Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…
Chương 14: Trần Phi Phi mang thai
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Một ngày nọ, Trần Phi Phi đột nhiên nói với cô, mình mang thai.Ôn Tây nhìn cô ta cầm que thử thai, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng ký túc."Cậu định làm thế nào?" Cô hỏi.Trần Phi Phi ném đồ vào thùng rác, lắc lắc đầu.Ngồi xuống chưa được vài giây, cô ta đột nhiên đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm, "Giúp tớ xin nghỉ, tớ ra ngoài một lát."Ký túc xá chỉ còn lại mình Ôn Tây.Từ sau khi Đổng Xán xuất ngoại, nơi này đã thành phòng ký túc một người.Xế chiều, Trần Phi Phi trở lại, tâm trạng không tệ, "Thực ra, làm một bà mẹ trẻ xinh đẹp cũng khá dễ chịu!""Cậu đi tìm anh ta?" Người Ôn Tây nhắc đến chính là vị đạo diễn kia, điều này đã không còn là bí mật.Trần Phi Phi gật gật đầu, cười vô cùng đắc ý, "Anh ấy sẽ ly hôn, hiện giờ việc tớ cần làm, là an tâm dưỡng thai!"Hôm sau, bài chuyên ngành cô ta cũng không lên lớp.Người mang thai, không thể múa.
Một ngày nọ, Trần Phi Phi đột nhiên nói với cô, mình mang thai.
Ôn Tây nhìn cô ta cầm que thử thai, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng ký túc.
"Cậu định làm thế nào?" Cô hỏi.
Trần Phi Phi ném đồ vào thùng rác, lắc lắc đầu.
Ngồi xuống chưa được vài giây, cô ta đột nhiên đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm, "Giúp tớ xin nghỉ, tớ ra ngoài một lát."
Ký túc xá chỉ còn lại mình Ôn Tây.
Từ sau khi Đổng Xán xuất ngoại, nơi này đã thành phòng ký túc một người.
Xế chiều, Trần Phi Phi trở lại, tâm trạng không tệ, "Thực ra, làm một bà mẹ trẻ xinh đẹp cũng khá dễ chịu!"
"Cậu đi tìm anh ta?" Người Ôn Tây nhắc đến chính là vị đạo diễn kia, điều này đã không còn là bí mật.
Trần Phi Phi gật gật đầu, cười vô cùng đắc ý, "Anh ấy sẽ ly hôn, hiện giờ việc tớ cần làm, là an tâm dưỡng thai!"
Hôm sau, bài chuyên ngành cô ta cũng không lên lớp.
Người mang thai, không thể múa.
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Một ngày nọ, Trần Phi Phi đột nhiên nói với cô, mình mang thai.Ôn Tây nhìn cô ta cầm que thử thai, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng ký túc."Cậu định làm thế nào?" Cô hỏi.Trần Phi Phi ném đồ vào thùng rác, lắc lắc đầu.Ngồi xuống chưa được vài giây, cô ta đột nhiên đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm, "Giúp tớ xin nghỉ, tớ ra ngoài một lát."Ký túc xá chỉ còn lại mình Ôn Tây.Từ sau khi Đổng Xán xuất ngoại, nơi này đã thành phòng ký túc một người.Xế chiều, Trần Phi Phi trở lại, tâm trạng không tệ, "Thực ra, làm một bà mẹ trẻ xinh đẹp cũng khá dễ chịu!""Cậu đi tìm anh ta?" Người Ôn Tây nhắc đến chính là vị đạo diễn kia, điều này đã không còn là bí mật.Trần Phi Phi gật gật đầu, cười vô cùng đắc ý, "Anh ấy sẽ ly hôn, hiện giờ việc tớ cần làm, là an tâm dưỡng thai!"Hôm sau, bài chuyên ngành cô ta cũng không lên lớp.Người mang thai, không thể múa.