Trấn Tô Thanh. Đã là xế chiều, hoàng hôn hắt hiu bao phủ một màu mỡ gà ảm đạm lên toàn bộ thị trấn. Gọi là thị trấn vậy thôi, chứ thực ra chưa tới, chỉ đơn giản là một tập thể gần trăm con người sống cùng nhau trên một mảnh đất lớn của Nhà Tổ đế lại. Xế chiều, nhà nhà sẽ bắt đầu then khóa đóng cửa, khép lại một ngày dài vất vả, chạy đôn chạy đáo vì manh áo miếng cơm. Khi ấy cả trấn sẽ chìm vào tĩnh mịch, không gian dẫu có linh hoạt lưu loát cũng chẳng vớt vát nổi sự tịch liêu vốn có của nơi này. Trấn Tô Thanh đúng như tên gọi, yên bình, mỹ mạo một cách không có thần sắc. Người dân ở đây yêu tiền như sinh mệnh, bởi lẽ mỗi ngày họ đều phải ra tận vùng mỹ thực cách thôn xa hơn năm mươi cây số, quân quật với các công việc kinh doanh, mua bán, góp vui cho khách du lịch nhằm kiếm lấy chút tiền. Khu du lịch lâu đời này chính là miếng cơm nuôi sống cả gia đình bọn họ. Trên một cây câu nhỏ, một cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp nhưng thần sắc kham khổ đang thở phào lấy chút sức lực, sau đó tiếp…

Truyện chữ