" Y Bối, là em đánh cô ấy". Thiếu Minh Kiệt đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô. " là tôi đánh cô ta". Hà Y Bối thẳng thắng thừa nhận, mắt không quên liếc nhìn cô ta đang ủy khuất dựa vào người hắn. " em.... Ra ngoài chịu phạt". hắn lưỡng lự nhìn cô, có chút khó chịu, tại sao cô không chịu giải thích với hắn. " dạ chủ tử". cô nghe lời hắn, đến sân huấn luyện chịu phạt, một cái liếc nhìn cô cũng không nhìn đến hắn. Nhìn cô khuất sau cánh cửa khiến hắn không khỏi đau lòng. " Kiệt, cô ta thật hung dữ, sau này anh đừng để cô ta đến gần em được không, em sợ". Đường Nhiên cố tình dựa sát b* ng*c vào cánh tay hắn cọ qua cọ lại. " Đường Nhiên em sau này tốt nhất đừng gây chuyện với Y Bối nữa, lần sau anh sẽ không tha cho em đâu". hắn đường đường là lão đại của một bang phái, vì nợ ân tình của ba cô ta, chấp nhận lời thỉnh cầu trước khi mất của ông ấy là chăm sóc tốt cô ta. " Kiệt, em không cố ý". Hắn không để ý đến lời nói của cô ta, sải bước ra ngoài đi đến nơi cô đang chịu phạt, nhìn người con gái…

Chương 38

Mạnh Long Sủng Ái Thê - Lão Đại Xin Kiềm ChếTác giả: Mộc Y Huyết TịchTruyện Ngôn Tình" Y Bối, là em đánh cô ấy". Thiếu Minh Kiệt đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô. " là tôi đánh cô ta". Hà Y Bối thẳng thắng thừa nhận, mắt không quên liếc nhìn cô ta đang ủy khuất dựa vào người hắn. " em.... Ra ngoài chịu phạt". hắn lưỡng lự nhìn cô, có chút khó chịu, tại sao cô không chịu giải thích với hắn. " dạ chủ tử". cô nghe lời hắn, đến sân huấn luyện chịu phạt, một cái liếc nhìn cô cũng không nhìn đến hắn. Nhìn cô khuất sau cánh cửa khiến hắn không khỏi đau lòng. " Kiệt, cô ta thật hung dữ, sau này anh đừng để cô ta đến gần em được không, em sợ". Đường Nhiên cố tình dựa sát b* ng*c vào cánh tay hắn cọ qua cọ lại. " Đường Nhiên em sau này tốt nhất đừng gây chuyện với Y Bối nữa, lần sau anh sẽ không tha cho em đâu". hắn đường đường là lão đại của một bang phái, vì nợ ân tình của ba cô ta, chấp nhận lời thỉnh cầu trước khi mất của ông ấy là chăm sóc tốt cô ta. " Kiệt, em không cố ý". Hắn không để ý đến lời nói của cô ta, sải bước ra ngoài đi đến nơi cô đang chịu phạt, nhìn người con gái… " ừm". Mạc Nhi Nhi gật đầu với cô, xoay người tiếp tục việc còn dở của mình.Hà Y Bối đi ra khỏi phòng bếp chạy đi tìm anh, đưa tay đẩy cửa thư phòng, trên tay không quên cầm theo ly sữa." Từ, uống sữa"." lại đây". Đợi cô đến gần mình, đưa kéo cô đặt lên đùi, cầm ly sữa cô mang đến uống một hơi hết sạch.Đặt ly xuống bàn, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, đưa sữa từ trong miệng mình sang miệng cô." ưm..". Hà Y Bối khó thở ưm một cái, thành công đốt cháy d*c v*ng của tên lang sói kia.Rời khỏi môi cô, đưa tay nhấc bỏng cô lên, đem cô trở về phòng, Hà Y Bối mơ màng để anh ôm đi, cô vẫn còn đấm chìm trong nụ hôn của anh.Cô trong trạng thái chưa tỉnh táo, bị anh đưa vào cơn kh*** c*m."ưm.. Từ..chậm lại". cô khó khăn lên tiếng." bảo bối, nhiều lần như vậy, em vẫn còn bóp chặt anh"." vô sỉ"." vậy anh sẽ vô sỉ cho em xem". Dứt lời hoạt động bên dưới anh càng nhanh hơn." Từ...ưm..". cô muốn nói anh chậm lại, nhưng tiếng phát ra toàn là r*n r*.Anh cúi người ngậm lấy mô cô, nuốt hết nhưng tiếng rên của cô vào trong bụng.Đàn ông đúng là sống bằng nửa th*n d***, cho ăn no tinh thần liên sản khoái, tươi tỉnh, còn người kia cả thân mệt mỏi, đến một cự động nhỏ cũng không thể.~~~~~~~*~~~~~~~~~~Đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhìn người bên cạnh đã rời giường từ lúc nào không biết, cô cố gắng lếch thân mình vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng khiến cơ thể cô thoải mái hơn.Thay một bộ đầm anh đã chuẩn bị sẵn cho mình vào, đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy người trước mặt, đưa mắt nhìn Mạc Nhi Nhi muốn tìm câu trả lời." Tống Châu Châu". Mạc Nhi Nhi lạnh nhạt lên tiếng, đưa mắt đau lòng nhìn cô." người hầu như cô có quyền gọi thẳng tên tôi như vậy hả, muốn chết hả không". Tống Châu Châu hung hăng lên tiếng." ở đây là Mộc viên, không phải Tống gia, muốn đánh người hầu cũng không đến lượt cô, huống hồ tiểu Nhi không phải người hầu". cô khó chịu lên tiếng, từng bước lại gần cô ta, Bạch Uy Vũ thật sự thích cô ta sao, nếu dám, cô nhất định đánh chết cậu ta." cô là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy, có tin tôi nói với Uy Vũ đuổi cô ra ngoài không hả"." gọi nhau thân mật vậy sao". quay sang nhìn Mạc Nhi Nhi lên tiếng.

" ừm". Mạc Nhi Nhi gật đầu với cô, xoay người tiếp tục việc còn dở của mình.

Hà Y Bối đi ra khỏi phòng bếp chạy đi tìm anh, đưa tay đẩy cửa thư phòng, trên tay không quên cầm theo ly sữa.

" Từ, uống sữa".

" lại đây". Đợi cô đến gần mình, đưa kéo cô đặt lên đùi, cầm ly sữa cô mang đến uống một hơi hết sạch.

Đặt ly xuống bàn, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, đưa sữa từ trong miệng mình sang miệng cô.

" ưm..". Hà Y Bối khó thở ưm một cái, thành công đốt cháy d*c v*ng của tên lang sói kia.

Rời khỏi môi cô, đưa tay nhấc bỏng cô lên, đem cô trở về phòng, Hà Y Bối mơ màng để anh ôm đi, cô vẫn còn đấm chìm trong nụ hôn của anh.

Cô trong trạng thái chưa tỉnh táo, bị anh đưa vào cơn kh*** c*m.

"ưm.. Từ..chậm lại". cô khó khăn lên tiếng.

" bảo bối, nhiều lần như vậy, em vẫn còn bóp chặt anh".

" vô sỉ".

" vậy anh sẽ vô sỉ cho em xem". Dứt lời hoạt động bên dưới anh càng nhanh hơn.

" Từ...ưm..". cô muốn nói anh chậm lại, nhưng tiếng phát ra toàn là r*n r*.

Anh cúi người ngậm lấy mô cô, nuốt hết nhưng tiếng rên của cô vào trong bụng.

Đàn ông đúng là sống bằng nửa th*n d***, cho ăn no tinh thần liên sản khoái, tươi tỉnh, còn người kia cả thân mệt mỏi, đến một cự động nhỏ cũng không thể.

~~~~~~~*~~~~~~~~~~

Đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhìn người bên cạnh đã rời giường từ lúc nào không biết, cô cố gắng lếch thân mình vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng khiến cơ thể cô thoải mái hơn.

Thay một bộ đầm anh đã chuẩn bị sẵn cho mình vào, đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy người trước mặt, đưa mắt nhìn Mạc Nhi Nhi muốn tìm câu trả lời.

" Tống Châu Châu". Mạc Nhi Nhi lạnh nhạt lên tiếng, đưa mắt đau lòng nhìn cô.

" người hầu như cô có quyền gọi thẳng tên tôi như vậy hả, muốn chết hả không". Tống Châu Châu hung hăng lên tiếng.

" ở đây là Mộc viên, không phải Tống gia, muốn đánh người hầu cũng không đến lượt cô, huống hồ tiểu Nhi không phải người hầu". cô khó chịu lên tiếng, từng bước lại gần cô ta, Bạch Uy Vũ thật sự thích cô ta sao, nếu dám, cô nhất định đánh chết cậu ta.

" cô là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy, có tin tôi nói với Uy Vũ đuổi cô ra ngoài không hả".

" gọi nhau thân mật vậy sao". quay sang nhìn Mạc Nhi Nhi lên tiếng.

Mạnh Long Sủng Ái Thê - Lão Đại Xin Kiềm ChếTác giả: Mộc Y Huyết TịchTruyện Ngôn Tình" Y Bối, là em đánh cô ấy". Thiếu Minh Kiệt đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô. " là tôi đánh cô ta". Hà Y Bối thẳng thắng thừa nhận, mắt không quên liếc nhìn cô ta đang ủy khuất dựa vào người hắn. " em.... Ra ngoài chịu phạt". hắn lưỡng lự nhìn cô, có chút khó chịu, tại sao cô không chịu giải thích với hắn. " dạ chủ tử". cô nghe lời hắn, đến sân huấn luyện chịu phạt, một cái liếc nhìn cô cũng không nhìn đến hắn. Nhìn cô khuất sau cánh cửa khiến hắn không khỏi đau lòng. " Kiệt, cô ta thật hung dữ, sau này anh đừng để cô ta đến gần em được không, em sợ". Đường Nhiên cố tình dựa sát b* ng*c vào cánh tay hắn cọ qua cọ lại. " Đường Nhiên em sau này tốt nhất đừng gây chuyện với Y Bối nữa, lần sau anh sẽ không tha cho em đâu". hắn đường đường là lão đại của một bang phái, vì nợ ân tình của ba cô ta, chấp nhận lời thỉnh cầu trước khi mất của ông ấy là chăm sóc tốt cô ta. " Kiệt, em không cố ý". Hắn không để ý đến lời nói của cô ta, sải bước ra ngoài đi đến nơi cô đang chịu phạt, nhìn người con gái… " ừm". Mạc Nhi Nhi gật đầu với cô, xoay người tiếp tục việc còn dở của mình.Hà Y Bối đi ra khỏi phòng bếp chạy đi tìm anh, đưa tay đẩy cửa thư phòng, trên tay không quên cầm theo ly sữa." Từ, uống sữa"." lại đây". Đợi cô đến gần mình, đưa kéo cô đặt lên đùi, cầm ly sữa cô mang đến uống một hơi hết sạch.Đặt ly xuống bàn, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, đưa sữa từ trong miệng mình sang miệng cô." ưm..". Hà Y Bối khó thở ưm một cái, thành công đốt cháy d*c v*ng của tên lang sói kia.Rời khỏi môi cô, đưa tay nhấc bỏng cô lên, đem cô trở về phòng, Hà Y Bối mơ màng để anh ôm đi, cô vẫn còn đấm chìm trong nụ hôn của anh.Cô trong trạng thái chưa tỉnh táo, bị anh đưa vào cơn kh*** c*m."ưm.. Từ..chậm lại". cô khó khăn lên tiếng." bảo bối, nhiều lần như vậy, em vẫn còn bóp chặt anh"." vô sỉ"." vậy anh sẽ vô sỉ cho em xem". Dứt lời hoạt động bên dưới anh càng nhanh hơn." Từ...ưm..". cô muốn nói anh chậm lại, nhưng tiếng phát ra toàn là r*n r*.Anh cúi người ngậm lấy mô cô, nuốt hết nhưng tiếng rên của cô vào trong bụng.Đàn ông đúng là sống bằng nửa th*n d***, cho ăn no tinh thần liên sản khoái, tươi tỉnh, còn người kia cả thân mệt mỏi, đến một cự động nhỏ cũng không thể.~~~~~~~*~~~~~~~~~~Đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhìn người bên cạnh đã rời giường từ lúc nào không biết, cô cố gắng lếch thân mình vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng khiến cơ thể cô thoải mái hơn.Thay một bộ đầm anh đã chuẩn bị sẵn cho mình vào, đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy người trước mặt, đưa mắt nhìn Mạc Nhi Nhi muốn tìm câu trả lời." Tống Châu Châu". Mạc Nhi Nhi lạnh nhạt lên tiếng, đưa mắt đau lòng nhìn cô." người hầu như cô có quyền gọi thẳng tên tôi như vậy hả, muốn chết hả không". Tống Châu Châu hung hăng lên tiếng." ở đây là Mộc viên, không phải Tống gia, muốn đánh người hầu cũng không đến lượt cô, huống hồ tiểu Nhi không phải người hầu". cô khó chịu lên tiếng, từng bước lại gần cô ta, Bạch Uy Vũ thật sự thích cô ta sao, nếu dám, cô nhất định đánh chết cậu ta." cô là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy, có tin tôi nói với Uy Vũ đuổi cô ra ngoài không hả"." gọi nhau thân mật vậy sao". quay sang nhìn Mạc Nhi Nhi lên tiếng.

Chương 38