Tại một căn biệt thự nhà họ Lâm nguy nga, tráng lệ. Trong một căn phòng ngủ có màu chủ đạo là xanh da trời nhạt và trắng. Có một cô gái đang ngủ không hay "trời trăng mây nước". Có tiếng gõ cửa rồi có một giọng nói từ ngoài nói vào: " Tiểu thư, đã gần trưa rồi. Cô mau thức dậy đi. Kẻo ông bà chủ lại nổi giận đấy " " Cho cháu thêm 10 phút nữa đi. Chỉ 10 phút nữa thôi " Một giọng nói ngáy ngủ nói ra " Bà chủ nói nêu bây giờ tiểu thư không chịu thức dậy thì sẽ đích thân bà ấy lên kêu cô đó " " Hả, được rồi. Tôi thức ngay " Nghe đến bốn từ " bà chủ lên kêu " cô hoảng hồn bước ra khỏi giường. Nhanh chóng đi thay đồ rồi xuống nhà Cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng bước xuống.Vừa nhìn thấy cô con gái bước xuống, Liễu Lệ - mẹ của Lâm Mẫn Nhi nói: " Cuối cùng con cũng chịu xuống rồi sau. Mẹ định lên kêu con thức dậy đó " "Mẫn Nhi, con mau ngồi xuống đây đi, ba có chuyện muốn nói với con " Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ bắt đầu lên tiếng. Người đàn ông đó không ai khác chính là Lâm Gia Huy,…
Chương 23: Lo
Bảo Bối Của Tổng TàiTác giả: Brenna HuTruyện Ngôn TìnhTại một căn biệt thự nhà họ Lâm nguy nga, tráng lệ. Trong một căn phòng ngủ có màu chủ đạo là xanh da trời nhạt và trắng. Có một cô gái đang ngủ không hay "trời trăng mây nước". Có tiếng gõ cửa rồi có một giọng nói từ ngoài nói vào: " Tiểu thư, đã gần trưa rồi. Cô mau thức dậy đi. Kẻo ông bà chủ lại nổi giận đấy " " Cho cháu thêm 10 phút nữa đi. Chỉ 10 phút nữa thôi " Một giọng nói ngáy ngủ nói ra " Bà chủ nói nêu bây giờ tiểu thư không chịu thức dậy thì sẽ đích thân bà ấy lên kêu cô đó " " Hả, được rồi. Tôi thức ngay " Nghe đến bốn từ " bà chủ lên kêu " cô hoảng hồn bước ra khỏi giường. Nhanh chóng đi thay đồ rồi xuống nhà Cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng bước xuống.Vừa nhìn thấy cô con gái bước xuống, Liễu Lệ - mẹ của Lâm Mẫn Nhi nói: " Cuối cùng con cũng chịu xuống rồi sau. Mẹ định lên kêu con thức dậy đó " "Mẫn Nhi, con mau ngồi xuống đây đi, ba có chuyện muốn nói với con " Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ bắt đầu lên tiếng. Người đàn ông đó không ai khác chính là Lâm Gia Huy,… " Bảo bối, tôi kêu em đợi tôi ở ghế ngồi mà. Có biết tôi lo lắm không? "Anh nắm chặt lấy tay cô, nói" Mẫn Nhi, đây là? "" Tôi là Phong Vĩnh Kỳ, là chồng tương lai của Mẫn Nhi "Anh trả lời Phương Nguyên ngay lập tức" Tôi là Phương Nguyên, là bạn học của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi, em sắp kết hôn sao lại không cho anh biết. Chúc mừng em nha. "Phương Nguyên nói với giọng rất thản nhiên. Anh ta không biết bây giờ trong lòng của cô đang suy sụp đến dường nào. Cô không trả lời Phương Nguyên, Phong Vĩnh Kỳ thấy vậy liền nói:" Mẫn Nhi đang bị bệnh, bây giờ cô ấy cảm thấy không được khỏe. Tôi sẽ đưa cô ấy về. Còn về chú chó này, chúng tôi sẽ chăm sóc nó "Nói rồi, anh nhanh chóng đưa Lâm Mẫn Nhi về nhà. Từ lúc lên xe, cô không nói lời nào. Anh cảm thấy có chút lo lắngVề đến nhà, vừa đậu xe xong, anh liền nắm tay cô kéo vào nhà. Anh đưa chú chó cho những người giúp việc. Nhờ họ băng bó vết thương và chăm sóc nó.Anh cảm thấy nổi giận, hỏi cô:" Tôi kêu em ngồi đợi tôi ở ghế. Em đi đâu vậy, có biết tôi lo lắng đi tìm em khắp nơi không? "" Tôi xin lỗi "Cô gục mặt xuống đất, nói" Sao em lại gặp được tên Phương Nguyên đó vậy? "" Lúc tôi cứu chú chó. Một chiếc xe cứ thế lao thẳng đến tôi. Là anh ấy đã cứu tôi "" Anh ấy, em kêu ngọt thật đó "Anh nhìn cô với ánh mắt giận dữ. Anh nói tiếp" Sau này không được đi lung tung có biết chưa? "" Tôi biết rồi "" Lúc này em nói là chiếc xe suýt đụng trúng em sao? "Lúc này, anh mới lấy lại chút bình tĩnh, hạ giọng nói với cô" Phải, chiếc xe đó như bị điên vậy "Cô vừa nói xong, anh bế cô thẳng lên phòng. Vào đến phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi c** đ* cô ra. Cô bất ngờ với hành động này của anh, hoang mang nói với anh:" Anh định làm gì vậy hả? "" Kiểm tra xem em có bị thương ở đâu không? "" Không cần, tôi không sao "" Em không sao là được rồi. Nên nhớ sau này đừng gặp tên Phương Nguyên đó nữa có biết chưa "Nghe cô không sao, anh cảm thấy yên lòng. Môi anh đột nhiên cong lên, đưa sát vào mặt cô nói. Khoảng cách cảu cô và anh bây giờ chỉ còn 1cm nữa là đã chạm môi nhauThấy khoảng cách của hai người quá gần nhau. Mặt cô bỗng đỏ cả lên, cô lấy tay đẩy anh ra, mặt quay về bên trái nói:" Anh mau đứng lên đi "Lúc đó, Phong Tiểu Vân ở ngoài không gõ cửa, xông thẳng vào phòng:" Anh hai, anh.... "Thấy cảnh hai người đang ôm ấp nhau, Phong Tiểu Vân mang một bụng tức giận" Em vào sao không gõ cửa? "Thấy Phong Tiểu Vân không có phép tắt, anh ngồi dậy rồi la cô ta" Từ trước đến em vào phòng anh đã gõ cửa đâu "" Lúc trước khác, bây giờ khác. Nếu như sau này em vào phòng của anh mà không gõ cửa thì đừng bao giờ bước chân vào đây. Biết chưa? "" Em xin lỗi, em biết rồi. Anh hai đừng giận em nữa "Nói rồi, Phong Tiểu Vân tức giận đi xuống nhà bếp. Thấy vậy, Lâm Mẫn Nhi cũng bỏ xuống nhà bếp.Thấy Lâm Mẫn Nhi đi lại gần mình, cô ta nhìn thấy cô rót nước vào ly và uống nó. Cô ta chợt nghĩ ra một ý đồ nào đó. Cô ta cười nhếch đôi môi hiểm độc của mình
" Bảo bối, tôi kêu em đợi tôi ở ghế ngồi mà. Có biết tôi lo lắm không? "
Anh nắm chặt lấy tay cô, nói
" Mẫn Nhi, đây là? "
" Tôi là Phong Vĩnh Kỳ, là chồng tương lai của Mẫn Nhi "
Anh trả lời Phương Nguyên ngay lập tức
" Tôi là Phương Nguyên, là bạn học của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi, em sắp kết hôn sao lại không cho anh biết. Chúc mừng em nha. "
Phương Nguyên nói với giọng rất thản nhiên. Anh ta không biết bây giờ trong lòng của cô đang suy sụp đến dường nào. Cô không trả lời Phương Nguyên, Phong Vĩnh Kỳ thấy vậy liền nói:
" Mẫn Nhi đang bị bệnh, bây giờ cô ấy cảm thấy không được khỏe. Tôi sẽ đưa cô ấy về. Còn về chú chó này, chúng tôi sẽ chăm sóc nó "
Nói rồi, anh nhanh chóng đưa Lâm Mẫn Nhi về nhà. Từ lúc lên xe, cô không nói lời nào. Anh cảm thấy có chút lo lắng
Về đến nhà, vừa đậu xe xong, anh liền nắm tay cô kéo vào nhà. Anh đưa chú chó cho những người giúp việc. Nhờ họ băng bó vết thương và chăm sóc nó.
Anh cảm thấy nổi giận, hỏi cô:
" Tôi kêu em ngồi đợi tôi ở ghế. Em đi đâu vậy, có biết tôi lo lắng đi tìm em khắp nơi không? "
" Tôi xin lỗi "
Cô gục mặt xuống đất, nói
" Sao em lại gặp được tên Phương Nguyên đó vậy? "
" Lúc tôi cứu chú chó. Một chiếc xe cứ thế lao thẳng đến tôi. Là anh ấy đã cứu tôi "
" Anh ấy, em kêu ngọt thật đó "
Anh nhìn cô với ánh mắt giận dữ. Anh nói tiếp
" Sau này không được đi lung tung có biết chưa? "
" Tôi biết rồi "
" Lúc này em nói là chiếc xe suýt đụng trúng em sao? "
Lúc này, anh mới lấy lại chút bình tĩnh, hạ giọng nói với cô
" Phải, chiếc xe đó như bị điên vậy "
Cô vừa nói xong, anh bế cô thẳng lên phòng. Vào đến phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi c** đ* cô ra. Cô bất ngờ với hành động này của anh, hoang mang nói với anh:
" Anh định làm gì vậy hả? "
" Kiểm tra xem em có bị thương ở đâu không? "
" Không cần, tôi không sao "
" Em không sao là được rồi. Nên nhớ sau này đừng gặp tên Phương Nguyên đó nữa có biết chưa "
Nghe cô không sao, anh cảm thấy yên lòng. Môi anh đột nhiên cong lên, đưa sát vào mặt cô nói. Khoảng cách cảu cô và anh bây giờ chỉ còn 1cm nữa là đã chạm môi nhau
Thấy khoảng cách của hai người quá gần nhau. Mặt cô bỗng đỏ cả lên, cô lấy tay đẩy anh ra, mặt quay về bên trái nói:
" Anh mau đứng lên đi "
Lúc đó, Phong Tiểu Vân ở ngoài không gõ cửa, xông thẳng vào phòng:
" Anh hai, anh.... "
Thấy cảnh hai người đang ôm ấp nhau, Phong Tiểu Vân mang một bụng tức giận
" Em vào sao không gõ cửa? "
Thấy Phong Tiểu Vân không có phép tắt, anh ngồi dậy rồi la cô ta
" Từ trước đến em vào phòng anh đã gõ cửa đâu "
" Lúc trước khác, bây giờ khác. Nếu như sau này em vào phòng của anh mà không gõ cửa thì đừng bao giờ bước chân vào đây. Biết chưa? "
" Em xin lỗi, em biết rồi. Anh hai đừng giận em nữa "
Nói rồi, Phong Tiểu Vân tức giận đi xuống nhà bếp. Thấy vậy, Lâm Mẫn Nhi cũng bỏ xuống nhà bếp.
Thấy Lâm Mẫn Nhi đi lại gần mình, cô ta nhìn thấy cô rót nước vào ly và uống nó. Cô ta chợt nghĩ ra một ý đồ nào đó. Cô ta cười nhếch đôi môi hiểm độc của mình
Bảo Bối Của Tổng TàiTác giả: Brenna HuTruyện Ngôn TìnhTại một căn biệt thự nhà họ Lâm nguy nga, tráng lệ. Trong một căn phòng ngủ có màu chủ đạo là xanh da trời nhạt và trắng. Có một cô gái đang ngủ không hay "trời trăng mây nước". Có tiếng gõ cửa rồi có một giọng nói từ ngoài nói vào: " Tiểu thư, đã gần trưa rồi. Cô mau thức dậy đi. Kẻo ông bà chủ lại nổi giận đấy " " Cho cháu thêm 10 phút nữa đi. Chỉ 10 phút nữa thôi " Một giọng nói ngáy ngủ nói ra " Bà chủ nói nêu bây giờ tiểu thư không chịu thức dậy thì sẽ đích thân bà ấy lên kêu cô đó " " Hả, được rồi. Tôi thức ngay " Nghe đến bốn từ " bà chủ lên kêu " cô hoảng hồn bước ra khỏi giường. Nhanh chóng đi thay đồ rồi xuống nhà Cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng bước xuống.Vừa nhìn thấy cô con gái bước xuống, Liễu Lệ - mẹ của Lâm Mẫn Nhi nói: " Cuối cùng con cũng chịu xuống rồi sau. Mẹ định lên kêu con thức dậy đó " "Mẫn Nhi, con mau ngồi xuống đây đi, ba có chuyện muốn nói với con " Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ bắt đầu lên tiếng. Người đàn ông đó không ai khác chính là Lâm Gia Huy,… " Bảo bối, tôi kêu em đợi tôi ở ghế ngồi mà. Có biết tôi lo lắm không? "Anh nắm chặt lấy tay cô, nói" Mẫn Nhi, đây là? "" Tôi là Phong Vĩnh Kỳ, là chồng tương lai của Mẫn Nhi "Anh trả lời Phương Nguyên ngay lập tức" Tôi là Phương Nguyên, là bạn học của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi, em sắp kết hôn sao lại không cho anh biết. Chúc mừng em nha. "Phương Nguyên nói với giọng rất thản nhiên. Anh ta không biết bây giờ trong lòng của cô đang suy sụp đến dường nào. Cô không trả lời Phương Nguyên, Phong Vĩnh Kỳ thấy vậy liền nói:" Mẫn Nhi đang bị bệnh, bây giờ cô ấy cảm thấy không được khỏe. Tôi sẽ đưa cô ấy về. Còn về chú chó này, chúng tôi sẽ chăm sóc nó "Nói rồi, anh nhanh chóng đưa Lâm Mẫn Nhi về nhà. Từ lúc lên xe, cô không nói lời nào. Anh cảm thấy có chút lo lắngVề đến nhà, vừa đậu xe xong, anh liền nắm tay cô kéo vào nhà. Anh đưa chú chó cho những người giúp việc. Nhờ họ băng bó vết thương và chăm sóc nó.Anh cảm thấy nổi giận, hỏi cô:" Tôi kêu em ngồi đợi tôi ở ghế. Em đi đâu vậy, có biết tôi lo lắng đi tìm em khắp nơi không? "" Tôi xin lỗi "Cô gục mặt xuống đất, nói" Sao em lại gặp được tên Phương Nguyên đó vậy? "" Lúc tôi cứu chú chó. Một chiếc xe cứ thế lao thẳng đến tôi. Là anh ấy đã cứu tôi "" Anh ấy, em kêu ngọt thật đó "Anh nhìn cô với ánh mắt giận dữ. Anh nói tiếp" Sau này không được đi lung tung có biết chưa? "" Tôi biết rồi "" Lúc này em nói là chiếc xe suýt đụng trúng em sao? "Lúc này, anh mới lấy lại chút bình tĩnh, hạ giọng nói với cô" Phải, chiếc xe đó như bị điên vậy "Cô vừa nói xong, anh bế cô thẳng lên phòng. Vào đến phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi c** đ* cô ra. Cô bất ngờ với hành động này của anh, hoang mang nói với anh:" Anh định làm gì vậy hả? "" Kiểm tra xem em có bị thương ở đâu không? "" Không cần, tôi không sao "" Em không sao là được rồi. Nên nhớ sau này đừng gặp tên Phương Nguyên đó nữa có biết chưa "Nghe cô không sao, anh cảm thấy yên lòng. Môi anh đột nhiên cong lên, đưa sát vào mặt cô nói. Khoảng cách cảu cô và anh bây giờ chỉ còn 1cm nữa là đã chạm môi nhauThấy khoảng cách của hai người quá gần nhau. Mặt cô bỗng đỏ cả lên, cô lấy tay đẩy anh ra, mặt quay về bên trái nói:" Anh mau đứng lên đi "Lúc đó, Phong Tiểu Vân ở ngoài không gõ cửa, xông thẳng vào phòng:" Anh hai, anh.... "Thấy cảnh hai người đang ôm ấp nhau, Phong Tiểu Vân mang một bụng tức giận" Em vào sao không gõ cửa? "Thấy Phong Tiểu Vân không có phép tắt, anh ngồi dậy rồi la cô ta" Từ trước đến em vào phòng anh đã gõ cửa đâu "" Lúc trước khác, bây giờ khác. Nếu như sau này em vào phòng của anh mà không gõ cửa thì đừng bao giờ bước chân vào đây. Biết chưa? "" Em xin lỗi, em biết rồi. Anh hai đừng giận em nữa "Nói rồi, Phong Tiểu Vân tức giận đi xuống nhà bếp. Thấy vậy, Lâm Mẫn Nhi cũng bỏ xuống nhà bếp.Thấy Lâm Mẫn Nhi đi lại gần mình, cô ta nhìn thấy cô rót nước vào ly và uống nó. Cô ta chợt nghĩ ra một ý đồ nào đó. Cô ta cười nhếch đôi môi hiểm độc của mình