“Cha ơi, giết hắn đi, chúng ta coi như là báo thù thay cho mẹ”. Trong một nhà xưởng hoang phế có hai người, một cô bé tóc tết thành bím khoảng bảy tuổi đôi tay cầm khẩu súng tự động XM177E2 đã được cải tiến. Lúc này cô bé đang đứng cảnh giới ngoài cửa đôi mắt chăm chú nhìn mục tiêu giọng nói non nớt hướng vào điện thoại thuyết phục cha mình hãy mau chóng hành động. “Đường Đường không được phân tâm, mục tiêu sẽ lập tức tiến hành giao dịch ngay bây giờ”. Ống điện thoại truyền đến giọng nói của người cha. Lúc này bên trong xưởng, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên một chiếc xe lăn vẫn luôn giám sát mọi hoạt động của kẻ địch thông qua máy vi tính, quay sang nhấc điện thoại trả lời đứa con gái nhỏ của mình, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình. Hắn đã chờ ngày này bảy năm nay. Bảy năm trước, hắn là cảnh sát nổi danh trong giới điều tra của Y quốc, lần đó hắn nhận nhiệm vụ phải phá tan kế hoạch buôn lậu súng ống, nhưng chỉ vì nhân viên trong nội bộ để lộ thông tin bí mật dẫn đến…
Chương 69
Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà ÁcTác giả: Thiến HềTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cha ơi, giết hắn đi, chúng ta coi như là báo thù thay cho mẹ”. Trong một nhà xưởng hoang phế có hai người, một cô bé tóc tết thành bím khoảng bảy tuổi đôi tay cầm khẩu súng tự động XM177E2 đã được cải tiến. Lúc này cô bé đang đứng cảnh giới ngoài cửa đôi mắt chăm chú nhìn mục tiêu giọng nói non nớt hướng vào điện thoại thuyết phục cha mình hãy mau chóng hành động. “Đường Đường không được phân tâm, mục tiêu sẽ lập tức tiến hành giao dịch ngay bây giờ”. Ống điện thoại truyền đến giọng nói của người cha. Lúc này bên trong xưởng, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên một chiếc xe lăn vẫn luôn giám sát mọi hoạt động của kẻ địch thông qua máy vi tính, quay sang nhấc điện thoại trả lời đứa con gái nhỏ của mình, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình. Hắn đã chờ ngày này bảy năm nay. Bảy năm trước, hắn là cảnh sát nổi danh trong giới điều tra của Y quốc, lần đó hắn nhận nhiệm vụ phải phá tan kế hoạch buôn lậu súng ống, nhưng chỉ vì nhân viên trong nội bộ để lộ thông tin bí mật dẫn đến… Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại đúng vào ban đêm.Rời thành Ngọc Châu đi dọc biên giới, hiện tại lúc này xung quanh hoang vu không một bóng nhà dân.Bởi vì thời gian cấp bách, Đường Đường buộc phải cho Mạc Ngôn đánh xe cả ban đêm, tuy rằng rất vất vả, nhưng tình thế như thế này quả là không thể chậm trễ.Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại, Đường Đường trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Nàng đem gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ở tửu lâu giơ trước mặt hắn, vội giục: “Ngươi đã tỉnh, bụng rất đói đúng không? Nhanh ăn đi, đây là ta giúp ngươi chuẩn bị trước .”Mộ Dung Hạo Minh nhìn nàng một chút, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn rất trầm tĩnh, tựa hồ một chút cũng không nhận thấy mình đã bị bắt làm tù binh .Do dự một chút, hắn tiếp nhận lấy gói đồ ăn trong tay nàng, chậm rãi mở, nhìn thấy bên trong đủ loại món ngon, cũng không có suy nghĩ nhiều, chậm rãi ăn.Đường Đường nhìn ra được hắn rất đói nhưng mà tướng ăn của hắn vẫn cực kì ưu nhã, nhìn thật là đẹp mắt. Thức ăn nhìn cũng thấy ngon hơn gấp bội..(Louis :cái này gọi là “yêu” nhau củ ấu cũng tròn, bồ hòn cũng méo *cười lớn* Rin : Chí phải =]])“Vì sao ngươi không hỏi chúng ta đang đi đâu ?“. Đợi cho Mộ Dung Hạo Minh ăn được phân nửa, Đường Đường đột nhiên mở miệng hỏi.“Thái hậu sẽ nói cho nhi thần biết chứ?” Hắn buông đôi đũa trong tay, từ ống tay áo rút ra một cái khăn trắng như tuyết lau miệng.“Ta chuẩn bị chờ ngươi hỏi ta mới nói cho ngươi biết.” Đường Đường ánh mắt lay động, sau đó lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không lo sợ gì sao?““Vì sao phải sợ?” Mộ Dung Hạo Minh khóe miệng đột nhiên hiện ra vẻ cười yếu ớt, nhìn về phía Đường Đường hỏi ngược lại.“Ngươi không sợ ta là người xấu, đem ngươi đi bán sao?” Đường Đường cảm thấy vấn đề này hỏi bằng thừa. Trong tình huống hiện tại, rõ ràng là hắn đang nằm trong tay nàng, chẳng lẽ hắn không sợ mình ngược đãi hắn sao?“Chẳng lẽ, đã từng có người nói qua thái hậu là người tốt?” Tiếp tục hỏi lại, sắc mặt của hắn không có chút nào biến hóa.Cái cái cái…Hắn… Hắn… Hắn có ý tứ gì đây?Chẳng lẽ, không có người nào cho rằng nàng là người tốt sao?( Louis:* Khặc khặc* ôi ta chết vì cái sự ngây thơ của bạn ấy)Nghe được hết câu của hắn, nàng suy ngẫm một chút nhưng ngay lập tức mặt Đường Đường đỏ bừng.“Hừ, ngươi đã biết ta không phải người tốt, như vậy ngươi là tốt rồi… tốt hơn hết nên vì cái mạng nhỏ của mình lo lắng một chút đi.” Trong lòng có chút khó chịu. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác dứt khoát không thèm nhìn mặt Mộ Dung Hạo Minh thêm một tí nào nữa.
Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại đúng vào ban đêm.
Rời thành Ngọc Châu đi dọc biên giới, hiện tại lúc này xung quanh hoang vu không một bóng nhà dân.
Bởi vì thời gian cấp bách, Đường Đường buộc phải cho Mạc Ngôn đánh xe cả ban đêm, tuy rằng rất vất vả, nhưng tình thế như thế này quả là không thể chậm trễ.
Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại, Đường Đường trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Nàng đem gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ở tửu lâu giơ trước mặt hắn, vội giục: “Ngươi đã tỉnh, bụng rất đói đúng không? Nhanh ăn đi, đây là ta giúp ngươi chuẩn bị trước .”
Mộ Dung Hạo Minh nhìn nàng một chút, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn rất trầm tĩnh, tựa hồ một chút cũng không nhận thấy mình đã bị bắt làm tù binh .
Do dự một chút, hắn tiếp nhận lấy gói đồ ăn trong tay nàng, chậm rãi mở, nhìn thấy bên trong đủ loại món ngon, cũng không có suy nghĩ nhiều, chậm rãi ăn.
Đường Đường nhìn ra được hắn rất đói nhưng mà tướng ăn của hắn vẫn cực kì ưu nhã, nhìn thật là đẹp mắt. Thức ăn nhìn cũng thấy ngon hơn gấp bội..(Louis :cái này gọi là “yêu” nhau củ ấu cũng tròn, bồ hòn cũng méo *cười lớn* Rin : Chí phải =]])
“Vì sao ngươi không hỏi chúng ta đang đi đâu ?“. Đợi cho Mộ Dung Hạo Minh ăn được phân nửa, Đường Đường đột nhiên mở miệng hỏi.
“Thái hậu sẽ nói cho nhi thần biết chứ?” Hắn buông đôi đũa trong tay, từ ống tay áo rút ra một cái khăn trắng như tuyết lau miệng.
“Ta chuẩn bị chờ ngươi hỏi ta mới nói cho ngươi biết.” Đường Đường ánh mắt lay động, sau đó lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không lo sợ gì sao?“
“Vì sao phải sợ?” Mộ Dung Hạo Minh khóe miệng đột nhiên hiện ra vẻ cười yếu ớt, nhìn về phía Đường Đường hỏi ngược lại.
“Ngươi không sợ ta là người xấu, đem ngươi đi bán sao?” Đường Đường cảm thấy vấn đề này hỏi bằng thừa. Trong tình huống hiện tại, rõ ràng là hắn đang nằm trong tay nàng, chẳng lẽ hắn không sợ mình ngược đãi hắn sao?
“Chẳng lẽ, đã từng có người nói qua thái hậu là người tốt?” Tiếp tục hỏi lại, sắc mặt của hắn không có chút nào biến hóa.
Cái cái cái…
Hắn… Hắn… Hắn có ý tứ gì đây?
Chẳng lẽ, không có người nào cho rằng nàng là người tốt sao?( Louis:* Khặc khặc* ôi ta chết vì cái sự ngây thơ của bạn ấy)
Nghe được hết câu của hắn, nàng suy ngẫm một chút nhưng ngay lập tức mặt Đường Đường đỏ bừng.
“Hừ, ngươi đã biết ta không phải người tốt, như vậy ngươi là tốt rồi… tốt hơn hết nên vì cái mạng nhỏ của mình lo lắng một chút đi.” Trong lòng có chút khó chịu. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác dứt khoát không thèm nhìn mặt Mộ Dung Hạo Minh thêm một tí nào nữa.
Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà ÁcTác giả: Thiến HềTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cha ơi, giết hắn đi, chúng ta coi như là báo thù thay cho mẹ”. Trong một nhà xưởng hoang phế có hai người, một cô bé tóc tết thành bím khoảng bảy tuổi đôi tay cầm khẩu súng tự động XM177E2 đã được cải tiến. Lúc này cô bé đang đứng cảnh giới ngoài cửa đôi mắt chăm chú nhìn mục tiêu giọng nói non nớt hướng vào điện thoại thuyết phục cha mình hãy mau chóng hành động. “Đường Đường không được phân tâm, mục tiêu sẽ lập tức tiến hành giao dịch ngay bây giờ”. Ống điện thoại truyền đến giọng nói của người cha. Lúc này bên trong xưởng, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên một chiếc xe lăn vẫn luôn giám sát mọi hoạt động của kẻ địch thông qua máy vi tính, quay sang nhấc điện thoại trả lời đứa con gái nhỏ của mình, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình. Hắn đã chờ ngày này bảy năm nay. Bảy năm trước, hắn là cảnh sát nổi danh trong giới điều tra của Y quốc, lần đó hắn nhận nhiệm vụ phải phá tan kế hoạch buôn lậu súng ống, nhưng chỉ vì nhân viên trong nội bộ để lộ thông tin bí mật dẫn đến… Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại đúng vào ban đêm.Rời thành Ngọc Châu đi dọc biên giới, hiện tại lúc này xung quanh hoang vu không một bóng nhà dân.Bởi vì thời gian cấp bách, Đường Đường buộc phải cho Mạc Ngôn đánh xe cả ban đêm, tuy rằng rất vất vả, nhưng tình thế như thế này quả là không thể chậm trễ.Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh tỉnh lại, Đường Đường trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Nàng đem gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ở tửu lâu giơ trước mặt hắn, vội giục: “Ngươi đã tỉnh, bụng rất đói đúng không? Nhanh ăn đi, đây là ta giúp ngươi chuẩn bị trước .”Mộ Dung Hạo Minh nhìn nàng một chút, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn rất trầm tĩnh, tựa hồ một chút cũng không nhận thấy mình đã bị bắt làm tù binh .Do dự một chút, hắn tiếp nhận lấy gói đồ ăn trong tay nàng, chậm rãi mở, nhìn thấy bên trong đủ loại món ngon, cũng không có suy nghĩ nhiều, chậm rãi ăn.Đường Đường nhìn ra được hắn rất đói nhưng mà tướng ăn của hắn vẫn cực kì ưu nhã, nhìn thật là đẹp mắt. Thức ăn nhìn cũng thấy ngon hơn gấp bội..(Louis :cái này gọi là “yêu” nhau củ ấu cũng tròn, bồ hòn cũng méo *cười lớn* Rin : Chí phải =]])“Vì sao ngươi không hỏi chúng ta đang đi đâu ?“. Đợi cho Mộ Dung Hạo Minh ăn được phân nửa, Đường Đường đột nhiên mở miệng hỏi.“Thái hậu sẽ nói cho nhi thần biết chứ?” Hắn buông đôi đũa trong tay, từ ống tay áo rút ra một cái khăn trắng như tuyết lau miệng.“Ta chuẩn bị chờ ngươi hỏi ta mới nói cho ngươi biết.” Đường Đường ánh mắt lay động, sau đó lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không lo sợ gì sao?““Vì sao phải sợ?” Mộ Dung Hạo Minh khóe miệng đột nhiên hiện ra vẻ cười yếu ớt, nhìn về phía Đường Đường hỏi ngược lại.“Ngươi không sợ ta là người xấu, đem ngươi đi bán sao?” Đường Đường cảm thấy vấn đề này hỏi bằng thừa. Trong tình huống hiện tại, rõ ràng là hắn đang nằm trong tay nàng, chẳng lẽ hắn không sợ mình ngược đãi hắn sao?“Chẳng lẽ, đã từng có người nói qua thái hậu là người tốt?” Tiếp tục hỏi lại, sắc mặt của hắn không có chút nào biến hóa.Cái cái cái…Hắn… Hắn… Hắn có ý tứ gì đây?Chẳng lẽ, không có người nào cho rằng nàng là người tốt sao?( Louis:* Khặc khặc* ôi ta chết vì cái sự ngây thơ của bạn ấy)Nghe được hết câu của hắn, nàng suy ngẫm một chút nhưng ngay lập tức mặt Đường Đường đỏ bừng.“Hừ, ngươi đã biết ta không phải người tốt, như vậy ngươi là tốt rồi… tốt hơn hết nên vì cái mạng nhỏ của mình lo lắng một chút đi.” Trong lòng có chút khó chịu. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác dứt khoát không thèm nhìn mặt Mộ Dung Hạo Minh thêm một tí nào nữa.