Gần đây Chử Tiểu Du thường trong tình trạng mơ mơ màng màng, hay ngủ gật. Tối hôm qua, Trịnh Tranh đi công tác trở về lập tức đến “Lồng Vàng” thăm cậu. Có lẽ là tâm tình Trịnh Tranh khá tốt, “tiểu biệt thắng tân hôn” mà đem cậu lăn giường. Chử Tiểu Du từ khi bị bao dưỡng đến giờ chưa hưởng thụ qua sự ôn nhu như vậy, cả người thoải mái dễ chịu như trên mây. Sau đó cậu ngủ thiếp đi _(:3ゝ∠)_ Trịnh Tranh xoa đầu cậu một lát, đột nhiên Chử Tiểu Du mở to mắt, nhìn thấy Trịnh Tranh đen mặt hỏi cậu: “Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?” “Không phải…” Chử Tiểu Du không nói dối, vì muốn chào đón kim chủ trở về cậu đã ngủ hẳn một ngày, không hiểu sao càng ngủ lại càng muốn ngủ, cả người đều uể oải, còn lười ăn, cậu cũng buồn bực lắm. Trịnh Tranh xuống giường, vuốt lại tay áo bị nhăn. Chử Tiểu Du sợ tè ra quần, cậu không dám bảo kim chủ ở lại qua đêm, đành phải mặc áo ngủ cúi đầu đi đằng sau Trịnh Tranh, giống như con rùa nhỏ đi tiễn khách vậy. Đến thang máy, Trịnh Tranh liếc mắt cậu một cái, Chử…
Chương 40: Kế hoạch kết hôn (7)
Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia TayTác giả: Thiển TriTruyện Đam MỹGần đây Chử Tiểu Du thường trong tình trạng mơ mơ màng màng, hay ngủ gật. Tối hôm qua, Trịnh Tranh đi công tác trở về lập tức đến “Lồng Vàng” thăm cậu. Có lẽ là tâm tình Trịnh Tranh khá tốt, “tiểu biệt thắng tân hôn” mà đem cậu lăn giường. Chử Tiểu Du từ khi bị bao dưỡng đến giờ chưa hưởng thụ qua sự ôn nhu như vậy, cả người thoải mái dễ chịu như trên mây. Sau đó cậu ngủ thiếp đi _(:3ゝ∠)_ Trịnh Tranh xoa đầu cậu một lát, đột nhiên Chử Tiểu Du mở to mắt, nhìn thấy Trịnh Tranh đen mặt hỏi cậu: “Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?” “Không phải…” Chử Tiểu Du không nói dối, vì muốn chào đón kim chủ trở về cậu đã ngủ hẳn một ngày, không hiểu sao càng ngủ lại càng muốn ngủ, cả người đều uể oải, còn lười ăn, cậu cũng buồn bực lắm. Trịnh Tranh xuống giường, vuốt lại tay áo bị nhăn. Chử Tiểu Du sợ tè ra quần, cậu không dám bảo kim chủ ở lại qua đêm, đành phải mặc áo ngủ cúi đầu đi đằng sau Trịnh Tranh, giống như con rùa nhỏ đi tiễn khách vậy. Đến thang máy, Trịnh Tranh liếc mắt cậu một cái, Chử… Trịnh Tranh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng con mèo con luôn thích mùi thịt sống, dạo gần đây thân thể khôi phục lại càng làm ầm ĩ lợi hại, cười nói: “Mèo con có ý kiến gì, muốn ăn cá hay muốn ăn ông xã?”Chử Tiểu Du lập tức trừng hắn liếc mắt một cái: “Chử Đỉnh Đỉnh đang ở đây đấy! Hơn nữa em đang nghĩ không biết mai sau em làm công việc gì.”Trịnh Tranh sửng sốt, chưa từng nghĩ cậu bận tâm chuyện này, chẳng lẽ là nhìn thấy cá nên nghĩ mãi sau đi làm trong bể cá?Chử Tiểu Du nghiêm túc nói: “Trước kia em học xã hội học đã từng nghĩ qua rồi, nhưng cũng không chắc. Bây giờ cũng vậy, em nghĩ em có thể đến công tác ở cô nhi viện hoặc là tổ chức từ thiện.”Trịnh Tranh nhướng mày nhưng cũng không bất ngờ, bất ngờ ở đây là Chử Tiểu Du vừa nhìn thấy cá lại nghĩ đến chuyện hão huyền này. Trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng nuôi bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Chử Tiểu Du lại muốn ra ngoài xã hội, ý nghĩ muốn hòa nhập với xã hội ngày càng mãnh liệt.Giống con mèo vừa nhát gan vừa nơm nớp lo sợ bước chân ra đời, ánh mắt hốt hoảng lại hiếu kì.“Anh phản đối sao?” Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, sợ hắn không vui.Trịnh Tranh cười, trong mắt cưng chiều nhìn Chử Tiểu Du, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề: “Em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nghĩ trước có ổn không?”Chử Tiểu Du bị thuyết phục, gật đầu một cái, cũng âm thầm quyết đinh phải học xong sớm, phải nhanh đi làm chuyện có ý nghĩa.Trịnh Tranh là nam nhân đích thực, cậu không làm trăm công nghìn việc trong một ngày như Trịnh Tranh được, nhưng cậu có khả năng làm tất cả những gì có thể.Mèo con kiên nhẫn suy nghĩ.Mấy ngày kế tiếp đều là Trịnh Tranh sắp xếp vì Chử Tiểu Du muốn mỗi ngày đi một chỗ. Nửa đời của cậu đều không ra khỏi trại mồ côi, quy định buổi tối 9 giờ là phải đi ngủ nên Chử Tiểu Du không xem TV nhiều, về sau bị Trịnh Tranh bao dưỡng trong “Lồng Vàng” mới bắt đầu học chơi game, cậu đối với thế giới này vừa xa lạ vừa tò mò.Hầu như Chử Tiểu Du nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thú vị, nhìn thấy sư tử biển là hưng phấn kéo tay áo Trịnh Tranh gọi tới gọi lui, mắt mèo tỏa sáng. Trịnh Tranh có trở lại tuổi 20 cũng không buồn liếc mắt nhìn mấy thứ này, nhưng Chử Tiểu Du ngồi bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đều đáng yêu, cũng liếc mắt nhìn một cái.Đương nhiên, ở trong đám người chật chội, Chử Tiểu Du khóc lóc, cơ thể bé nhỏ dính lấy hắn là đánh yêu nhất.Nhìn đám động vật biểu diễn xong, Chử Tiểu Du duỗi cổ chờ người tản bớt ra mới kéo Trịnh Tranh đi ra ngoài, nhưng tới cửa lại có không ít người chụp ảnh chung, Chử Tiểu Du đi chơi 4 ngày rồi mà chưa cùng Trịnh Tranh chụp một bức ảnh, lập tức vô cùng ghen tị.Nhưng cậu không dám nói.Trịnh Tranh có thể cùng cậu xem tiết mục ấu trĩ đã là tốt rồi, cùng nhau chụp ảnh với Trịnh Tranh thật sự không thích hợp.Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, mặc dù hắn mặc quần áo bình thương nhưng dáng người lại cao lớn, khí thế bức người >
Trịnh Tranh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng con mèo con luôn thích mùi thịt sống, dạo gần đây thân thể khôi phục lại càng làm ầm ĩ lợi hại, cười nói: “Mèo con có ý kiến gì, muốn ăn cá hay muốn ăn ông xã?”
Chử Tiểu Du lập tức trừng hắn liếc mắt một cái: “Chử Đỉnh Đỉnh đang ở đây đấy! Hơn nữa em đang nghĩ không biết mai sau em làm công việc gì.”
Trịnh Tranh sửng sốt, chưa từng nghĩ cậu bận tâm chuyện này, chẳng lẽ là nhìn thấy cá nên nghĩ mãi sau đi làm trong bể cá?
Chử Tiểu Du nghiêm túc nói: “Trước kia em học xã hội học đã từng nghĩ qua rồi, nhưng cũng không chắc. Bây giờ cũng vậy, em nghĩ em có thể đến công tác ở cô nhi viện hoặc là tổ chức từ thiện.”
Trịnh Tranh nhướng mày nhưng cũng không bất ngờ, bất ngờ ở đây là Chử Tiểu Du vừa nhìn thấy cá lại nghĩ đến chuyện hão huyền này. Trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng nuôi bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Chử Tiểu Du lại muốn ra ngoài xã hội, ý nghĩ muốn hòa nhập với xã hội ngày càng mãnh liệt.
Giống con mèo vừa nhát gan vừa nơm nớp lo sợ bước chân ra đời, ánh mắt hốt hoảng lại hiếu kì.
“Anh phản đối sao?” Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, sợ hắn không vui.
Trịnh Tranh cười, trong mắt cưng chiều nhìn Chử Tiểu Du, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề: “Em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nghĩ trước có ổn không?”
Chử Tiểu Du bị thuyết phục, gật đầu một cái, cũng âm thầm quyết đinh phải học xong sớm, phải nhanh đi làm chuyện có ý nghĩa.
Trịnh Tranh là nam nhân đích thực, cậu không làm trăm công nghìn việc trong một ngày như Trịnh Tranh được, nhưng cậu có khả năng làm tất cả những gì có thể.
Mèo con kiên nhẫn suy nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp đều là Trịnh Tranh sắp xếp vì Chử Tiểu Du muốn mỗi ngày đi một chỗ. Nửa đời của cậu đều không ra khỏi trại mồ côi, quy định buổi tối 9 giờ là phải đi ngủ nên Chử Tiểu Du không xem TV nhiều, về sau bị Trịnh Tranh bao dưỡng trong “Lồng Vàng” mới bắt đầu học chơi game, cậu đối với thế giới này vừa xa lạ vừa tò mò.
Hầu như Chử Tiểu Du nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thú vị, nhìn thấy sư tử biển là hưng phấn kéo tay áo Trịnh Tranh gọi tới gọi lui, mắt mèo tỏa sáng. Trịnh Tranh có trở lại tuổi 20 cũng không buồn liếc mắt nhìn mấy thứ này, nhưng Chử Tiểu Du ngồi bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đều đáng yêu, cũng liếc mắt nhìn một cái.
Đương nhiên, ở trong đám người chật chội, Chử Tiểu Du khóc lóc, cơ thể bé nhỏ dính lấy hắn là đánh yêu nhất.
Nhìn đám động vật biểu diễn xong, Chử Tiểu Du duỗi cổ chờ người tản bớt ra mới kéo Trịnh Tranh đi ra ngoài, nhưng tới cửa lại có không ít người chụp ảnh chung, Chử Tiểu Du đi chơi 4 ngày rồi mà chưa cùng Trịnh Tranh chụp một bức ảnh, lập tức vô cùng ghen tị.
Nhưng cậu không dám nói.
Trịnh Tranh có thể cùng cậu xem tiết mục ấu trĩ đã là tốt rồi, cùng nhau chụp ảnh với Trịnh Tranh thật sự không thích hợp.
Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, mặc dù hắn mặc quần áo bình thương nhưng dáng người lại cao lớn, khí thế bức người >
Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia TayTác giả: Thiển TriTruyện Đam MỹGần đây Chử Tiểu Du thường trong tình trạng mơ mơ màng màng, hay ngủ gật. Tối hôm qua, Trịnh Tranh đi công tác trở về lập tức đến “Lồng Vàng” thăm cậu. Có lẽ là tâm tình Trịnh Tranh khá tốt, “tiểu biệt thắng tân hôn” mà đem cậu lăn giường. Chử Tiểu Du từ khi bị bao dưỡng đến giờ chưa hưởng thụ qua sự ôn nhu như vậy, cả người thoải mái dễ chịu như trên mây. Sau đó cậu ngủ thiếp đi _(:3ゝ∠)_ Trịnh Tranh xoa đầu cậu một lát, đột nhiên Chử Tiểu Du mở to mắt, nhìn thấy Trịnh Tranh đen mặt hỏi cậu: “Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?” “Không phải…” Chử Tiểu Du không nói dối, vì muốn chào đón kim chủ trở về cậu đã ngủ hẳn một ngày, không hiểu sao càng ngủ lại càng muốn ngủ, cả người đều uể oải, còn lười ăn, cậu cũng buồn bực lắm. Trịnh Tranh xuống giường, vuốt lại tay áo bị nhăn. Chử Tiểu Du sợ tè ra quần, cậu không dám bảo kim chủ ở lại qua đêm, đành phải mặc áo ngủ cúi đầu đi đằng sau Trịnh Tranh, giống như con rùa nhỏ đi tiễn khách vậy. Đến thang máy, Trịnh Tranh liếc mắt cậu một cái, Chử… Trịnh Tranh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng con mèo con luôn thích mùi thịt sống, dạo gần đây thân thể khôi phục lại càng làm ầm ĩ lợi hại, cười nói: “Mèo con có ý kiến gì, muốn ăn cá hay muốn ăn ông xã?”Chử Tiểu Du lập tức trừng hắn liếc mắt một cái: “Chử Đỉnh Đỉnh đang ở đây đấy! Hơn nữa em đang nghĩ không biết mai sau em làm công việc gì.”Trịnh Tranh sửng sốt, chưa từng nghĩ cậu bận tâm chuyện này, chẳng lẽ là nhìn thấy cá nên nghĩ mãi sau đi làm trong bể cá?Chử Tiểu Du nghiêm túc nói: “Trước kia em học xã hội học đã từng nghĩ qua rồi, nhưng cũng không chắc. Bây giờ cũng vậy, em nghĩ em có thể đến công tác ở cô nhi viện hoặc là tổ chức từ thiện.”Trịnh Tranh nhướng mày nhưng cũng không bất ngờ, bất ngờ ở đây là Chử Tiểu Du vừa nhìn thấy cá lại nghĩ đến chuyện hão huyền này. Trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng nuôi bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Chử Tiểu Du lại muốn ra ngoài xã hội, ý nghĩ muốn hòa nhập với xã hội ngày càng mãnh liệt.Giống con mèo vừa nhát gan vừa nơm nớp lo sợ bước chân ra đời, ánh mắt hốt hoảng lại hiếu kì.“Anh phản đối sao?” Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, sợ hắn không vui.Trịnh Tranh cười, trong mắt cưng chiều nhìn Chử Tiểu Du, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề: “Em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nghĩ trước có ổn không?”Chử Tiểu Du bị thuyết phục, gật đầu một cái, cũng âm thầm quyết đinh phải học xong sớm, phải nhanh đi làm chuyện có ý nghĩa.Trịnh Tranh là nam nhân đích thực, cậu không làm trăm công nghìn việc trong một ngày như Trịnh Tranh được, nhưng cậu có khả năng làm tất cả những gì có thể.Mèo con kiên nhẫn suy nghĩ.Mấy ngày kế tiếp đều là Trịnh Tranh sắp xếp vì Chử Tiểu Du muốn mỗi ngày đi một chỗ. Nửa đời của cậu đều không ra khỏi trại mồ côi, quy định buổi tối 9 giờ là phải đi ngủ nên Chử Tiểu Du không xem TV nhiều, về sau bị Trịnh Tranh bao dưỡng trong “Lồng Vàng” mới bắt đầu học chơi game, cậu đối với thế giới này vừa xa lạ vừa tò mò.Hầu như Chử Tiểu Du nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thú vị, nhìn thấy sư tử biển là hưng phấn kéo tay áo Trịnh Tranh gọi tới gọi lui, mắt mèo tỏa sáng. Trịnh Tranh có trở lại tuổi 20 cũng không buồn liếc mắt nhìn mấy thứ này, nhưng Chử Tiểu Du ngồi bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đều đáng yêu, cũng liếc mắt nhìn một cái.Đương nhiên, ở trong đám người chật chội, Chử Tiểu Du khóc lóc, cơ thể bé nhỏ dính lấy hắn là đánh yêu nhất.Nhìn đám động vật biểu diễn xong, Chử Tiểu Du duỗi cổ chờ người tản bớt ra mới kéo Trịnh Tranh đi ra ngoài, nhưng tới cửa lại có không ít người chụp ảnh chung, Chử Tiểu Du đi chơi 4 ngày rồi mà chưa cùng Trịnh Tranh chụp một bức ảnh, lập tức vô cùng ghen tị.Nhưng cậu không dám nói.Trịnh Tranh có thể cùng cậu xem tiết mục ấu trĩ đã là tốt rồi, cùng nhau chụp ảnh với Trịnh Tranh thật sự không thích hợp.Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, mặc dù hắn mặc quần áo bình thương nhưng dáng người lại cao lớn, khí thế bức người >