Chưa đến giờ tan tầm Giang Hải Khê đã nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm lớp của Giang Tiểu Niệm, nói Giang Tiểu Niệm bị bạn học nam ở trường bắt nạt, bím tóc cũng bị đứt mất một đoạn. Lúc cô tới văn phòng, Giang Tiểu Niệm đang ghé vào lòng cô giáo, đôi mắt sưng đỏ không còn nước mắt, nhưng vẫn muốn khóc. Bộ dạng đáng thương không để đâu cho hết, đuôi tóc chấm đến eo bị cắt mất một nửa. Mà bên cạnh sô pha còn có một bạn học nam xấp xỉ tuổi Giang Tiểu Niệm, mặt mày thanh thú, cả người mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn đã biết đứa nhóc nhà có tiền. Cô giáo giải thích với Giang Hải Khê rằng, đứa nhỏ này bối cảnh lớn, ngày thường là tiểu bá vương ở trường học, vừa kiêu ngạo lại còn ương ngạnh. Giang Tiểu Niệm lớn lên xinh đẹp, tiểu bá vương muốn chơi cùng bạn nhỏ, lại không biết bắt chuyện thế nào, đành cắt bím tóc của cô nhóc, muốn tạo cảm giác mình đang tồn tại. Giang Hải Khê vừa tức vừa buồn cười, không biết nên giải quyết đứa nhỏ này thế nào bây giờ. Phụ huynh nhà người ta còn…
Chương 10
Người Là Ánh Sao Ôm Lấy Biển KhơiTác giả: Tam Nguyệt Đào Hoa TuyếtTruyện Ngôn TìnhChưa đến giờ tan tầm Giang Hải Khê đã nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm lớp của Giang Tiểu Niệm, nói Giang Tiểu Niệm bị bạn học nam ở trường bắt nạt, bím tóc cũng bị đứt mất một đoạn. Lúc cô tới văn phòng, Giang Tiểu Niệm đang ghé vào lòng cô giáo, đôi mắt sưng đỏ không còn nước mắt, nhưng vẫn muốn khóc. Bộ dạng đáng thương không để đâu cho hết, đuôi tóc chấm đến eo bị cắt mất một nửa. Mà bên cạnh sô pha còn có một bạn học nam xấp xỉ tuổi Giang Tiểu Niệm, mặt mày thanh thú, cả người mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn đã biết đứa nhóc nhà có tiền. Cô giáo giải thích với Giang Hải Khê rằng, đứa nhỏ này bối cảnh lớn, ngày thường là tiểu bá vương ở trường học, vừa kiêu ngạo lại còn ương ngạnh. Giang Tiểu Niệm lớn lên xinh đẹp, tiểu bá vương muốn chơi cùng bạn nhỏ, lại không biết bắt chuyện thế nào, đành cắt bím tóc của cô nhóc, muốn tạo cảm giác mình đang tồn tại. Giang Hải Khê vừa tức vừa buồn cười, không biết nên giải quyết đứa nhỏ này thế nào bây giờ. Phụ huynh nhà người ta còn… Chuyện của Tống Tinh Thần và Giang Hải Khê cứ vậy quyết định, Tống Tinh Thần cũng không sống trong đại viện quân khu, mỗi ngày đều chạy theo cô.Một buổi đêm nào đó, Giang Hải Khê còn bận bịu với bản thiết kế, Tống Tinh Thần nằm trên giường bảo cô."Vợ anh ơi, đi ngủ thôi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng."Giang Hải Khê còn bận vẽ, không thèm ngẩng đầu lên: "Anh ngủ trước đi, em phải tranh thủ thời gian vẽ xong bản thiết kế này đã."Tống Tinh Thần xoay người xuống giường, cướp lấy bút trong tay cô."Ngày cưới chúng ta vào tháng bảy, phòng cưới không cần vội như vậy."Mặt Giang Hải Khê đầy dấu chấm hỏi, "Ý của anh là gì?"Tống Tinh Thần bày ra khuôn mặt vô tội, "Nhà em đang thiết kế là phòng cưới của chúng ta. Sao nào, anh chưa nói cho em biết sao?"Giang Hải Khê giận quá hóa cười, suy nghĩ đến thời gian, lại hỏi anh: "Lúc em nhận hợp đồng này, báo cáo xét nghiệm còn chưa có, anh đã mua biệt thự rồi ư? Nếu nhỡ Tiểu Niệm là con em, thì căn biệt thự này phải làm sao bây giờ?""Có là con em thì biệt thự này cũng thuộc về em. Nghĩ mà xem, nếu em ở cùng người đàn ông khác trong biệt thự của anh tặng, lòng hư vinh của đàn ông trong anh cũng được thỏa mãn."Giang Hải Khê nhấc tay muốn đánh anh, lại bị anh ôm ngang người ném lên giường, một giây sau anh chồm người đè lên."Đêm xuân ngắn ngủi, phải trân trọng thật tốt chứ, vợ nhỉ."Rất lâu trước đây, lúc Tống Tinh Thần biết ngành học của cô là kiến trúc, đã hỏi cô, muốn có một căn nhà thế nào.Thời điểm đó Giang Hải Khê nói thế này, "Tôi thích ngắm biển, nhưng lại không thích tiếng sóng biển ồn ào. Có lẽ nên xây nhà ở cách biển không gần cũng không xa, trong nhà phải có cửa sổ to sát đất. Phải có vườn hoa, trong vườn trồng tường vi mà tôi thích. Bên cạnh giàn tường vi phải có một chiếc xích đu, tôi có thể ngồi trên đó hướng mặt ra biển, cuộc sống hằng ngày xuân về hoa nở."Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói, ai ngờ anh lại nhớ kỹ từng chi tiết.Mười bảy tuổi bắt đầu thích, bảy năm ly biệt, hy vọng năm tháng dài đằng đẵng, cô mãi mãi có thể là người mà thiếu niên mười bảy tuổi yêu nhất.HẾT
Chuyện của Tống Tinh Thần và Giang Hải Khê cứ vậy quyết định, Tống Tinh Thần cũng không sống trong đại viện quân khu, mỗi ngày đều chạy theo cô.
Một buổi đêm nào đó, Giang Hải Khê còn bận bịu với bản thiết kế, Tống Tinh Thần nằm trên giường bảo cô.
"Vợ anh ơi, đi ngủ thôi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng."
Giang Hải Khê còn bận vẽ, không thèm ngẩng đầu lên: "Anh ngủ trước đi, em phải tranh thủ thời gian vẽ xong bản thiết kế này đã."
Tống Tinh Thần xoay người xuống giường, cướp lấy bút trong tay cô.
"Ngày cưới chúng ta vào tháng bảy, phòng cưới không cần vội như vậy."
Mặt Giang Hải Khê đầy dấu chấm hỏi, "Ý của anh là gì?"
Tống Tinh Thần bày ra khuôn mặt vô tội, "Nhà em đang thiết kế là phòng cưới của chúng ta. Sao nào, anh chưa nói cho em biết sao?"
Giang Hải Khê giận quá hóa cười, suy nghĩ đến thời gian, lại hỏi anh: "Lúc em nhận hợp đồng này, báo cáo xét nghiệm còn chưa có, anh đã mua biệt thự rồi ư? Nếu nhỡ Tiểu Niệm là con em, thì căn biệt thự này phải làm sao bây giờ?"
"Có là con em thì biệt thự này cũng thuộc về em. Nghĩ mà xem, nếu em ở cùng người đàn ông khác trong biệt thự của anh tặng, lòng hư vinh của đàn ông trong anh cũng được thỏa mãn."
Giang Hải Khê nhấc tay muốn đánh anh, lại bị anh ôm ngang người ném lên giường, một giây sau anh chồm người đè lên.
"Đêm xuân ngắn ngủi, phải trân trọng thật tốt chứ, vợ nhỉ."
Rất lâu trước đây, lúc Tống Tinh Thần biết ngành học của cô là kiến trúc, đã hỏi cô, muốn có một căn nhà thế nào.
Thời điểm đó Giang Hải Khê nói thế này, "Tôi thích ngắm biển, nhưng lại không thích tiếng sóng biển ồn ào. Có lẽ nên xây nhà ở cách biển không gần cũng không xa, trong nhà phải có cửa sổ to sát đất. Phải có vườn hoa, trong vườn trồng tường vi mà tôi thích. Bên cạnh giàn tường vi phải có một chiếc xích đu, tôi có thể ngồi trên đó hướng mặt ra biển, cuộc sống hằng ngày xuân về hoa nở."
Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói, ai ngờ anh lại nhớ kỹ từng chi tiết.
Mười bảy tuổi bắt đầu thích, bảy năm ly biệt, hy vọng năm tháng dài đằng đẵng, cô mãi mãi có thể là người mà thiếu niên mười bảy tuổi yêu nhất.
HẾT
Người Là Ánh Sao Ôm Lấy Biển KhơiTác giả: Tam Nguyệt Đào Hoa TuyếtTruyện Ngôn TìnhChưa đến giờ tan tầm Giang Hải Khê đã nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm lớp của Giang Tiểu Niệm, nói Giang Tiểu Niệm bị bạn học nam ở trường bắt nạt, bím tóc cũng bị đứt mất một đoạn. Lúc cô tới văn phòng, Giang Tiểu Niệm đang ghé vào lòng cô giáo, đôi mắt sưng đỏ không còn nước mắt, nhưng vẫn muốn khóc. Bộ dạng đáng thương không để đâu cho hết, đuôi tóc chấm đến eo bị cắt mất một nửa. Mà bên cạnh sô pha còn có một bạn học nam xấp xỉ tuổi Giang Tiểu Niệm, mặt mày thanh thú, cả người mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn đã biết đứa nhóc nhà có tiền. Cô giáo giải thích với Giang Hải Khê rằng, đứa nhỏ này bối cảnh lớn, ngày thường là tiểu bá vương ở trường học, vừa kiêu ngạo lại còn ương ngạnh. Giang Tiểu Niệm lớn lên xinh đẹp, tiểu bá vương muốn chơi cùng bạn nhỏ, lại không biết bắt chuyện thế nào, đành cắt bím tóc của cô nhóc, muốn tạo cảm giác mình đang tồn tại. Giang Hải Khê vừa tức vừa buồn cười, không biết nên giải quyết đứa nhỏ này thế nào bây giờ. Phụ huynh nhà người ta còn… Chuyện của Tống Tinh Thần và Giang Hải Khê cứ vậy quyết định, Tống Tinh Thần cũng không sống trong đại viện quân khu, mỗi ngày đều chạy theo cô.Một buổi đêm nào đó, Giang Hải Khê còn bận bịu với bản thiết kế, Tống Tinh Thần nằm trên giường bảo cô."Vợ anh ơi, đi ngủ thôi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng."Giang Hải Khê còn bận vẽ, không thèm ngẩng đầu lên: "Anh ngủ trước đi, em phải tranh thủ thời gian vẽ xong bản thiết kế này đã."Tống Tinh Thần xoay người xuống giường, cướp lấy bút trong tay cô."Ngày cưới chúng ta vào tháng bảy, phòng cưới không cần vội như vậy."Mặt Giang Hải Khê đầy dấu chấm hỏi, "Ý của anh là gì?"Tống Tinh Thần bày ra khuôn mặt vô tội, "Nhà em đang thiết kế là phòng cưới của chúng ta. Sao nào, anh chưa nói cho em biết sao?"Giang Hải Khê giận quá hóa cười, suy nghĩ đến thời gian, lại hỏi anh: "Lúc em nhận hợp đồng này, báo cáo xét nghiệm còn chưa có, anh đã mua biệt thự rồi ư? Nếu nhỡ Tiểu Niệm là con em, thì căn biệt thự này phải làm sao bây giờ?""Có là con em thì biệt thự này cũng thuộc về em. Nghĩ mà xem, nếu em ở cùng người đàn ông khác trong biệt thự của anh tặng, lòng hư vinh của đàn ông trong anh cũng được thỏa mãn."Giang Hải Khê nhấc tay muốn đánh anh, lại bị anh ôm ngang người ném lên giường, một giây sau anh chồm người đè lên."Đêm xuân ngắn ngủi, phải trân trọng thật tốt chứ, vợ nhỉ."Rất lâu trước đây, lúc Tống Tinh Thần biết ngành học của cô là kiến trúc, đã hỏi cô, muốn có một căn nhà thế nào.Thời điểm đó Giang Hải Khê nói thế này, "Tôi thích ngắm biển, nhưng lại không thích tiếng sóng biển ồn ào. Có lẽ nên xây nhà ở cách biển không gần cũng không xa, trong nhà phải có cửa sổ to sát đất. Phải có vườn hoa, trong vườn trồng tường vi mà tôi thích. Bên cạnh giàn tường vi phải có một chiếc xích đu, tôi có thể ngồi trên đó hướng mặt ra biển, cuộc sống hằng ngày xuân về hoa nở."Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói, ai ngờ anh lại nhớ kỹ từng chi tiết.Mười bảy tuổi bắt đầu thích, bảy năm ly biệt, hy vọng năm tháng dài đằng đẵng, cô mãi mãi có thể là người mà thiếu niên mười bảy tuổi yêu nhất.HẾT