Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…
Chương 44: Vận mệnh của Trần Phi Phi
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… "Tôi xin công bố, nữ diễn viên xuất sắc nhất là ——"Hội trường yên tĩnh chờ đợi."—— Trần, Phi, Phi!"Người chủ trì dứt lời, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, Trần Phi Phi xúc động rơi nước mắt.Mọi người trong đoàn phim đứng lên ôm cô, nói: "Chúc mừng nhé!"Lời chúc đầy chân thành, ánh mắt rưng rưng.Trần Phi Phi bước lên sân khấu, nhận cúp và micro, xúc động nói không nên lời.Hít sâu một hơi, cô hướng về phía máy quay nở nụ cười đẹp nhất."Cảm ơn mọi người! Tôi thật sự không nghĩ rằng, mình sẽ được vinh danh, tôi...... Iiiiii ——!"Micro phát ra âm thanh chói tai, Trần Phi Phi sợ tới mức hét lên.Đột nhiên run rẩy, cô tỉnh lại.Hoá ra chỉ là một giấc mộng......Mấy năm nay gương mặt cô càng ngày càng cứng, cuộc sống cũng không suôn sẻ, chỉ có thể nay đây mai đó diễn mấy vai tầm phào.Sân khấu lụp xụp, đạo cụ cũ rích, Trần Phi Phi trong lòng bực bội, đột nhiên ném micro xuống đất, tạo ra thứ âm thanh khó chịu.Người phụ trách chương trình đang cùng người đại diện của cô thương thảo chuyện bồi thường, cô ngước nhìn trời, lòng dần tuyệt vọng.Mấy năm nay, thứ cô theo đuổi rốt cuộc là gì?Cô muốn thành danh, làm kẻ có tiền, thay đổi cuộc sống, thay đổi xuất thân, thay đổi ánh mắt mọi người nhìn cô.Cô muốn trở thành người có uy nghiêm, để những người khác khi nhìn thấy cô đều phải cúi đầu khom lưng!Là cô quá hư vinh, quá tự ti sao?Nước mắt chảy xuống.Đàn anh Khoa Người mẫu năm đó đã kết hôn sinh con, trên ảnh chụp, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.Năm ấy anh dốc lòng chăm sóc cô, dịu dàng quan tâm.Bây giờ, nhất định cũng là một người chồng tốt......
"Tôi xin công bố, nữ diễn viên xuất sắc nhất là ——"
Hội trường yên tĩnh chờ đợi.
"—— Trần, Phi, Phi!"
Người chủ trì dứt lời, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, Trần Phi Phi xúc động rơi nước mắt.
Mọi người trong đoàn phim đứng lên ôm cô, nói: "Chúc mừng nhé!"
Lời chúc đầy chân thành, ánh mắt rưng rưng.
Trần Phi Phi bước lên sân khấu, nhận cúp và micro, xúc động nói không nên lời.
Hít sâu một hơi, cô hướng về phía máy quay nở nụ cười đẹp nhất.
"Cảm ơn mọi người! Tôi thật sự không nghĩ rằng, mình sẽ được vinh danh, tôi...... Iiiiii ——!"
Micro phát ra âm thanh chói tai, Trần Phi Phi sợ tới mức hét lên.
Đột nhiên run rẩy, cô tỉnh lại.
Hoá ra chỉ là một giấc mộng......
Mấy năm nay gương mặt cô càng ngày càng cứng, cuộc sống cũng không suôn sẻ, chỉ có thể nay đây mai đó diễn mấy vai tầm phào.
Sân khấu lụp xụp, đạo cụ cũ rích, Trần Phi Phi trong lòng bực bội, đột nhiên ném micro xuống đất, tạo ra thứ âm thanh khó chịu.
Người phụ trách chương trình đang cùng người đại diện của cô thương thảo chuyện bồi thường, cô ngước nhìn trời, lòng dần tuyệt vọng.
Mấy năm nay, thứ cô theo đuổi rốt cuộc là gì?
Cô muốn thành danh, làm kẻ có tiền, thay đổi cuộc sống, thay đổi xuất thân, thay đổi ánh mắt mọi người nhìn cô.
Cô muốn trở thành người có uy nghiêm, để những người khác khi nhìn thấy cô đều phải cúi đầu khom lưng!
Là cô quá hư vinh, quá tự ti sao?
Nước mắt chảy xuống.
Đàn anh Khoa Người mẫu năm đó đã kết hôn sinh con, trên ảnh chụp, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.
Năm ấy anh dốc lòng chăm sóc cô, dịu dàng quan tâm.
Bây giờ, nhất định cũng là một người chồng tốt......
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… "Tôi xin công bố, nữ diễn viên xuất sắc nhất là ——"Hội trường yên tĩnh chờ đợi."—— Trần, Phi, Phi!"Người chủ trì dứt lời, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, Trần Phi Phi xúc động rơi nước mắt.Mọi người trong đoàn phim đứng lên ôm cô, nói: "Chúc mừng nhé!"Lời chúc đầy chân thành, ánh mắt rưng rưng.Trần Phi Phi bước lên sân khấu, nhận cúp và micro, xúc động nói không nên lời.Hít sâu một hơi, cô hướng về phía máy quay nở nụ cười đẹp nhất."Cảm ơn mọi người! Tôi thật sự không nghĩ rằng, mình sẽ được vinh danh, tôi...... Iiiiii ——!"Micro phát ra âm thanh chói tai, Trần Phi Phi sợ tới mức hét lên.Đột nhiên run rẩy, cô tỉnh lại.Hoá ra chỉ là một giấc mộng......Mấy năm nay gương mặt cô càng ngày càng cứng, cuộc sống cũng không suôn sẻ, chỉ có thể nay đây mai đó diễn mấy vai tầm phào.Sân khấu lụp xụp, đạo cụ cũ rích, Trần Phi Phi trong lòng bực bội, đột nhiên ném micro xuống đất, tạo ra thứ âm thanh khó chịu.Người phụ trách chương trình đang cùng người đại diện của cô thương thảo chuyện bồi thường, cô ngước nhìn trời, lòng dần tuyệt vọng.Mấy năm nay, thứ cô theo đuổi rốt cuộc là gì?Cô muốn thành danh, làm kẻ có tiền, thay đổi cuộc sống, thay đổi xuất thân, thay đổi ánh mắt mọi người nhìn cô.Cô muốn trở thành người có uy nghiêm, để những người khác khi nhìn thấy cô đều phải cúi đầu khom lưng!Là cô quá hư vinh, quá tự ti sao?Nước mắt chảy xuống.Đàn anh Khoa Người mẫu năm đó đã kết hôn sinh con, trên ảnh chụp, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.Năm ấy anh dốc lòng chăm sóc cô, dịu dàng quan tâm.Bây giờ, nhất định cũng là một người chồng tốt......