Tác giả:

Chàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước…

Chương 59: Chương 60

Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Vân Hi nhìn nữ tử trong lòng đang mê man bởi cơn sốt, gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút trắng trợt, tiểu cô nương mười sáu tuổi dám bỏ lại binh lính chạy về phía trước để săn bạch hồ ly, được, nàng giỏi.Chỉ là nàng thật sự không nhớ hắn thật hay là bị sốt đến hỏng não, như vậy mà lại mơ màng gọi hắn là thần tiên ca ca.Không sao, hắn tự an ủi chính mình, có lẽ là nàng thật sự đang sốt đến muốn hỏng não rồi.Hắn rất thoải mái mà ôm nàng vào trong lòng, gương mặt của nàng được lớp lông áo trắng tinh làm nổi bật vô cùng, hắn nghĩ lớn lên nàng sẽ rất đẹp, chỉ là không thể tưởng tượng ra nàng sẽ đẹp đến như vậy.Vân Hi dựa lưng vào vách núi, đưa mắt nhìn qua hai tên thuộc hạ chết tiệt kia của hắn, hừ, cũng đang ôm nhau ngủ.Hắn cùng nương tử tương lai ôm nhau ngủ thì thôi đi, hai tên này không thừa nhận thích nhau, vậy thì ôm nhau làm gì.Nghĩ một hồi, hắn cũng dựa cằm mình vào trên đầu nàng thiếp đi.Trời sáng rồi, hai tên thuộc hạ kia của hắn cũng không thấy đâu nữa, đống lửa mà nàng nhóm cũng được đơm thêm củi, hơn nữa còn có một con gà đã được làm sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết là tác phẩm của ai.Nữ tử nằm trong áo choàng bên cạnh hắn khẽ động đậy rồi mở mắt ra, nàng chăm chăm nhìn hắn, là sốt đến ngốc thật rồi sao?...Ăn xong gà quay, gió tuyết bên ngoài cũng không còn thổi mạnh như trước nữa, cũng đã đến lúc nên về rồi.Đúng, nụ hôn đầu tiên của hắn chính là mất trong cái hang động lạnh lẽo này, năng lực kiềm chế của hắn vốn dĩ rất cao, nhưng mà nữ tử này hắn đã nhung nhớ bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên đụng chạm như vậy, tiểu huynh đệ của hắn cũng có chút gào khóc không nói lên lời....Chân của nàng bị thương rồi, thật ngốc mà, chân bị thương cũng không biết tự băng bó, đám người kia rốt cuộc đã dạy nàng chuyện tốt gì vậy.Đồ ngốc ấy lại nói với hắn sẽ chịu trách nhiệm với hắn, ngốc thật mà.Nếu biết trước như vậy thì hắn thà đem nàng về Tây Châu cùng hắn còn hơn..

Vân Hi nhìn nữ tử trong lòng đang mê man bởi cơn sốt, gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút trắng trợt, tiểu cô nương mười sáu tuổi dám bỏ lại binh lính chạy về phía trước để săn bạch hồ ly, được, nàng giỏi.Chỉ là nàng thật sự không nhớ hắn thật hay là bị sốt đến hỏng não, như vậy mà lại mơ màng gọi hắn là thần tiên ca ca.

Không sao, hắn tự an ủi chính mình, có lẽ là nàng thật sự đang sốt đến muốn hỏng não rồi.

Hắn rất thoải mái mà ôm nàng vào trong lòng, gương mặt của nàng được lớp lông áo trắng tinh làm nổi bật vô cùng, hắn nghĩ lớn lên nàng sẽ rất đẹp, chỉ là không thể tưởng tượng ra nàng sẽ đẹp đến như vậy.Vân Hi dựa lưng vào vách núi, đưa mắt nhìn qua hai tên thuộc hạ chết tiệt kia của hắn, hừ, cũng đang ôm nhau ngủ.

Hắn cùng nương tử tương lai ôm nhau ngủ thì thôi đi, hai tên này không thừa nhận thích nhau, vậy thì ôm nhau làm gì.

Nghĩ một hồi, hắn cũng dựa cằm mình vào trên đầu nàng thiếp đi.Trời sáng rồi, hai tên thuộc hạ kia của hắn cũng không thấy đâu nữa, đống lửa mà nàng nhóm cũng được đơm thêm củi, hơn nữa còn có một con gà đã được làm sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết là tác phẩm của ai.Nữ tử nằm trong áo choàng bên cạnh hắn khẽ động đậy rồi mở mắt ra, nàng chăm chăm nhìn hắn, là sốt đến ngốc thật rồi sao?...Ăn xong gà quay, gió tuyết bên ngoài cũng không còn thổi mạnh như trước nữa, cũng đã đến lúc nên về rồi.

Đúng, nụ hôn đầu tiên của hắn chính là mất trong cái hang động lạnh lẽo này, năng lực kiềm chế của hắn vốn dĩ rất cao, nhưng mà nữ tử này hắn đã nhung nhớ bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên đụng chạm như vậy, tiểu huynh đệ của hắn cũng có chút gào khóc không nói lên lời....Chân của nàng bị thương rồi, thật ngốc mà, chân bị thương cũng không biết tự băng bó, đám người kia rốt cuộc đã dạy nàng chuyện tốt gì vậy.

Đồ ngốc ấy lại nói với hắn sẽ chịu trách nhiệm với hắn, ngốc thật mà.

Nếu biết trước như vậy thì hắn thà đem nàng về Tây Châu cùng hắn còn hơn..

Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Vân Hi nhìn nữ tử trong lòng đang mê man bởi cơn sốt, gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút trắng trợt, tiểu cô nương mười sáu tuổi dám bỏ lại binh lính chạy về phía trước để săn bạch hồ ly, được, nàng giỏi.Chỉ là nàng thật sự không nhớ hắn thật hay là bị sốt đến hỏng não, như vậy mà lại mơ màng gọi hắn là thần tiên ca ca.Không sao, hắn tự an ủi chính mình, có lẽ là nàng thật sự đang sốt đến muốn hỏng não rồi.Hắn rất thoải mái mà ôm nàng vào trong lòng, gương mặt của nàng được lớp lông áo trắng tinh làm nổi bật vô cùng, hắn nghĩ lớn lên nàng sẽ rất đẹp, chỉ là không thể tưởng tượng ra nàng sẽ đẹp đến như vậy.Vân Hi dựa lưng vào vách núi, đưa mắt nhìn qua hai tên thuộc hạ chết tiệt kia của hắn, hừ, cũng đang ôm nhau ngủ.Hắn cùng nương tử tương lai ôm nhau ngủ thì thôi đi, hai tên này không thừa nhận thích nhau, vậy thì ôm nhau làm gì.Nghĩ một hồi, hắn cũng dựa cằm mình vào trên đầu nàng thiếp đi.Trời sáng rồi, hai tên thuộc hạ kia của hắn cũng không thấy đâu nữa, đống lửa mà nàng nhóm cũng được đơm thêm củi, hơn nữa còn có một con gà đã được làm sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết là tác phẩm của ai.Nữ tử nằm trong áo choàng bên cạnh hắn khẽ động đậy rồi mở mắt ra, nàng chăm chăm nhìn hắn, là sốt đến ngốc thật rồi sao?...Ăn xong gà quay, gió tuyết bên ngoài cũng không còn thổi mạnh như trước nữa, cũng đã đến lúc nên về rồi.Đúng, nụ hôn đầu tiên của hắn chính là mất trong cái hang động lạnh lẽo này, năng lực kiềm chế của hắn vốn dĩ rất cao, nhưng mà nữ tử này hắn đã nhung nhớ bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên đụng chạm như vậy, tiểu huynh đệ của hắn cũng có chút gào khóc không nói lên lời....Chân của nàng bị thương rồi, thật ngốc mà, chân bị thương cũng không biết tự băng bó, đám người kia rốt cuộc đã dạy nàng chuyện tốt gì vậy.Đồ ngốc ấy lại nói với hắn sẽ chịu trách nhiệm với hắn, ngốc thật mà.Nếu biết trước như vậy thì hắn thà đem nàng về Tây Châu cùng hắn còn hơn..

Chương 59: Chương 60