Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…
Chương 3: Bạn cùng phòng Trần Phi Phi
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Bạn cùng phòng của cô một người tên Trần Phi Phi, một người tên Đổng Xán, nhập học vài tháng, ba người cũng dần dần hiểu nhau hơn.Trần Phi Phi rất thích làm đẹp, cô ta thường xuyên xin nghỉ học, lúc về hay hỏi Ôn Tây, "Cậu thấy tớ có gì khác không?"Ôn Tây bao giờ cũng nghiêm túc đánh giá một phen, sau đó lắc đầu."Ngu dân!" Trần Phi Phi liếc mắt xem thường, ngồi lại gần hơn, "Không phát hiện mặt tớ nhỏ đi sao? Đây này, đây nữa......" Cô ta chỉ vào hai chỗ, "Ba vạn một lần tiêm đấy!"Cô ta luôn cố chấp trong việc thay đổi bản thân như vậy, dần dần, bắt đầu không còn chỉ thỏa mãn với khuôn mặt, mà chuyển sang tác động lên cơ thể.Nâng ngực, hút mỡ, vóc dáng của dân tập múa vốn đã rất chuẩn, nhưng vẫn sợ đường cong chưa đủ đẹp.Ôn Tây nói cô ta bị tẩu hỏa nhập ma rồi.Trần Phi Phi không chia sẻ chuyện gia đình, quê nhà ở đâu cũng giấu kín.Các cô chưa từng gặp bạn trai cô ta, nhưng thường nghe cô ta nói yêu ai đó sướt mướt qua điện thoại.Trần Phi Phi thuộc kiểu người không thích an phận, có một ngày đột nhiên trở về nói: "Chiều nay tớ đến đoàn phim, nhớ xin nghỉ hộ tớ.""Đoàn phim?" Ôn Tây hỏi cô ta.Ánh mắt Trần Phi Phi lóe lên, trả lời: "Ừ, một đạo diễn cho tớ đóng vai nữ thứ."Nửa tháng sau, Trần Phi Phi quay lại, ăn mặc càng thêm lộng lẫy, kích động nói với các cô, "Đạo diễn khen tớ có diễn xuất thiên phú, khuyên tớ nên chuyển sang Khoa Diễn xuất!"Ngày hôm sau, cô ta lên trường làm thủ tục, kết quả bị bác bỏ.Đêm đó Trần Phi Phi uống rất nhiều rượu, kéo Ôn Tây khóc lóc."Đôi lúc tớ cảm thấy ghen tị với cậu và Đổng Xán, vì sao cuộc sống của các cậu luôn dễ dàng như vậy?!"Ôn Tây không hiểu, chỉ có thể xoa đầu cô ta, không biết phải an ủi thế nào.Về sau Trần Phi Phi vẫn theo học lớp diễn xuất, thi thoảng nhận vài vai diễn bên ngoài.Có lần Ôn Tây và Đổng Xán vào tiệm cà phê bắt gặp cô ta cùng vị đạo diễn nọ, hai người tay nắm tay, ngồi trong một góc, gắn bó như môi với răng.Tóc hoa râm, lôi thôi lếch thếch, hơi phát tướng, ánh mắt d*m d*c...... Đó là hình ảnh vị đạo diễn kia.Ôn Tây cùng Đổng Xán vờ như không thấy gì, lặng lẽ xoay người rời đi.Mỗi người đều có sự riêng tư và lối sống riêng, Trần Phi Phi cũng vậy......
Bạn cùng phòng của cô một người tên Trần Phi Phi, một người tên Đổng Xán, nhập học vài tháng, ba người cũng dần dần hiểu nhau hơn.
Trần Phi Phi rất thích làm đẹp, cô ta thường xuyên xin nghỉ học, lúc về hay hỏi Ôn Tây, "Cậu thấy tớ có gì khác không?"
Ôn Tây bao giờ cũng nghiêm túc đánh giá một phen, sau đó lắc đầu.
"Ngu dân!" Trần Phi Phi liếc mắt xem thường, ngồi lại gần hơn, "Không phát hiện mặt tớ nhỏ đi sao? Đây này, đây nữa......" Cô ta chỉ vào hai chỗ, "Ba vạn một lần tiêm đấy!"
Cô ta luôn cố chấp trong việc thay đổi bản thân như vậy, dần dần, bắt đầu không còn chỉ thỏa mãn với khuôn mặt, mà chuyển sang tác động lên cơ thể.
Nâng ngực, hút mỡ, vóc dáng của dân tập múa vốn đã rất chuẩn, nhưng vẫn sợ đường cong chưa đủ đẹp.
Ôn Tây nói cô ta bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Trần Phi Phi không chia sẻ chuyện gia đình, quê nhà ở đâu cũng giấu kín.
Các cô chưa từng gặp bạn trai cô ta, nhưng thường nghe cô ta nói yêu ai đó sướt mướt qua điện thoại.
Trần Phi Phi thuộc kiểu người không thích an phận, có một ngày đột nhiên trở về nói: "Chiều nay tớ đến đoàn phim, nhớ xin nghỉ hộ tớ."
"Đoàn phim?" Ôn Tây hỏi cô ta.
Ánh mắt Trần Phi Phi lóe lên, trả lời: "Ừ, một đạo diễn cho tớ đóng vai nữ thứ."
Nửa tháng sau, Trần Phi Phi quay lại, ăn mặc càng thêm lộng lẫy, kích động nói với các cô, "Đạo diễn khen tớ có diễn xuất thiên phú, khuyên tớ nên chuyển sang Khoa Diễn xuất!"
Ngày hôm sau, cô ta lên trường làm thủ tục, kết quả bị bác bỏ.
Đêm đó Trần Phi Phi uống rất nhiều rượu, kéo Ôn Tây khóc lóc.
"Đôi lúc tớ cảm thấy ghen tị với cậu và Đổng Xán, vì sao cuộc sống của các cậu luôn dễ dàng như vậy?!"
Ôn Tây không hiểu, chỉ có thể xoa đầu cô ta, không biết phải an ủi thế nào.
Về sau Trần Phi Phi vẫn theo học lớp diễn xuất, thi thoảng nhận vài vai diễn bên ngoài.
Có lần Ôn Tây và Đổng Xán vào tiệm cà phê bắt gặp cô ta cùng vị đạo diễn nọ, hai người tay nắm tay, ngồi trong một góc, gắn bó như môi với răng.
Tóc hoa râm, lôi thôi lếch thếch, hơi phát tướng, ánh mắt d*m d*c...... Đó là hình ảnh vị đạo diễn kia.
Ôn Tây cùng Đổng Xán vờ như không thấy gì, lặng lẽ xoay người rời đi.
Mỗi người đều có sự riêng tư và lối sống riêng, Trần Phi Phi cũng vậy......
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Bạn cùng phòng của cô một người tên Trần Phi Phi, một người tên Đổng Xán, nhập học vài tháng, ba người cũng dần dần hiểu nhau hơn.Trần Phi Phi rất thích làm đẹp, cô ta thường xuyên xin nghỉ học, lúc về hay hỏi Ôn Tây, "Cậu thấy tớ có gì khác không?"Ôn Tây bao giờ cũng nghiêm túc đánh giá một phen, sau đó lắc đầu."Ngu dân!" Trần Phi Phi liếc mắt xem thường, ngồi lại gần hơn, "Không phát hiện mặt tớ nhỏ đi sao? Đây này, đây nữa......" Cô ta chỉ vào hai chỗ, "Ba vạn một lần tiêm đấy!"Cô ta luôn cố chấp trong việc thay đổi bản thân như vậy, dần dần, bắt đầu không còn chỉ thỏa mãn với khuôn mặt, mà chuyển sang tác động lên cơ thể.Nâng ngực, hút mỡ, vóc dáng của dân tập múa vốn đã rất chuẩn, nhưng vẫn sợ đường cong chưa đủ đẹp.Ôn Tây nói cô ta bị tẩu hỏa nhập ma rồi.Trần Phi Phi không chia sẻ chuyện gia đình, quê nhà ở đâu cũng giấu kín.Các cô chưa từng gặp bạn trai cô ta, nhưng thường nghe cô ta nói yêu ai đó sướt mướt qua điện thoại.Trần Phi Phi thuộc kiểu người không thích an phận, có một ngày đột nhiên trở về nói: "Chiều nay tớ đến đoàn phim, nhớ xin nghỉ hộ tớ.""Đoàn phim?" Ôn Tây hỏi cô ta.Ánh mắt Trần Phi Phi lóe lên, trả lời: "Ừ, một đạo diễn cho tớ đóng vai nữ thứ."Nửa tháng sau, Trần Phi Phi quay lại, ăn mặc càng thêm lộng lẫy, kích động nói với các cô, "Đạo diễn khen tớ có diễn xuất thiên phú, khuyên tớ nên chuyển sang Khoa Diễn xuất!"Ngày hôm sau, cô ta lên trường làm thủ tục, kết quả bị bác bỏ.Đêm đó Trần Phi Phi uống rất nhiều rượu, kéo Ôn Tây khóc lóc."Đôi lúc tớ cảm thấy ghen tị với cậu và Đổng Xán, vì sao cuộc sống của các cậu luôn dễ dàng như vậy?!"Ôn Tây không hiểu, chỉ có thể xoa đầu cô ta, không biết phải an ủi thế nào.Về sau Trần Phi Phi vẫn theo học lớp diễn xuất, thi thoảng nhận vài vai diễn bên ngoài.Có lần Ôn Tây và Đổng Xán vào tiệm cà phê bắt gặp cô ta cùng vị đạo diễn nọ, hai người tay nắm tay, ngồi trong một góc, gắn bó như môi với răng.Tóc hoa râm, lôi thôi lếch thếch, hơi phát tướng, ánh mắt d*m d*c...... Đó là hình ảnh vị đạo diễn kia.Ôn Tây cùng Đổng Xán vờ như không thấy gì, lặng lẽ xoay người rời đi.Mỗi người đều có sự riêng tư và lối sống riêng, Trần Phi Phi cũng vậy......