Chàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước…
Chương 56
Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Quả thật là một hang động nhỏ, tuyết phủ trắng xoá mọi thứ, nếu như không có ánh sáng từ bên trong hắt ra nhất định rất khó để tìm được nơi này.Lam Sênh xuống ngựa, thân thủ linh hoạt cẩn thận lẩn bến bên mép hang động thăm dò, bạch mã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ phía trong.Lam Sênh quay người lại ra hiệu với hai người kia rằng an toàn đứng một bên chờ người cùng vô.Tiểu Bạch bị động thức giấc, Vân Hi cũng không lo ngại gì, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nó, ôn nhu vô cùng.Tiểu Bạch không hề tỏ ra khó chịu, mà vô cùng ngoan ngoãn phối hợp dụi đầu vào tay nam nhân.Vân Hi rời bước vào bên trong, khoé môi có chút ý cười, tiểu nha đầu của hắn ngủ say như vậy, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được nàng dậy."Không ngờ nó vẫn còn nhớ người nha thiếu chủ" Lục Nhiễm nói rồi cũng vươn tay ra định xoa đầu Tiểu Bạch, chỉ là không ngờ còn chưa chạm vào nó liền bị nó hừ mạnh, tỏ vẻ khinh thường vô cùng."Nó vẫn ghét ngươi như xưa" Lam Sênh bình tĩnh đứng khoanh tay ở phía sau cất lời, nghĩ rồi lại vươn tay ra v**t v* Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chính là không bài xích, cũng phối hợp dụi đầu làm nũng với nam nhân hắc y.Lam Sênh đưa mắt nhìn Lục Nhiễm, gương mặt chính là hiện rõ vẻ tự tin ngông cuồng.Tiểu Hắc ở phía sau lưng Lam Sênh cũng tiến lên bên cạnh Tiểu Bạch, hai con ngựa dường như vẫn còn nhận ra nhau, ra sức dụi đầu vào đối phương thể hiện sự nhung nhớ.Nam nhân áo đỏ bỗng chốc đơ mặt nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ ngả ngớn, nụ cười mị hoặc lại hiện lên trên môi, bộ dáng ngả ngớn tiếp tục trỗi dậy, đưa tay mình khoác vào tay của Lam Sênh, nũng nịu mà nói:"Sênh Sênh, ta biết ngươi sẽ không ghét bỏ ta""Lục Nhiễm, ta đang nghĩ rằng tại sao thiếu chủ vẫn chưa làm cho ngươi một thẻ bài ở Liên Hoa Phường""Sênh Sênh, ngươi nỡ đối với ta như vậy sao" Lục Nhiễm nói rồi rụt tay lại, chỉnh lại trang phục trên người, chỉ là vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cảnh tượng đáng sợ đến đứng hình..
Quả thật là một hang động nhỏ, tuyết phủ trắng xoá mọi thứ, nếu như không có ánh sáng từ bên trong hắt ra nhất định rất khó để tìm được nơi này.
Lam Sênh xuống ngựa, thân thủ linh hoạt cẩn thận lẩn bến bên mép hang động thăm dò, bạch mã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ phía trong.
Lam Sênh quay người lại ra hiệu với hai người kia rằng an toàn đứng một bên chờ người cùng vô.
Tiểu Bạch bị động thức giấc, Vân Hi cũng không lo ngại gì, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nó, ôn nhu vô cùng.
Tiểu Bạch không hề tỏ ra khó chịu, mà vô cùng ngoan ngoãn phối hợp dụi đầu vào tay nam nhân.
Vân Hi rời bước vào bên trong, khoé môi có chút ý cười, tiểu nha đầu của hắn ngủ say như vậy, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được nàng dậy.
"Không ngờ nó vẫn còn nhớ người nha thiếu chủ" Lục Nhiễm nói rồi cũng vươn tay ra định xoa đầu Tiểu Bạch, chỉ là không ngờ còn chưa chạm vào nó liền bị nó hừ mạnh, tỏ vẻ khinh thường vô cùng.
"Nó vẫn ghét ngươi như xưa" Lam Sênh bình tĩnh đứng khoanh tay ở phía sau cất lời, nghĩ rồi lại vươn tay ra v**t v* Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chính là không bài xích, cũng phối hợp dụi đầu làm nũng với nam nhân hắc y.
Lam Sênh đưa mắt nhìn Lục Nhiễm, gương mặt chính là hiện rõ vẻ tự tin ngông cuồng.
Tiểu Hắc ở phía sau lưng Lam Sênh cũng tiến lên bên cạnh Tiểu Bạch, hai con ngựa dường như vẫn còn nhận ra nhau, ra sức dụi đầu vào đối phương thể hiện sự nhung nhớ.
Nam nhân áo đỏ bỗng chốc đơ mặt nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ ngả ngớn, nụ cười mị hoặc lại hiện lên trên môi, bộ dáng ngả ngớn tiếp tục trỗi dậy, đưa tay mình khoác vào tay của Lam Sênh, nũng nịu mà nói:"Sênh Sênh, ta biết ngươi sẽ không ghét bỏ ta""Lục Nhiễm, ta đang nghĩ rằng tại sao thiếu chủ vẫn chưa làm cho ngươi một thẻ bài ở Liên Hoa Phường""Sênh Sênh, ngươi nỡ đối với ta như vậy sao" Lục Nhiễm nói rồi rụt tay lại, chỉnh lại trang phục trên người, chỉ là vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cảnh tượng đáng sợ đến đứng hình.
.
Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Quả thật là một hang động nhỏ, tuyết phủ trắng xoá mọi thứ, nếu như không có ánh sáng từ bên trong hắt ra nhất định rất khó để tìm được nơi này.Lam Sênh xuống ngựa, thân thủ linh hoạt cẩn thận lẩn bến bên mép hang động thăm dò, bạch mã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ phía trong.Lam Sênh quay người lại ra hiệu với hai người kia rằng an toàn đứng một bên chờ người cùng vô.Tiểu Bạch bị động thức giấc, Vân Hi cũng không lo ngại gì, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu nó, ôn nhu vô cùng.Tiểu Bạch không hề tỏ ra khó chịu, mà vô cùng ngoan ngoãn phối hợp dụi đầu vào tay nam nhân.Vân Hi rời bước vào bên trong, khoé môi có chút ý cười, tiểu nha đầu của hắn ngủ say như vậy, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được nàng dậy."Không ngờ nó vẫn còn nhớ người nha thiếu chủ" Lục Nhiễm nói rồi cũng vươn tay ra định xoa đầu Tiểu Bạch, chỉ là không ngờ còn chưa chạm vào nó liền bị nó hừ mạnh, tỏ vẻ khinh thường vô cùng."Nó vẫn ghét ngươi như xưa" Lam Sênh bình tĩnh đứng khoanh tay ở phía sau cất lời, nghĩ rồi lại vươn tay ra v**t v* Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chính là không bài xích, cũng phối hợp dụi đầu làm nũng với nam nhân hắc y.Lam Sênh đưa mắt nhìn Lục Nhiễm, gương mặt chính là hiện rõ vẻ tự tin ngông cuồng.Tiểu Hắc ở phía sau lưng Lam Sênh cũng tiến lên bên cạnh Tiểu Bạch, hai con ngựa dường như vẫn còn nhận ra nhau, ra sức dụi đầu vào đối phương thể hiện sự nhung nhớ.Nam nhân áo đỏ bỗng chốc đơ mặt nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ ngả ngớn, nụ cười mị hoặc lại hiện lên trên môi, bộ dáng ngả ngớn tiếp tục trỗi dậy, đưa tay mình khoác vào tay của Lam Sênh, nũng nịu mà nói:"Sênh Sênh, ta biết ngươi sẽ không ghét bỏ ta""Lục Nhiễm, ta đang nghĩ rằng tại sao thiếu chủ vẫn chưa làm cho ngươi một thẻ bài ở Liên Hoa Phường""Sênh Sênh, ngươi nỡ đối với ta như vậy sao" Lục Nhiễm nói rồi rụt tay lại, chỉnh lại trang phục trên người, chỉ là vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cảnh tượng đáng sợ đến đứng hình..