Gió đêm hiu quạnh, quét qua một ngôi miếu nhỏ rách nát. "Cung Dĩ Mạt, ngươi còn muốn trốn đi đâu?" Một giọng nói trầm khàn mà lạnh như băng truyền đến, vốn dĩ nghe rất quyến rũ, nhưng lại giống như vướng phải hạt cát trong cổ họng, âm thanh phát ra lợn cợn trái lại làm người ta có chút cảm thấy không được thoải mái. Cánh cửa gỗ cũ nát lạch cạch mở ra khiến gió lạnh ùa tới. Một thân ảnh nam nhân chậm rãi bước vào, góc áo tung bay, vạt trên dùng chỉ đỏ thêu cùng tơ vàng, vẽ nên hình một con giao long đang giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, hai mắt tỏa sáng cứ như vật sống. Trang phục lộng lẫy mà tinh xảo, cao quý mà quyền uy như vậy, đặt giữa khung cảnh ngôi miếu đổ nát này thật là một bên trời cao một bên vực thẳm. Mà theo sau chân kẻ đó, còn có một đội cận vệ mặc giáp bạc sáng loáng, quy củ mà khuôn phép, vừa nhìn đã biết được huấn luyện vô cùng nghiêm minh. Rất nhanh, một chiếc ghế bành đã được đem tới đặt vào giữa miếu, đợi nam tử kia nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...