn, Lạc Thiên Ngưng dường như vô tình hỏi: "Hôm nay con ra ngoại ô chơi, hình như là nhìn thấy dì Diêu?"Diêu Thục Phân sắc mặt hiển nhiên cứng ngắc, giọng nói có chút sắc bén nói: "Nhìn nhầm rồi.
Dì cùng mấy vị phu nhân đánh bài, sao có thể ra ngoại ô? Con thấy ở đâu?"Lạc Thiên Ngưng cười, cố ý nói: "Ở ngoại ô phía đông."Cô thấy khuôn mặt của Diêu Thục Phân dịu đi, hiển nhiên là thả lỏng xuống, nói: "Dì chưa từng đến ngoại ô phía đông."Lạc Thiên Ngưng cười hiền hòa: "Vậy là con nhìn nhầm rồi."Sau đó cúi đầu ăn hai miếng cơm, liền lên lầu.Trực giác của cô, Diêu Thục Phân nhất định có vấn đề.
Cô xác định, hôm nay ở ngoại ô phía Tây người cô nhìn thấy chính là Diêu Thục Phân, cô cố ý nói là ngoại ô phía đông, Diêu Thục Phân quả nhiên thả lỏng, phản ứng này chắc chắn trong lòng có quỷ.Bà ta lẻn đến khách sạn để làm gì? Còn nói với người trong nhà là ra ngoài chơi bài.Mấy ngày nay, Lạc Thiên thường xuyên đi sớm về muộn, thậm chí có lúc trực tiếp ngủ ở công ty.
Không phải Diêu Thục Phân ra ngoài vụng trộm chứ?Nếu là như vậy, Lạc Thiên Ngưng không cần phải làm gì, chỉ cần đem chuyện truyền đến ba và ông nội, Diêu Thục Phân sẽ không thể ở Lạc gia thêm một ngày!Lạc Thiên Ngưng ở nằm trong phòng tính toán, Diêu Thục Phân độc ác với mình như vậy, đuổi bà ta ra khỏi Lạc gia còn là hời cho bà ta.Mặc Đình Thâm có một cuộc họp buổi sáng tại văn phòng chi nhánh, sau đó anh ngồi trong văn phòng đọc tài liệu.Thời gian trôi qua từng chút một.
Cô gái viết cho anh tờ giấy nợ đó, không có một chút động tĩnh.
Cầm 20 triệu của anh đi liền mất bóng.Mặc Đình Thâm càng nghĩ càng tức giận, còn có những cái tên mà cô hô khi say hôm qua, Văn Uyên, Đàm Dương...Một cô gái mười tám tuổi.
Ở đâu quen biết nhiều đàn ông như vậy?Mặc Đình Thâm bấm số nội bộ trên bàn làm việc, Tiêu Nhuệ lập tức đi vào hỏi: "Boss, có phân phó gì ạ?"Mặc Đình Thâm vẻ mặt u ám hỏi: "Chuyện để anh điều tra.
Tra như thế nào rồi?""Tra xong rồi..." Tiêu Nhuệ nói.“Mang dữ liệu đến đây.” Mặc Đình Thâm nói.Tiêu Nhuệ lập tức đặt tư liệu lên trên bàn làm việc của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm cầm lên, kinh ngạc.
Chỉ là hai trang giấy? ?Một người sống mười tám năm, hai trang giấy liền tra xong?Tiêu Nhuệ nói: "Thân phận, những việc trải qua của tam tiểu thư rất đơn giản.
Vợ ban đầu của Lạc Thiên sinh con gái, nhưng Lạc Thiên không có tình cảm với vị phu nhân này, sớm đã ra ngoài vụng trộm với Diêu Thục Phân Có người nói vị phu nhân đó sau khi sinh con liền bị điên, thường nói nhảm.
Sau đó Diêu Thục Phân đem theo con cái đến dồn ép, phu nhân trước đó liền qua đời.
Để lại tam tiểu thư không ai trông nom, những năm này ở Lạc gia không có cảm giác tồn tại.
Những người hầu cũng nói tam tiểu thư giống mẹ, có chút đần độn, cho đến hơn một tháng trước trượt chân ngã xuống cầu thang, hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại tính cách liền thay đổi, chuyện sau đó boss đều biết rồi.
"Mặc Đình Thâm đọc đi đọc lại hai trang giấy, vẫn không thể tin được: "Hết rồi? Chỉ vậy thôi?"Tiêu Nhuệ bất lực gật đầu: "Boss, thực sự hết rồi.
Cuộc sống của tam tiểu thư 18 năm nay đều là ở trường học và Lạc gia, tính cách quái gở, không có bạn bè, thành tích đứng cuối lớp, tướng mạo bình thường, không có ai muốn để ý cô ấy.
"Mặc Đình Thâm đặt tài liệu xuống, xoa lông mày, đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này, toàn toàn không biết nói thế nào.Lạc Thiên Ngưng tính cách quái gở? Quái gở chỗ nào? Rõ ràng là cô gái nhỏ hoạt bát vui vẻ.Lạc Thiên Ngưng tướng mạo bình thường? Bình thường chỗ nào? Rõ ràng là cô gái nhỏ rạng rỡ quyến rũ như tiên nữ.Thậm chí nói rằng Lạc Thiên Ngưng hơi đần độn giống mẹ, nhưng cô ấy rõ ràng thông minh hơn bất cứ ai khác.Lạc Thiên Ngưng trên tài liệu này và Lạc Thiên Ngưng mà Mặc Đình Thâm biết hoàn toàn không phải là một người.Hơn nữa, trong tài liệu này có viết rằng người Lạc Thiên Ngưng thầm thương trộm nhớ chính là Tống Dục, con trai nhà họ Tống, nhưng cái tên hôm Lạc Thiên Ngưng say rượu khóc gọi tên đó là Văn Uyên.Có vẻ như mọi sự thay đổi đều đúng như những gì Tiêu Nhuệ nói, hơn một tháng trước, Lạc Thiên Ngưng bị trượt chân ngã xuống cầu thang, hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại hoàn toàn thay đổi.Cô tự tin, liều mạng giảm cân, tràn đầy năng lượng, thông minh xảo quyệt, giống như một con cáo nhỏ.Nhưng bác sĩ chỉ nói bị chấn động nhẹ thôi, sao có thể thay đổi nhiều như vậy?.
Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc TổngTác giả: Ningmeng HuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột thị trấn hoang vắng ở Campuchia.Trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế, trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt mà cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức, nhưng lại không để cô chết.Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu: " Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài, cũng có ngày hôm nay?"Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose.“A!" Rose hét lên, hít vào và nói ngắt quãng: "Tại sao? Tại sao ...!muốn như này"“Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi, Tiêu Văn Uyên là của tao! Câu dẫn người đàn ông của tao, thì sẽ có kết cục thế này!"Lục Vi đâm con dao găm vào đùi Rose rồi xoay mạnh, đùi Rose bỗng rướm máu."Tao nói cho mày biết, ta và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa!" Lục Vi hung tợn nói.“Không, Tiêu Văn Uyên… Năm sáu giờ tối, Diêu Thục Phân trở lại, sai người hầu chuẩn bị bữa tối, cả nhà ngồi vào bàn ăn tối.Lạc Thiên Ngưng hôm nay phá lệ vào phòng ăn ăn tối.Trong khoảng thời gian này, hiệu quả giảm cân rất tốt, cân nặng của cô cơ bản ổn định khoảng 50kg, kết hợp với việc tập thể dục giảm cân, trông cô rất thon gọn.Công ty Lạc Thiên gần đây rất bận rộn.Thường không ở nhà ăn tối, trên bàn chỉ có Diêu Thục Phân, Lạc Gia Thần, Lạc Gia Tuyết, và Lạc Thiên Ngưng, ông cụ phải ăn tối ở nhà tổ bên kia.Trong bữa ăn, Lạc Thiên Ngưng dường như vô tình hỏi: "Hôm nay con ra ngoại ô chơi, hình như là nhìn thấy dì Diêu?"Diêu Thục Phân sắc mặt hiển nhiên cứng ngắc, giọng nói có chút sắc bén nói: "Nhìn nhầm rồi.Dì cùng mấy vị phu nhân đánh bài, sao có thể ra ngoại ô? Con thấy ở đâu?"Lạc Thiên Ngưng cười, cố ý nói: "Ở ngoại ô phía đông."Cô thấy khuôn mặt của Diêu Thục Phân dịu đi, hiển nhiên là thả lỏng xuống, nói: "Dì chưa từng đến ngoại ô phía đông."Lạc Thiên Ngưng cười hiền hòa: "Vậy là con nhìn nhầm rồi."Sau đó cúi đầu ăn hai miếng cơm, liền lên lầu.Trực giác của cô, Diêu Thục Phân nhất định có vấn đề.Cô xác định, hôm nay ở ngoại ô phía Tây người cô nhìn thấy chính là Diêu Thục Phân, cô cố ý nói là ngoại ô phía đông, Diêu Thục Phân quả nhiên thả lỏng, phản ứng này chắc chắn trong lòng có quỷ.Bà ta lẻn đến khách sạn để làm gì? Còn nói với người trong nhà là ra ngoài chơi bài.Mấy ngày nay, Lạc Thiên thường xuyên đi sớm về muộn, thậm chí có lúc trực tiếp ngủ ở công ty.Không phải Diêu Thục Phân ra ngoài vụng trộm chứ?Nếu là như vậy, Lạc Thiên Ngưng không cần phải làm gì, chỉ cần đem chuyện truyền đến ba và ông nội, Diêu Thục Phân sẽ không thể ở Lạc gia thêm một ngày!Lạc Thiên Ngưng ở nằm trong phòng tính toán, Diêu Thục Phân độc ác với mình như vậy, đuổi bà ta ra khỏi Lạc gia còn là hời cho bà ta.Mặc Đình Thâm có một cuộc họp buổi sáng tại văn phòng chi nhánh, sau đó anh ngồi trong văn phòng đọc tài liệu.Thời gian trôi qua từng chút một.Cô gái viết cho anh tờ giấy nợ đó, không có một chút động tĩnh.Cầm 20 triệu của anh đi liền mất bóng.Mặc Đình Thâm càng nghĩ càng tức giận, còn có những cái tên mà cô hô khi say hôm qua, Văn Uyên, Đàm Dương...Một cô gái mười tám tuổi.Ở đâu quen biết nhiều đàn ông như vậy?Mặc Đình Thâm bấm số nội bộ trên bàn làm việc, Tiêu Nhuệ lập tức đi vào hỏi: "Boss, có phân phó gì ạ?"Mặc Đình Thâm vẻ mặt u ám hỏi: "Chuyện để anh điều tra.Tra như thế nào rồi?""Tra xong rồi..." Tiêu Nhuệ nói.“Mang dữ liệu đến đây.” Mặc Đình Thâm nói.Tiêu Nhuệ lập tức đặt tư liệu lên trên bàn làm việc của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm cầm lên, kinh ngạc.Chỉ là hai trang giấy? ?Một người sống mười tám năm, hai trang giấy liền tra xong?Tiêu Nhuệ nói: "Thân phận, những việc trải qua của tam tiểu thư rất đơn giản.Vợ ban đầu của Lạc Thiên sinh con gái, nhưng Lạc Thiên không có tình cảm với vị phu nhân này, sớm đã ra ngoài vụng trộm với Diêu Thục Phân Có người nói vị phu nhân đó sau khi sinh con liền bị điên, thường nói nhảm.Sau đó Diêu Thục Phân đem theo con cái đến dồn ép, phu nhân trước đó liền qua đời.Để lại tam tiểu thư không ai trông nom, những năm này ở Lạc gia không có cảm giác tồn tại.Những người hầu cũng nói tam tiểu thư giống mẹ, có chút đần độn, cho đến hơn một tháng trước trượt chân ngã xuống cầu thang, hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại tính cách liền thay đổi, chuyện sau đó boss đều biết rồi."Mặc Đình Thâm đọc đi đọc lại hai trang giấy, vẫn không thể tin được: "Hết rồi? Chỉ vậy thôi?"Tiêu Nhuệ bất lực gật đầu: "Boss, thực sự hết rồi.Cuộc sống của tam tiểu thư 18 năm nay đều là ở trường học và Lạc gia, tính cách quái gở, không có bạn bè, thành tích đứng cuối lớp, tướng mạo bình thường, không có ai muốn để ý cô ấy."Mặc Đình Thâm đặt tài liệu xuống, xoa lông mày, đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này, toàn toàn không biết nói thế nào.Lạc Thiên Ngưng tính cách quái gở? Quái gở chỗ nào? Rõ ràng là cô gái nhỏ hoạt bát vui vẻ.Lạc Thiên Ngưng tướng mạo bình thường? Bình thường chỗ nào? Rõ ràng là cô gái nhỏ rạng rỡ quyến rũ như tiên nữ.Thậm chí nói rằng Lạc Thiên Ngưng hơi đần độn giống mẹ, nhưng cô ấy rõ ràng thông minh hơn bất cứ ai khác.Lạc Thiên Ngưng trên tài liệu này và Lạc Thiên Ngưng mà Mặc Đình Thâm biết hoàn toàn không phải là một người.Hơn nữa, trong tài liệu này có viết rằng người Lạc Thiên Ngưng thầm thương trộm nhớ chính là Tống Dục, con trai nhà họ Tống, nhưng cái tên hôm Lạc Thiên Ngưng say rượu khóc gọi tên đó là Văn Uyên.Có vẻ như mọi sự thay đổi đều đúng như những gì Tiêu Nhuệ nói, hơn một tháng trước, Lạc Thiên Ngưng bị trượt chân ngã xuống cầu thang, hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại hoàn toàn thay đổi.Cô tự tin, liều mạng giảm cân, tràn đầy năng lượng, thông minh xảo quyệt, giống như một con cáo nhỏ.Nhưng bác sĩ chỉ nói bị chấn động nhẹ thôi, sao có thể thay đổi nhiều như vậy?.