Tác giả:

Chàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước…

Chương 2

Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Nàng nhìn màn tuyết trắng, lại nhớ đến lễ hội săn bắn mùa đông của hoàng gia vào ba năm trước, nàng lần đầu được gặp hắn, lần đầu thấy hắn.Hôm ấy tuyết cũng rơi nhiều như vầy, cũng rơi dày như vầy, nữ tử ở thời đại này chuyện biết cưỡi ngựa, biết dùng cung tiễn, hay chăng là dùng kiếm khua vài đường cũng là một chuyện vô cùng bình thường.Chỉ là nàng có chút đặc biệt hơn những nữ tử khác, ở phương diện cưỡi ngựa bắn cung, nàng thật sự rất có thiên phú.Buổi săn hôm ấy, nàng vội đuổi theo một con hồ ly lông trắng tới mức bỏ xa đám thị vệ chạy sâu vào trong rừng rậm, đến lúc nàng quay đầu lại, đằng sau mình đã chẳng còn ai nữa rồi, nàng tìm đường về cả buổi chiều, nhưng càng tìm thì nàng càng phát hiện mình đã lạc đường rồi, lúc ấy nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi tuy thông minh nhưng trong lòng sợ hãi thì đầu óc sẽ không thể suy nghĩ thấu đáo được, chỉ còn có cách chờ người tìm thấy nàng mà thôi.Buổi tối đến nàng chỉ còn cách gom ít củi chui vào một hang động, dùng cách đánh đá thành lửa để sưởi ấm cho bản thân mình, tránh cái lạnh cắt da cắt thịt vào ban đêm.Lúc này nàng mới biết nàng đã tuỳ hứng như thế nào.Không tìm được nàng chắc hẳn mọi người sẽ rất lo lắng, nàng tin rằng chắc chắn sẽ có người tìm ra nàng mà thôi.Nhưng đi săn cả một ngày dài, nàng vừa mệt, vừa đói, bạch mã của nàng cũng đã tự tìm cỏ ăn rồi, nhưng nàng nhìn qua nhìn lại mình cũng chẳng có thể tìm được gì để ăn cả.Nướng thịt sao? Nàng cũng không biết cách nướng, chỉ đành trèo lên mấy cây xung quanh sơn động hái một chút trái cây dại.Nhưng cưỡi ngựa bắn cung giỏi là thế, nhưng một chút công phu võ công nàng cũng không có, cây lại cao, kết quả nàng liền bị té xuống đất rất thảm thương, cổ chân cũng bị trật mất rồi.Nàng sợ nếu không về sơn động kịp, trời tối rồi nàng sợ sẽ có dã thú liền nhanh chóng nén chịu cơn đau, lựa lấy một cành cây khô, chống từng bước nặng nhọc trở về sơn động ban nãy.Áo choàng trắng cổ viền lông của nàng cũng đã bị tuyết làm ẩm ướt một mảng, nhưng chuyện đáng sợ nhất đối với nàng bây giờ chính là nàng đã bắt đầu phát sốt rồi, thần trí sắp sửa không còn duy trì sự tỉnh táo nữa, nàng nằm bên đống lửa, cứ mê mê rồi tỉnh tỉnh..

Nàng nhìn màn tuyết trắng, lại nhớ đến lễ hội săn bắn mùa đông của hoàng gia vào ba năm trước, nàng lần đầu được gặp hắn, lần đầu thấy hắn.

Hôm ấy tuyết cũng rơi nhiều như vầy, cũng rơi dày như vầy, nữ tử ở thời đại này chuyện biết cưỡi ngựa, biết dùng cung tiễn, hay chăng là dùng kiếm khua vài đường cũng là một chuyện vô cùng bình thường.

Chỉ là nàng có chút đặc biệt hơn những nữ tử khác, ở phương diện cưỡi ngựa bắn cung, nàng thật sự rất có thiên phú.

Buổi săn hôm ấy, nàng vội đuổi theo một con hồ ly lông trắng tới mức bỏ xa đám thị vệ chạy sâu vào trong rừng rậm, đến lúc nàng quay đầu lại, đằng sau mình đã chẳng còn ai nữa rồi, nàng tìm đường về cả buổi chiều, nhưng càng tìm thì nàng càng phát hiện mình đã lạc đường rồi, lúc ấy nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi tuy thông minh nhưng trong lòng sợ hãi thì đầu óc sẽ không thể suy nghĩ thấu đáo được, chỉ còn có cách chờ người tìm thấy nàng mà thôi.

Buổi tối đến nàng chỉ còn cách gom ít củi chui vào một hang động, dùng cách đánh đá thành lửa để sưởi ấm cho bản thân mình, tránh cái lạnh cắt da cắt thịt vào ban đêm.

Lúc này nàng mới biết nàng đã tuỳ hứng như thế nào.

Không tìm được nàng chắc hẳn mọi người sẽ rất lo lắng, nàng tin rằng chắc chắn sẽ có người tìm ra nàng mà thôi.

Nhưng đi săn cả một ngày dài, nàng vừa mệt, vừa đói, bạch mã của nàng cũng đã tự tìm cỏ ăn rồi, nhưng nàng nhìn qua nhìn lại mình cũng chẳng có thể tìm được gì để ăn cả.

Nướng thịt sao? Nàng cũng không biết cách nướng, chỉ đành trèo lên mấy cây xung quanh sơn động hái một chút trái cây dại.

Nhưng cưỡi ngựa bắn cung giỏi là thế, nhưng một chút công phu võ công nàng cũng không có, cây lại cao, kết quả nàng liền bị té xuống đất rất thảm thương, cổ chân cũng bị trật mất rồi.

Nàng sợ nếu không về sơn động kịp, trời tối rồi nàng sợ sẽ có dã thú liền nhanh chóng nén chịu cơn đau, lựa lấy một cành cây khô, chống từng bước nặng nhọc trở về sơn động ban nãy.

Áo choàng trắng cổ viền lông của nàng cũng đã bị tuyết làm ẩm ướt một mảng, nhưng chuyện đáng sợ nhất đối với nàng bây giờ chính là nàng đã bắt đầu phát sốt rồi, thần trí sắp sửa không còn duy trì sự tỉnh táo nữa, nàng nằm bên đống lửa, cứ mê mê rồi tỉnh tỉnh.

.

Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Nàng nhìn màn tuyết trắng, lại nhớ đến lễ hội săn bắn mùa đông của hoàng gia vào ba năm trước, nàng lần đầu được gặp hắn, lần đầu thấy hắn.Hôm ấy tuyết cũng rơi nhiều như vầy, cũng rơi dày như vầy, nữ tử ở thời đại này chuyện biết cưỡi ngựa, biết dùng cung tiễn, hay chăng là dùng kiếm khua vài đường cũng là một chuyện vô cùng bình thường.Chỉ là nàng có chút đặc biệt hơn những nữ tử khác, ở phương diện cưỡi ngựa bắn cung, nàng thật sự rất có thiên phú.Buổi săn hôm ấy, nàng vội đuổi theo một con hồ ly lông trắng tới mức bỏ xa đám thị vệ chạy sâu vào trong rừng rậm, đến lúc nàng quay đầu lại, đằng sau mình đã chẳng còn ai nữa rồi, nàng tìm đường về cả buổi chiều, nhưng càng tìm thì nàng càng phát hiện mình đã lạc đường rồi, lúc ấy nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi tuy thông minh nhưng trong lòng sợ hãi thì đầu óc sẽ không thể suy nghĩ thấu đáo được, chỉ còn có cách chờ người tìm thấy nàng mà thôi.Buổi tối đến nàng chỉ còn cách gom ít củi chui vào một hang động, dùng cách đánh đá thành lửa để sưởi ấm cho bản thân mình, tránh cái lạnh cắt da cắt thịt vào ban đêm.Lúc này nàng mới biết nàng đã tuỳ hứng như thế nào.Không tìm được nàng chắc hẳn mọi người sẽ rất lo lắng, nàng tin rằng chắc chắn sẽ có người tìm ra nàng mà thôi.Nhưng đi săn cả một ngày dài, nàng vừa mệt, vừa đói, bạch mã của nàng cũng đã tự tìm cỏ ăn rồi, nhưng nàng nhìn qua nhìn lại mình cũng chẳng có thể tìm được gì để ăn cả.Nướng thịt sao? Nàng cũng không biết cách nướng, chỉ đành trèo lên mấy cây xung quanh sơn động hái một chút trái cây dại.Nhưng cưỡi ngựa bắn cung giỏi là thế, nhưng một chút công phu võ công nàng cũng không có, cây lại cao, kết quả nàng liền bị té xuống đất rất thảm thương, cổ chân cũng bị trật mất rồi.Nàng sợ nếu không về sơn động kịp, trời tối rồi nàng sợ sẽ có dã thú liền nhanh chóng nén chịu cơn đau, lựa lấy một cành cây khô, chống từng bước nặng nhọc trở về sơn động ban nãy.Áo choàng trắng cổ viền lông của nàng cũng đã bị tuyết làm ẩm ướt một mảng, nhưng chuyện đáng sợ nhất đối với nàng bây giờ chính là nàng đã bắt đầu phát sốt rồi, thần trí sắp sửa không còn duy trì sự tỉnh táo nữa, nàng nằm bên đống lửa, cứ mê mê rồi tỉnh tỉnh..

Chương 2