Chàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước…
Chương 61
Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Những ngày tháng bình yên ở Tây Châu của nàng chính thức bắt đầu, mỗi buổi sáng thức dậy sẽ cùng Vân Hi ca dùng bữa sáng, sau đó nàng sẽ huấn luyện binh sĩ bắn cung,ngày đầu tiên binh lính đều không coi nàng vào mắt, đều nghĩ rằng nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy làm sao có thể bắn cung tốt được chứ.Cẩn Y không nhiều lời, cầm lấy cung tên bạc cuả mình, cầm lên ba mũi tên cùng bắn, kết quả cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm, binh lính từ đó đều không còn dị nghị gì về nàng nữa.Chỉ là trong một lần nàng vô tình đi ngang qua chỗ binh lính nghỉ ngơi, đã nghe được một điều khiến nàng có chút không biết nên khóc hay cười.Bọn họ đang bàn tán với nhau chuyện Vân Hi quân cùng một nam tử thư sinh yếu đuối nắm tay nhau lên đài quan sát, hơn nữa nam tử thư sinh yếu đuối kia lại chính là vị quân sư dạy bắn cung mới đến Tây Châu ít bữa.Cẩn Y nghi hoặc, nàng mặc nam trang giống thật đến vậy sao?Cẩn Y có chút buồn cười, có chút buồn chán liền rời khỏi doanh trại, bước chân nhanh nhạy tiến về phía hồ nước cách doanh trại không xa lắm.Hồ nước này chính là nơi binh sĩ thường hay đến để lấy nước, cũng có thể là để tắm, bình thường ban ngày sẽ không ai đến đây.Ánh hoàng hôn chiều tà ở Tây Châu thật sự rất đẹp, mặt trời đỏ rực, nước hồ trong veo, quả là một cảnh tượng khiến người ta không kìm lòng được mà cảm thán.Bước chân của nàng chỉ dừng lại ở nơi cách mép hồ một khoảng lớn, nàng không biết bơi, cũng rất sợ nước, chỉ là mê đắm cảnh đẹp nơi đây nên mới dạo đến.Phía sau lưng nàng đột nhiên có tiếng động, Cẩn Y cẩn thận nắm chặt lấy thanh chủy thủ dắt ở bên hông nhanh chóng hướng xoay người hướng về phía sau chém tới, người nọ rất nhanh chóng liền chế ngự được nàng.Là một nam tử dung mạo tuyệt mỹ."Tiểu mỹ nhân, ta chỉ có mỗi gương mặt này để kiếm tiền thôi, muội không nên chém bậy nha" Lục Nhiễm dùng một tay dễ dàng chặn lấy thanh chuỷ thủ bạc đang hướng mình chém tới kia, gương mặt lộ ra sự kinh hỉ vô cùng..
Những ngày tháng bình yên ở Tây Châu của nàng chính thức bắt đầu, mỗi buổi sáng thức dậy sẽ cùng Vân Hi ca dùng bữa sáng, sau đó nàng sẽ huấn luyện binh sĩ bắn cung,ngày đầu tiên binh lính đều không coi nàng vào mắt, đều nghĩ rằng nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy làm sao có thể bắn cung tốt được chứ.
Cẩn Y không nhiều lời, cầm lấy cung tên bạc cuả mình, cầm lên ba mũi tên cùng bắn, kết quả cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm, binh lính từ đó đều không còn dị nghị gì về nàng nữa.Chỉ là trong một lần nàng vô tình đi ngang qua chỗ binh lính nghỉ ngơi, đã nghe được một điều khiến nàng có chút không biết nên khóc hay cười.
Bọn họ đang bàn tán với nhau chuyện Vân Hi quân cùng một nam tử thư sinh yếu đuối nắm tay nhau lên đài quan sát, hơn nữa nam tử thư sinh yếu đuối kia lại chính là vị quân sư dạy bắn cung mới đến Tây Châu ít bữa.Cẩn Y nghi hoặc, nàng mặc nam trang giống thật đến vậy sao?Cẩn Y có chút buồn cười, có chút buồn chán liền rời khỏi doanh trại, bước chân nhanh nhạy tiến về phía hồ nước cách doanh trại không xa lắm.
Hồ nước này chính là nơi binh sĩ thường hay đến để lấy nước, cũng có thể là để tắm, bình thường ban ngày sẽ không ai đến đây.Ánh hoàng hôn chiều tà ở Tây Châu thật sự rất đẹp, mặt trời đỏ rực, nước hồ trong veo, quả là một cảnh tượng khiến người ta không kìm lòng được mà cảm thán.
Bước chân của nàng chỉ dừng lại ở nơi cách mép hồ một khoảng lớn, nàng không biết bơi, cũng rất sợ nước, chỉ là mê đắm cảnh đẹp nơi đây nên mới dạo đến.Phía sau lưng nàng đột nhiên có tiếng động, Cẩn Y cẩn thận nắm chặt lấy thanh chủy thủ dắt ở bên hông nhanh chóng hướng xoay người hướng về phía sau chém tới, người nọ rất nhanh chóng liền chế ngự được nàng.
Là một nam tử dung mạo tuyệt mỹ."Tiểu mỹ nhân, ta chỉ có mỗi gương mặt này để kiếm tiền thôi, muội không nên chém bậy nha" Lục Nhiễm dùng một tay dễ dàng chặn lấy thanh chuỷ thủ bạc đang hướng mình chém tới kia, gương mặt lộ ra sự kinh hỉ vô cùng..
Chấp Niệm Nhất SinhTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChàng nói với ta rằng chàng sẽ yêu ta cả đời, ta thật ngốc, lại quên mất không hỏi chàng, "Cả đời" mà chàng nói là kiếp này, hay kiếp sau?~~~Tuyết phủ trắng đường, người người nô nức.Thượng thư phủ của Cẩn gia thật may mắn, sinh được một trưởng tử cùng hai nữ tử, trưởng tử là tướng quân công danh hiển hách nơi sa trường, thứ nữ dung mạo tuyệt mỹ nết na nhu mì được phong làm Thục Phi, út nữ dung nhan thoát tục tựa hoa tuyết trắng chẳng nhiễm bụi trần thông minh tuyệt đỉnh.Đã nửa năm rồi, nàng chưa tiến cung thăm tỉ tỉ của mình, vì sinh thần của nàng ấy sắp tới, nàng cũng liền có dịp tiến cung thăm vị tỉ tỉ của mình. Nàng ngồi vững chắc trên chiếc xe ngựa, tiến về phía hoàng cung rộng lớn. Nhìn tường thành cao lớn, nàng tự hỏi chính mình, làm cung phi có thật sự hạnh phúc chăng?Ngày ngày ngươi đấu ta đá, hậu cung tranh sủng kịch liệt như vậy, trượng phu cũng chẳng phải của riêng mình, cuộc sống như vậy, nàng không hiểu vì sao bao người tranh đoạt muốn có được nó?Xe ngựa được dừng trước… Những ngày tháng bình yên ở Tây Châu của nàng chính thức bắt đầu, mỗi buổi sáng thức dậy sẽ cùng Vân Hi ca dùng bữa sáng, sau đó nàng sẽ huấn luyện binh sĩ bắn cung,ngày đầu tiên binh lính đều không coi nàng vào mắt, đều nghĩ rằng nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy làm sao có thể bắn cung tốt được chứ.Cẩn Y không nhiều lời, cầm lấy cung tên bạc cuả mình, cầm lên ba mũi tên cùng bắn, kết quả cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm, binh lính từ đó đều không còn dị nghị gì về nàng nữa.Chỉ là trong một lần nàng vô tình đi ngang qua chỗ binh lính nghỉ ngơi, đã nghe được một điều khiến nàng có chút không biết nên khóc hay cười.Bọn họ đang bàn tán với nhau chuyện Vân Hi quân cùng một nam tử thư sinh yếu đuối nắm tay nhau lên đài quan sát, hơn nữa nam tử thư sinh yếu đuối kia lại chính là vị quân sư dạy bắn cung mới đến Tây Châu ít bữa.Cẩn Y nghi hoặc, nàng mặc nam trang giống thật đến vậy sao?Cẩn Y có chút buồn cười, có chút buồn chán liền rời khỏi doanh trại, bước chân nhanh nhạy tiến về phía hồ nước cách doanh trại không xa lắm.Hồ nước này chính là nơi binh sĩ thường hay đến để lấy nước, cũng có thể là để tắm, bình thường ban ngày sẽ không ai đến đây.Ánh hoàng hôn chiều tà ở Tây Châu thật sự rất đẹp, mặt trời đỏ rực, nước hồ trong veo, quả là một cảnh tượng khiến người ta không kìm lòng được mà cảm thán.Bước chân của nàng chỉ dừng lại ở nơi cách mép hồ một khoảng lớn, nàng không biết bơi, cũng rất sợ nước, chỉ là mê đắm cảnh đẹp nơi đây nên mới dạo đến.Phía sau lưng nàng đột nhiên có tiếng động, Cẩn Y cẩn thận nắm chặt lấy thanh chủy thủ dắt ở bên hông nhanh chóng hướng xoay người hướng về phía sau chém tới, người nọ rất nhanh chóng liền chế ngự được nàng.Là một nam tử dung mạo tuyệt mỹ."Tiểu mỹ nhân, ta chỉ có mỗi gương mặt này để kiếm tiền thôi, muội không nên chém bậy nha" Lục Nhiễm dùng một tay dễ dàng chặn lấy thanh chuỷ thủ bạc đang hướng mình chém tới kia, gương mặt lộ ra sự kinh hỉ vô cùng..