Editor: Đào Tử ____________________ "Đế... Đế Oa?" Hướng Thụy Quân nghe không hiểu. Cô sinh tồn ở tận thế năm năm, văn hóa học thức đều trả lại cho thầy cô, nào hiểu Đế Oa là cái gì? "Đế Oa. . . Nghe như tên khác của Nữ Oa nương nương?" Nữ Oa có địa vị cao trong thần thoại, tần suất xuất hiện c*̃ng rất cao, gần như mỗi câu chuyện thần thoại đều không thể thiếu hình bóng của nàng. Nghe đồn Nữ Oa hoá sinh vạn vật, có công tạo ra con người. Biệt xưng phong phú, tương đối dễ nhận biết là Oa Hoàng, Linh Oa, Nữ Hi Thị, Âm Hoàng, Phong Hoàng. Đó đều không phải trọng điểm! Trọng điểm là -- "Ai lấy tên này?" Đem loại virus Zombie đáng sợ đặt tên là "Đế Oa" ? Chịu ảnh hưởng của thần thoại xưa và tiểu thuyết mạng, Nữ Oa trong trí nhớ Liễu Diệp Tiên hẳn là hình tượng đầu người thân rắn, tướng mạo hiền hoà, có công sáng tạo nên nhân loại, sau thành Thánh Mẫu nương nương luyện đá vá trời. . . Đem virus Zombie đặt tên "Đế Oa", tuyệt đối là bôi xấu Nữ Oa! Nữ Oa tạo ra con người vá trời, virus Zombie…
Chương 332: Hồi ức của sói trắng
(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về HưuTác giả: Du Bạo Hương CôTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngEditor: Đào Tử ____________________ "Đế... Đế Oa?" Hướng Thụy Quân nghe không hiểu. Cô sinh tồn ở tận thế năm năm, văn hóa học thức đều trả lại cho thầy cô, nào hiểu Đế Oa là cái gì? "Đế Oa. . . Nghe như tên khác của Nữ Oa nương nương?" Nữ Oa có địa vị cao trong thần thoại, tần suất xuất hiện c*̃ng rất cao, gần như mỗi câu chuyện thần thoại đều không thể thiếu hình bóng của nàng. Nghe đồn Nữ Oa hoá sinh vạn vật, có công tạo ra con người. Biệt xưng phong phú, tương đối dễ nhận biết là Oa Hoàng, Linh Oa, Nữ Hi Thị, Âm Hoàng, Phong Hoàng. Đó đều không phải trọng điểm! Trọng điểm là -- "Ai lấy tên này?" Đem loại virus Zombie đáng sợ đặt tên là "Đế Oa" ? Chịu ảnh hưởng của thần thoại xưa và tiểu thuyết mạng, Nữ Oa trong trí nhớ Liễu Diệp Tiên hẳn là hình tượng đầu người thân rắn, tướng mạo hiền hoà, có công sáng tạo nên nhân loại, sau thành Thánh Mẫu nương nương luyện đá vá trời. . . Đem virus Zombie đặt tên "Đế Oa", tuyệt đối là bôi xấu Nữ Oa! Nữ Oa tạo ra con người vá trời, virus Zombie… Editor: Đào Tử_____________________________Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mất;Tôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi.Của ong bướm này đây tuần trăng mật;Này đây hoa của đồng nội xanh rì;Này đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến anh này đây khúc tình si.Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;Tôi suиɠ sướиɠ. Nhưng vội vàng một nửa:Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian,Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạng,Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi;- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!(Vội vàng, Xuân Diệu)
Editor: Đào Tử
_____________________________
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi suиɠ sướиɠ. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
(Vội vàng, Xuân Diệu)
(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về HưuTác giả: Du Bạo Hương CôTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngEditor: Đào Tử ____________________ "Đế... Đế Oa?" Hướng Thụy Quân nghe không hiểu. Cô sinh tồn ở tận thế năm năm, văn hóa học thức đều trả lại cho thầy cô, nào hiểu Đế Oa là cái gì? "Đế Oa. . . Nghe như tên khác của Nữ Oa nương nương?" Nữ Oa có địa vị cao trong thần thoại, tần suất xuất hiện c*̃ng rất cao, gần như mỗi câu chuyện thần thoại đều không thể thiếu hình bóng của nàng. Nghe đồn Nữ Oa hoá sinh vạn vật, có công tạo ra con người. Biệt xưng phong phú, tương đối dễ nhận biết là Oa Hoàng, Linh Oa, Nữ Hi Thị, Âm Hoàng, Phong Hoàng. Đó đều không phải trọng điểm! Trọng điểm là -- "Ai lấy tên này?" Đem loại virus Zombie đáng sợ đặt tên là "Đế Oa" ? Chịu ảnh hưởng của thần thoại xưa và tiểu thuyết mạng, Nữ Oa trong trí nhớ Liễu Diệp Tiên hẳn là hình tượng đầu người thân rắn, tướng mạo hiền hoà, có công sáng tạo nên nhân loại, sau thành Thánh Mẫu nương nương luyện đá vá trời. . . Đem virus Zombie đặt tên "Đế Oa", tuyệt đối là bôi xấu Nữ Oa! Nữ Oa tạo ra con người vá trời, virus Zombie… Editor: Đào Tử_____________________________Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mất;Tôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi.Của ong bướm này đây tuần trăng mật;Này đây hoa của đồng nội xanh rì;Này đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến anh này đây khúc tình si.Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;Tôi suиɠ sướиɠ. Nhưng vội vàng một nửa:Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian,Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạng,Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi;- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!(Vội vàng, Xuân Diệu)