“Hoành Đình, nếu anh thực sự thích Nguyễn tiểu thư, em nguyện ý buông tay, Hoành Đình, anh thả em ra đi, em biết chúng ta không hợp, em . . .” Trần Tiểu Ngải mặt mày thê lương bi ai nhìn đôi nam nữ trước mặt, nước mắt bất chợt liền rơi xuống. Cô ta vốn thân cô thế cô, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh lúc này, càng làm tôn lên vài phần nhu nhược động lòng người của cô ta. Hạ Hoành Đình nghe cô ta nói như vậy, lập tức liền đỏ mắt, muốn lao ra giữ người lại, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu Ngải, người trong lòng anh là ai, em còn không biết sao? Làm sao em lại không tin anh, anh và Nguyễn Nhuyễn, một chút quan hệ cũng không có.” Một câu nói thốt ra, Hạ Hoành Đình kìm chế tức giận ôm Trần Tiểu Ngải vào lòng, đồng thời quay đầu, đáy mắt như phun lửa vào người đang đứng một bên, Nguyễn Nhuyễn vân đạm phong khinh[1], phẫn nộ quát: “Nguyễn Nhuyễn, tôi nói rồi, người tôi yêu chính là Tiểu Ngải, người không thích phiền toái như cô sao lại thích dây dưa với tôi vậy?” [1]Vân đạm phong khinh: thờ ơ,…
Chương 27: NỮ PHỤ HÀO MÔN (28)
Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh MôngTác giả: Mạt Trà Nãi TíchTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Hoành Đình, nếu anh thực sự thích Nguyễn tiểu thư, em nguyện ý buông tay, Hoành Đình, anh thả em ra đi, em biết chúng ta không hợp, em . . .” Trần Tiểu Ngải mặt mày thê lương bi ai nhìn đôi nam nữ trước mặt, nước mắt bất chợt liền rơi xuống. Cô ta vốn thân cô thế cô, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh lúc này, càng làm tôn lên vài phần nhu nhược động lòng người của cô ta. Hạ Hoành Đình nghe cô ta nói như vậy, lập tức liền đỏ mắt, muốn lao ra giữ người lại, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu Ngải, người trong lòng anh là ai, em còn không biết sao? Làm sao em lại không tin anh, anh và Nguyễn Nhuyễn, một chút quan hệ cũng không có.” Một câu nói thốt ra, Hạ Hoành Đình kìm chế tức giận ôm Trần Tiểu Ngải vào lòng, đồng thời quay đầu, đáy mắt như phun lửa vào người đang đứng một bên, Nguyễn Nhuyễn vân đạm phong khinh[1], phẫn nộ quát: “Nguyễn Nhuyễn, tôi nói rồi, người tôi yêu chính là Tiểu Ngải, người không thích phiền toái như cô sao lại thích dây dưa với tôi vậy?” [1]Vân đạm phong khinh: thờ ơ,… Trần Tiểu Ngải c*̃ng không biết bây giờ mình đột nhiên nói ra chuyện nhà họ Nguyễn từ hôn.Chuyện này trong giới thượng lưu c*̃ng không phải là bí mật, nhưng một trợ lý nhỏ như Trần Tiểu Ngải sao lại có thế biết?Hạ Hoành Đình tuy rằng trong đầu toàn là tình yêu, nhưng c*̃ng không phải là tổng tài ngốc nghếch, chẳng qua thoáng suy nghĩ liền hiểu rõ.Nguyên Phong.Là ngọn nguồn khiến hai người cãi nhau gần đây.Hiện giờ lại ở giữa hai người, khiến cho Hạ Hoành Đinh sinh ra cảm giác muốn hủy diệt Trần Tiểu Ngải.Hủy diệt rồi, chính là mình!Nguyễn Nhuyễn c*̃ng không để ý nam nữ chính đột nhiên phản bội nhau, đương nhiên cô c*̃ng tin tưởng sức mạnh lớn lao c*̉a cốt truyện, c*̃ng sẽ không dễ dang khiến hai người kia trở mặt thành thù.Nhưng mà có một số việc, Nguyễn Nhuyễn muốn nói rõ ràng với bọn họ, miễn sau này hai người này còn tìm tới c*̛̉a làm phiền cô."Nếu Trần tiểu thư đều đã biết, như vậy hôm nay tôi liền nói rõ ràng, lúc trước cô và tổng giám đốc Hạ mơ hồ không rõ, ai không biết xấu hổ, ai không có đạo đức, loại chuyện này, liền mang ra nói, nhà họ Nguyễn chúng tôi c*̃ng không chiếm lý." Nói tới đây, Nguyễn Nhuyễn nhẹ c*̛ời.Trần Tiểu Ngải chỉ cảm thấy nụ c*̛ời có chút lạnh lùng, còn có chút cao ngạo.Trần Tiểu Ngải tự ti trong xương cốt, khiến cô ta trong nháy mắt liền không chịu nổi.Muốn không quan tâm chửi ầm lên, nhưng mà lại bị Nguyễn Nhuyễn đoạt trước: "Còn có, chuyện lúc trước c*̉a tôi và tổng giám đốc Hạ, Trần tiểu thư sợ là đã không có thân phận, c*̃ng không có lập trường, nói ra những bình luận hay là chỉ trích những chuyện này, cho nên, phiền Trần tiểu thư tự trọng."Nguyễn Nhuyễn nói xong, sau đó liền vòng qua hai người đi thẳng.Kết quả, Trần Tiếu Ngải khó thở, chỉ nói như quát: "Phải chăng Nguyễn tiểu thư cảm thấy mình là nhà giàu cho nên cao cao tại thượng, chúng tôi là người bình thường, phải hèn mọn từ trong xương cốt, Nguyễn tiểu thư chẳng qua chỉ là dựa hơi cha mẹ mà thôi, có tư cách gì mà nói chúng tôi!"Trần Tiểu Ngải sau khi nói ra một câu, trong nháy mắt liền cảm thấy sảng khoái, cả người sảng khoái tới nỗi thiếu chút nữa hừ ra tiếng.Chỉ là Hạ Hoành Đình im lặng không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, chỉ là lúc này Trần Tiểu Ngải đang sảng khoái cho nên không nhìn đến."Đúng vật, tôi chính là đầu thai chỗ tốt, cô giỏi thì tới cắn tôi đi." Nguyễn Nhuyễn vốn c*̃ng không muốn dây dưa không rõ với Trần Tiểu Ngải, nhưng mà lại không bằng lòng kêu to trước mặt cô ta.Cho nên, đặc biệt vui vẻ hơn một chút.Một câu khiến Trần Tiểu Ngải nghẹn họng đứng nguyên tại chỗ, mặt xấu hổ tới mức đỏ bừng, hơn nữa nửa ngày không thể nói gì thêm.Thấy vậy, tâm tình Nguyễn Nhuyễn liền tốt lên, cố ý chọn một chiếc xe đặc biệt phong cách thể thao từ gara nhà mình, một chiếc đi ra, kiêu ngạo lại nhiệt liệt để cho hai người kia hít một trận khói xe.Thật ra nghèo khổ về mặt vật chất không có đang sợ như vậy, nghèo nàn về mặt tinh thần mới là đáng sợ nhất.Trần Tiểu Ngải nghèo khổ về vật chất, khiến trong xương cốt cô ta tràn ngập tự ti.Thế nhưng cô ta lại không chịu thay đổi, khiến cho mặt tinh thần c*̃ng bị nghèo nàn theo.Cô ta đối với những cô gái vừa có tiền vừa ưu tú khác, luôn mang lòng ghen ghét, mang lòng oán hận.Cô ta chưa bao giờ nghĩ lại chính mình, phải chăng có một loại khả năng, cô ta nỗ lực hướng về phía trước, nỗ lực thay đổi chính mình, làm cho bản thân c*̃ng trở thành một người như vậy.Không dựa vào cha mẹ, chỉ dựa và bản thân, nếu như cô ta nô lực, nói không chừng c*̃ng có thể trở thành nữ vương c*̉a chính mình.Mà không phải giống như bây giờ dựa vào nam chính, mỗi ngày hao tổn tâm cơ, khiến cho sự nghèo nàn này ăn sâu vào trong xương cốt, đồng thời c*̃ng khiến cô ta bài xích những cô gái thượng lưu xinh đẹp lại giỏi giang khác.Nếu Trần Tiểu Ngải là bạn cô, hồ ly nhỏ không ngại chỉ điểm cho cô ta hai câu.Chỉ là đáng tiếc, hai người lại không phải là bạn bè.Hơn nữa . . ."Ta nhớ rõ cốt truyện, nam nữ chính lần đầu gặp nhau là do tai nạn xe cộ?" Nguyễn Nhuyễn vừa lái xe, vừa giống như vô tình hỏi 9488 một chút.Vở kịch nhỏ:Nam thần: Aiya lần này, nàng rất vui vẻ?Hồ ly nhỏ: Đương nhiên *mặt kiêu ngạo*Xin vui lòng ủng hộ editor và truyện trên nguồn duy nhất tại truyenwiki1.com![Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]Hết chương.
Trần Tiểu Ngải c*̃ng không biết bây giờ mình đột nhiên nói ra chuyện nhà họ Nguyễn từ hôn.
Chuyện này trong giới thượng lưu c*̃ng không phải là bí mật, nhưng một trợ lý nhỏ như Trần Tiểu Ngải sao lại có thế biết?
Hạ Hoành Đình tuy rằng trong đầu toàn là tình yêu, nhưng c*̃ng không phải là tổng tài ngốc nghếch, chẳng qua thoáng suy nghĩ liền hiểu rõ.
Nguyên Phong.
Là ngọn nguồn khiến hai người cãi nhau gần đây.
Hiện giờ lại ở giữa hai người, khiến cho Hạ Hoành Đinh sinh ra cảm giác muốn hủy diệt Trần Tiểu Ngải.
Hủy diệt rồi, chính là mình!
Nguyễn Nhuyễn c*̃ng không để ý nam nữ chính đột nhiên phản bội nhau, đương nhiên cô c*̃ng tin tưởng sức mạnh lớn lao c*̉a cốt truyện, c*̃ng sẽ không dễ dang khiến hai người kia trở mặt thành thù.
Nhưng mà có một số việc, Nguyễn Nhuyễn muốn nói rõ ràng với bọn họ, miễn sau này hai người này còn tìm tới c*̛̉a làm phiền cô.
"Nếu Trần tiểu thư đều đã biết, như vậy hôm nay tôi liền nói rõ ràng, lúc trước cô và tổng giám đốc Hạ mơ hồ không rõ, ai không biết xấu hổ, ai không có đạo đức, loại chuyện này, liền mang ra nói, nhà họ Nguyễn chúng tôi c*̃ng không chiếm lý." Nói tới đây, Nguyễn Nhuyễn nhẹ c*̛ời.
Trần Tiểu Ngải chỉ cảm thấy nụ c*̛ời có chút lạnh lùng, còn có chút cao ngạo.
Trần Tiểu Ngải tự ti trong xương cốt, khiến cô ta trong nháy mắt liền không chịu nổi.
Muốn không quan tâm chửi ầm lên, nhưng mà lại bị Nguyễn Nhuyễn đoạt trước: "Còn có, chuyện lúc trước c*̉a tôi và tổng giám đốc Hạ, Trần tiểu thư sợ là đã không có thân phận, c*̃ng không có lập trường, nói ra những bình luận hay là chỉ trích những chuyện này, cho nên, phiền Trần tiểu thư tự trọng."
Nguyễn Nhuyễn nói xong, sau đó liền vòng qua hai người đi thẳng.
Kết quả, Trần Tiếu Ngải khó thở, chỉ nói như quát: "Phải chăng Nguyễn tiểu thư cảm thấy mình là nhà giàu cho nên cao cao tại thượng, chúng tôi là người bình thường, phải hèn mọn từ trong xương cốt, Nguyễn tiểu thư chẳng qua chỉ là dựa hơi cha mẹ mà thôi, có tư cách gì mà nói chúng tôi!"
Trần Tiểu Ngải sau khi nói ra một câu, trong nháy mắt liền cảm thấy sảng khoái, cả người sảng khoái tới nỗi thiếu chút nữa hừ ra tiếng.
Chỉ là Hạ Hoành Đình im lặng không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, chỉ là lúc này Trần Tiểu Ngải đang sảng khoái cho nên không nhìn đến.
"Đúng vật, tôi chính là đầu thai chỗ tốt, cô giỏi thì tới cắn tôi đi." Nguyễn Nhuyễn vốn c*̃ng không muốn dây dưa không rõ với Trần Tiểu Ngải, nhưng mà lại không bằng lòng kêu to trước mặt cô ta.
Cho nên, đặc biệt vui vẻ hơn một chút.
Một câu khiến Trần Tiểu Ngải nghẹn họng đứng nguyên tại chỗ, mặt xấu hổ tới mức đỏ bừng, hơn nữa nửa ngày không thể nói gì thêm.
Thấy vậy, tâm tình Nguyễn Nhuyễn liền tốt lên, cố ý chọn một chiếc xe đặc biệt phong cách thể thao từ gara nhà mình, một chiếc đi ra, kiêu ngạo lại nhiệt liệt để cho hai người kia hít một trận khói xe.
Thật ra nghèo khổ về mặt vật chất không có đang sợ như vậy, nghèo nàn về mặt tinh thần mới là đáng sợ nhất.
Trần Tiểu Ngải nghèo khổ về vật chất, khiến trong xương cốt cô ta tràn ngập tự ti.
Thế nhưng cô ta lại không chịu thay đổi, khiến cho mặt tinh thần c*̃ng bị nghèo nàn theo.
Cô ta đối với những cô gái vừa có tiền vừa ưu tú khác, luôn mang lòng ghen ghét, mang lòng oán hận.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ lại chính mình, phải chăng có một loại khả năng, cô ta nỗ lực hướng về phía trước, nỗ lực thay đổi chính mình, làm cho bản thân c*̃ng trở thành một người như vậy.
Không dựa vào cha mẹ, chỉ dựa và bản thân, nếu như cô ta nô lực, nói không chừng c*̃ng có thể trở thành nữ vương c*̉a chính mình.
Mà không phải giống như bây giờ dựa vào nam chính, mỗi ngày hao tổn tâm cơ, khiến cho sự nghèo nàn này ăn sâu vào trong xương cốt, đồng thời c*̃ng khiến cô ta bài xích những cô gái thượng lưu xinh đẹp lại giỏi giang khác.
Nếu Trần Tiểu Ngải là bạn cô, hồ ly nhỏ không ngại chỉ điểm cho cô ta hai câu.
Chỉ là đáng tiếc, hai người lại không phải là bạn bè.
Hơn nữa . . .
"Ta nhớ rõ cốt truyện, nam nữ chính lần đầu gặp nhau là do tai nạn xe cộ?" Nguyễn Nhuyễn vừa lái xe, vừa giống như vô tình hỏi 9488 một chút.
Vở kịch nhỏ:
Nam thần: Aiya lần này, nàng rất vui vẻ?
Hồ ly nhỏ: Đương nhiên *mặt kiêu ngạo*
Xin vui lòng ủng hộ editor và truyện trên nguồn duy nhất tại truyenwiki1.com!
[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]
Hết chương.
Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh MôngTác giả: Mạt Trà Nãi TíchTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Hoành Đình, nếu anh thực sự thích Nguyễn tiểu thư, em nguyện ý buông tay, Hoành Đình, anh thả em ra đi, em biết chúng ta không hợp, em . . .” Trần Tiểu Ngải mặt mày thê lương bi ai nhìn đôi nam nữ trước mặt, nước mắt bất chợt liền rơi xuống. Cô ta vốn thân cô thế cô, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh lúc này, càng làm tôn lên vài phần nhu nhược động lòng người của cô ta. Hạ Hoành Đình nghe cô ta nói như vậy, lập tức liền đỏ mắt, muốn lao ra giữ người lại, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu Ngải, người trong lòng anh là ai, em còn không biết sao? Làm sao em lại không tin anh, anh và Nguyễn Nhuyễn, một chút quan hệ cũng không có.” Một câu nói thốt ra, Hạ Hoành Đình kìm chế tức giận ôm Trần Tiểu Ngải vào lòng, đồng thời quay đầu, đáy mắt như phun lửa vào người đang đứng một bên, Nguyễn Nhuyễn vân đạm phong khinh[1], phẫn nộ quát: “Nguyễn Nhuyễn, tôi nói rồi, người tôi yêu chính là Tiểu Ngải, người không thích phiền toái như cô sao lại thích dây dưa với tôi vậy?” [1]Vân đạm phong khinh: thờ ơ,… Trần Tiểu Ngải c*̃ng không biết bây giờ mình đột nhiên nói ra chuyện nhà họ Nguyễn từ hôn.Chuyện này trong giới thượng lưu c*̃ng không phải là bí mật, nhưng một trợ lý nhỏ như Trần Tiểu Ngải sao lại có thế biết?Hạ Hoành Đình tuy rằng trong đầu toàn là tình yêu, nhưng c*̃ng không phải là tổng tài ngốc nghếch, chẳng qua thoáng suy nghĩ liền hiểu rõ.Nguyên Phong.Là ngọn nguồn khiến hai người cãi nhau gần đây.Hiện giờ lại ở giữa hai người, khiến cho Hạ Hoành Đinh sinh ra cảm giác muốn hủy diệt Trần Tiểu Ngải.Hủy diệt rồi, chính là mình!Nguyễn Nhuyễn c*̃ng không để ý nam nữ chính đột nhiên phản bội nhau, đương nhiên cô c*̃ng tin tưởng sức mạnh lớn lao c*̉a cốt truyện, c*̃ng sẽ không dễ dang khiến hai người kia trở mặt thành thù.Nhưng mà có một số việc, Nguyễn Nhuyễn muốn nói rõ ràng với bọn họ, miễn sau này hai người này còn tìm tới c*̛̉a làm phiền cô."Nếu Trần tiểu thư đều đã biết, như vậy hôm nay tôi liền nói rõ ràng, lúc trước cô và tổng giám đốc Hạ mơ hồ không rõ, ai không biết xấu hổ, ai không có đạo đức, loại chuyện này, liền mang ra nói, nhà họ Nguyễn chúng tôi c*̃ng không chiếm lý." Nói tới đây, Nguyễn Nhuyễn nhẹ c*̛ời.Trần Tiểu Ngải chỉ cảm thấy nụ c*̛ời có chút lạnh lùng, còn có chút cao ngạo.Trần Tiểu Ngải tự ti trong xương cốt, khiến cô ta trong nháy mắt liền không chịu nổi.Muốn không quan tâm chửi ầm lên, nhưng mà lại bị Nguyễn Nhuyễn đoạt trước: "Còn có, chuyện lúc trước c*̉a tôi và tổng giám đốc Hạ, Trần tiểu thư sợ là đã không có thân phận, c*̃ng không có lập trường, nói ra những bình luận hay là chỉ trích những chuyện này, cho nên, phiền Trần tiểu thư tự trọng."Nguyễn Nhuyễn nói xong, sau đó liền vòng qua hai người đi thẳng.Kết quả, Trần Tiếu Ngải khó thở, chỉ nói như quát: "Phải chăng Nguyễn tiểu thư cảm thấy mình là nhà giàu cho nên cao cao tại thượng, chúng tôi là người bình thường, phải hèn mọn từ trong xương cốt, Nguyễn tiểu thư chẳng qua chỉ là dựa hơi cha mẹ mà thôi, có tư cách gì mà nói chúng tôi!"Trần Tiểu Ngải sau khi nói ra một câu, trong nháy mắt liền cảm thấy sảng khoái, cả người sảng khoái tới nỗi thiếu chút nữa hừ ra tiếng.Chỉ là Hạ Hoành Đình im lặng không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, chỉ là lúc này Trần Tiểu Ngải đang sảng khoái cho nên không nhìn đến."Đúng vật, tôi chính là đầu thai chỗ tốt, cô giỏi thì tới cắn tôi đi." Nguyễn Nhuyễn vốn c*̃ng không muốn dây dưa không rõ với Trần Tiểu Ngải, nhưng mà lại không bằng lòng kêu to trước mặt cô ta.Cho nên, đặc biệt vui vẻ hơn một chút.Một câu khiến Trần Tiểu Ngải nghẹn họng đứng nguyên tại chỗ, mặt xấu hổ tới mức đỏ bừng, hơn nữa nửa ngày không thể nói gì thêm.Thấy vậy, tâm tình Nguyễn Nhuyễn liền tốt lên, cố ý chọn một chiếc xe đặc biệt phong cách thể thao từ gara nhà mình, một chiếc đi ra, kiêu ngạo lại nhiệt liệt để cho hai người kia hít một trận khói xe.Thật ra nghèo khổ về mặt vật chất không có đang sợ như vậy, nghèo nàn về mặt tinh thần mới là đáng sợ nhất.Trần Tiểu Ngải nghèo khổ về vật chất, khiến trong xương cốt cô ta tràn ngập tự ti.Thế nhưng cô ta lại không chịu thay đổi, khiến cho mặt tinh thần c*̃ng bị nghèo nàn theo.Cô ta đối với những cô gái vừa có tiền vừa ưu tú khác, luôn mang lòng ghen ghét, mang lòng oán hận.Cô ta chưa bao giờ nghĩ lại chính mình, phải chăng có một loại khả năng, cô ta nỗ lực hướng về phía trước, nỗ lực thay đổi chính mình, làm cho bản thân c*̃ng trở thành một người như vậy.Không dựa vào cha mẹ, chỉ dựa và bản thân, nếu như cô ta nô lực, nói không chừng c*̃ng có thể trở thành nữ vương c*̉a chính mình.Mà không phải giống như bây giờ dựa vào nam chính, mỗi ngày hao tổn tâm cơ, khiến cho sự nghèo nàn này ăn sâu vào trong xương cốt, đồng thời c*̃ng khiến cô ta bài xích những cô gái thượng lưu xinh đẹp lại giỏi giang khác.Nếu Trần Tiểu Ngải là bạn cô, hồ ly nhỏ không ngại chỉ điểm cho cô ta hai câu.Chỉ là đáng tiếc, hai người lại không phải là bạn bè.Hơn nữa . . ."Ta nhớ rõ cốt truyện, nam nữ chính lần đầu gặp nhau là do tai nạn xe cộ?" Nguyễn Nhuyễn vừa lái xe, vừa giống như vô tình hỏi 9488 một chút.Vở kịch nhỏ:Nam thần: Aiya lần này, nàng rất vui vẻ?Hồ ly nhỏ: Đương nhiên *mặt kiêu ngạo*Xin vui lòng ủng hộ editor và truyện trên nguồn duy nhất tại truyenwiki1.com![Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]Hết chương.