Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…
Chương 32: Tình yêu không thể cưỡng cầu
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Trong quán bar, Tần Châu cùng Ôn Đông ngồi đối diện nhau.Tần Châu tự rót cho mình hết ly này đến ly khác, như thể rượu miễn phí.Ôn Đông hỏi cậu ta: "Chừng nào cậu về?"Cậu ta không trả lời.Ôn Đông lại nói: "Nếu cậu về để tham dự tiệc mừng thọ ông nội tôi, bây giờ chúng ta qua đó."Cậu ta vẫn không đáp, chỉ lo uống rượu.Ôn Đông nhìn cậu ta, dường như đang suy tư điều gì.Đột nhiên, anh nói: "Hai người các cậu không hợp."Tay Tần Châu cứng lại, ngẩng đầu, ánh mắt bắn về phía anh."Đừng lườm tôi." Ôn Đông giải thích: "Nhìn cậu đau khổ như vậy, tôi chỉ nói thật thôi, hai người các cậu đều quá nhàm chán, không phù hợp. Giống như......" Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Giống như tôi và chị gái cậu, không hợp chính là không hợp, có cố gắng thế nào cũng vô dụng."Anh dứt lời, có chút cô đơn.Tần Châu cau mày, tay cầm ly rượu không đưa lên nữa.Hồi lâu, cậu ta quẳng tiền xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.Gọi cậu ta lại, Ôn Đông hỏi: "Cậu không đến tiệc mừng thọ ông nội tôi à?""Tôi không muốn gặp cô ấy!" Cậu ta lập tức đáp lời, người vẫn đứng tại chỗ, lúc sau mới nâng bước rời đi.Ôn Đông uống một ly, dựa vào thành ghế, cười cayđắng, "Vừa hay, chị cậu cũng không muốn gặp tôi......"
Trong quán bar, Tần Châu cùng Ôn Đông ngồi đối diện nhau.
Tần Châu tự rót cho mình hết ly này đến ly khác, như thể rượu miễn phí.
Ôn Đông hỏi cậu ta: "Chừng nào cậu về?"
Cậu ta không trả lời.
Ôn Đông lại nói: "Nếu cậu về để tham dự tiệc mừng thọ ông nội tôi, bây giờ chúng ta qua đó."
Cậu ta vẫn không đáp, chỉ lo uống rượu.
Ôn Đông nhìn cậu ta, dường như đang suy tư điều gì.
Đột nhiên, anh nói: "Hai người các cậu không hợp."
Tay Tần Châu cứng lại, ngẩng đầu, ánh mắt bắn về phía anh.
"Đừng lườm tôi." Ôn Đông giải thích: "Nhìn cậu đau khổ như vậy, tôi chỉ nói thật thôi, hai người các cậu đều quá nhàm chán, không phù hợp. Giống như......" Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Giống như tôi và chị gái cậu, không hợp chính là không hợp, có cố gắng thế nào cũng vô dụng."
Anh dứt lời, có chút cô đơn.
Tần Châu cau mày, tay cầm ly rượu không đưa lên nữa.
Hồi lâu, cậu ta quẳng tiền xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
Gọi cậu ta lại, Ôn Đông hỏi: "Cậu không đến tiệc mừng thọ ông nội tôi à?"
"Tôi không muốn gặp cô ấy!" Cậu ta lập tức đáp lời, người vẫn đứng tại chỗ, lúc sau mới nâng bước rời đi.
Ôn Đông uống một ly, dựa vào thành ghế, cười cayđắng, "Vừa hay, chị cậu cũng không muốn gặp tôi......"
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Trong quán bar, Tần Châu cùng Ôn Đông ngồi đối diện nhau.Tần Châu tự rót cho mình hết ly này đến ly khác, như thể rượu miễn phí.Ôn Đông hỏi cậu ta: "Chừng nào cậu về?"Cậu ta không trả lời.Ôn Đông lại nói: "Nếu cậu về để tham dự tiệc mừng thọ ông nội tôi, bây giờ chúng ta qua đó."Cậu ta vẫn không đáp, chỉ lo uống rượu.Ôn Đông nhìn cậu ta, dường như đang suy tư điều gì.Đột nhiên, anh nói: "Hai người các cậu không hợp."Tay Tần Châu cứng lại, ngẩng đầu, ánh mắt bắn về phía anh."Đừng lườm tôi." Ôn Đông giải thích: "Nhìn cậu đau khổ như vậy, tôi chỉ nói thật thôi, hai người các cậu đều quá nhàm chán, không phù hợp. Giống như......" Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Giống như tôi và chị gái cậu, không hợp chính là không hợp, có cố gắng thế nào cũng vô dụng."Anh dứt lời, có chút cô đơn.Tần Châu cau mày, tay cầm ly rượu không đưa lên nữa.Hồi lâu, cậu ta quẳng tiền xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.Gọi cậu ta lại, Ôn Đông hỏi: "Cậu không đến tiệc mừng thọ ông nội tôi à?""Tôi không muốn gặp cô ấy!" Cậu ta lập tức đáp lời, người vẫn đứng tại chỗ, lúc sau mới nâng bước rời đi.Ôn Đông uống một ly, dựa vào thành ghế, cười cayđắng, "Vừa hay, chị cậu cũng không muốn gặp tôi......"