Tác giả:

Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…

Chương 16

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Tử Uyên đưa mắt nhìn khắp nơi.Thật là.....Dạ Thiên đang bận rộn nấu đồ ăn,thấy cô vào bếp anh quay lại nhìn cô,cười trừ bảo:"Để em đợi lâu rồi". Nói rồi anh quay lại định nấu tiếp.Nhưng Dạ Thiên chưa kịp làm lại thì đã có một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cánh tay anh.Mặt Tử Uyên đen lại,cô kiên quyết nói:" Không nấu nữa,đi ra ngoài."Biết mình đã làm sai, Dạ Thiên không nói gì,anh dừng tay.Giây phút này anh mới để ý đến bãi chiến trường mà mình để lại.Vì quá mức tập trung nấu đồ ăn cho cô nên hầu như Dạ Thiên không có thời gian để ý việc dọn dẹp.Cho nên mọi thứ mới hỗn độn nhưvậy.Anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi lặng lẽ ra khỏi phòng bếp,lúc ra còn kéo kéo cô đi theo.Dạ Thiên nhìn cô,thấy cô chỉ có chút bất mãn nhưng không giận anh quả thật khiến anh cảm thấy hơi thất vọng.Anh muốn cô tức giận với anh, mắng anh thậm chí là đánh yêu như bao cặp tình nhân khác.Nhưng anh biết mọi thứ không thể quá vội vàng được,anh sẽ chờ đến khoảnh khắc đó.Nghĩ nghĩ,anh chợt nhớ cô vẫn chưa ăn sáng,Dạ Thiên lập tức lấy điện thoại ra,bấm một dãy số dài.Chuông điện thoại vang lên lập tức đã có người bắt máy.Đó là giọng của một người phụ nữ lớn tuổi giọng nói dịu dàng, ấm áp mang theo tia cung kính:"Nhị thiếu gia, anh có gì dặn dò"."Chuẩn bị đồ ăn mang đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố."" Vâng,tôi sẽ chuẩn bị thưa ngài".Nói rồi, cuộc gọi kết thúc.Dạ Thiên nói chuyện rất thoải mái không hề tránh né cô,giọng anh không quá lớn nhưng cũng đủ cho Tử Uyên nghe hết cuộc hội thoại.Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi anh trò chuyện như vậy.Tử Uyên không cho người điều tra về thân phận của anh,lúc trước có thể là không quan tâm,không muốn để ý,sau là sự tôn trọng với vị hôn phu trên danh nghĩa này.Hai người cùng nhau đợi đồ ăn tới, trong khoảng thời gian đó hai người không hề trò chuyện.Một lát sau,bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên."Để anh".Tử Uyên gật đầu không ý kiến.Dạ Thiên ra mở cửa quả thật khiến cho người bên ngoài cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.Sau khi nhận điện thoại của anh, Lục quản gia tức tốc lên đường nhưng không ngờ lại diễn ra một màn như vậy.Dạ Thiên là ai chứ.Bên trong là người có bối phận như nào mà khiến anh phải đích thân ra lấy đồ như vậy.Có thể người ngoài sẽ không biết nhưng Lục quản gia đã làm việc cho gia tộc họ Dạ rất lâu,hiểu được tích cách con người Dạ Thiên. Anh chưa bao giờ đối xử với ai tốt như vậy cho dù là hai người bạn thân đã theo anh từ thuở nhỏ.Nghĩ vậy, Lục quản gia hơi hơi ngước mắt tò mò nhìn vào trong.Đoán được suy nghĩ của ông,Dạ Thiên đưa tay nắm lấy cánh cửa,nhìn ông:"Ông về được rồi."Lục quản gia nhanh trí thu mắt lại,lùi lại một bước.Ông biết hành động của mình quả thật có hơi thất lễ:"Dạ."Nói xong,Lục quản gia rời đi ngay không nán lại thêm nữa,ông sợ làm thiếu gia tức giận,ông không đủ khả năng để gánh hậu quả đâu. Truyện FullDạ Thiên nhận đồ ăn,cầm vào phòng bếp bày ra đĩa rồi bưng tới trước mặt Tử Uyên."Ăn đi".Tử Uyên gật đầu,cô không muốn quan tâm nhiều, hôm qua cô ăn rất ít vì vậy bây giờ có chút đói bụng.Cô nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn rồi ăn ngấu nghiến không để ý bên cạnh có một ánh mắt luôn dõi theo mình.Dạ Thiên nhìn cô chăm chú,không muốn dời mắt.

Tử Uyên đưa mắt nhìn khắp nơi.Thật là.....

Dạ Thiên đang bận rộn nấu đồ ăn,thấy cô vào bếp anh quay lại nhìn cô,cười trừ bảo:

"Để em đợi lâu rồi". Nói rồi anh quay lại định nấu tiếp.

Nhưng Dạ Thiên chưa kịp làm lại thì đã có một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cánh tay anh.Mặt Tử Uyên đen lại,cô kiên quyết nói:

" Không nấu nữa,đi ra ngoài."

Biết mình đã làm sai, Dạ Thiên không nói gì,anh dừng tay.Giây phút này anh mới để ý đến bãi chiến trường mà mình để lại.Vì quá mức tập trung nấu đồ ăn cho cô nên hầu như Dạ Thiên không có thời gian để ý việc dọn dẹp.Cho nên mọi thứ mới hỗn độn như

vậy.Anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi lặng lẽ ra khỏi phòng bếp,lúc ra còn kéo kéo cô đi theo.

Dạ Thiên nhìn cô,thấy cô chỉ có chút bất mãn nhưng không giận anh quả thật khiến anh cảm thấy hơi thất vọng.Anh muốn cô tức giận với anh, mắng anh thậm chí là đánh yêu như bao cặp tình nhân khác.Nhưng anh biết mọi thứ không thể quá vội vàng được,anh sẽ chờ đến khoảnh khắc đó.

Nghĩ nghĩ,anh chợt nhớ cô vẫn chưa ăn sáng,Dạ Thiên lập tức lấy điện thoại ra,bấm một dãy số dài.Chuông điện thoại vang lên lập tức đã có người bắt máy.Đó là giọng của một người phụ nữ lớn tuổi giọng nói dịu dàng, ấm áp mang theo tia cung kính:

"Nhị thiếu gia, anh có gì dặn dò".

"Chuẩn bị đồ ăn mang đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố."

" Vâng,tôi sẽ chuẩn bị thưa ngài".

Nói rồi, cuộc gọi kết thúc.Dạ Thiên nói chuyện rất thoải mái không hề tránh né cô,giọng anh không quá lớn nhưng cũng đủ cho Tử Uyên nghe hết cuộc hội thoại.Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi anh trò chuyện như vậy.Tử Uyên không cho người điều tra về thân phận của anh,lúc trước có thể là không quan tâm,không muốn để ý,sau là sự tôn trọng với vị hôn phu trên danh nghĩa này.

Hai người cùng nhau đợi đồ ăn tới, trong khoảng thời gian đó hai người không hề trò chuyện.Một lát sau,bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

"Để anh".

Tử Uyên gật đầu không ý kiến.Dạ Thiên ra mở cửa quả thật khiến cho người bên ngoài cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.Sau khi nhận điện thoại của anh, Lục quản gia tức tốc lên đường nhưng không ngờ lại diễn ra một màn như vậy.Dạ Thiên là ai chứ.Bên trong là người có bối phận như nào mà khiến anh phải đích thân ra lấy đồ như vậy.Có thể người ngoài sẽ không biết nhưng Lục quản gia đã làm việc cho gia tộc họ Dạ rất lâu,hiểu được tích cách con người Dạ Thiên. Anh chưa bao giờ đối xử với ai tốt như vậy cho dù là hai người bạn thân đã theo anh từ thuở nhỏ.Nghĩ vậy, Lục quản gia hơi hơi ngước mắt tò mò nhìn vào trong.Đoán được suy nghĩ của ông,Dạ Thiên đưa tay nắm lấy cánh cửa,nhìn ông:

"Ông về được rồi."

Lục quản gia nhanh trí thu mắt lại,lùi lại một bước.Ông biết hành động của mình quả thật có hơi thất lễ:

"Dạ."

Nói xong,Lục quản gia rời đi ngay không nán lại thêm nữa,ông sợ làm thiếu gia tức giận,ông không đủ khả năng để gánh hậu quả đâu. Truyện Full

Dạ Thiên nhận đồ ăn,cầm vào phòng bếp bày ra đĩa rồi bưng tới trước mặt Tử Uyên.

"Ăn đi".

Tử Uyên gật đầu,cô không muốn quan tâm nhiều, hôm qua cô ăn rất ít vì vậy bây giờ có chút đói bụng.Cô nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn rồi ăn ngấu nghiến không để ý bên cạnh có một ánh mắt luôn dõi theo mình.Dạ Thiên nhìn cô chăm chú,không muốn dời mắt.

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Tử Uyên đưa mắt nhìn khắp nơi.Thật là.....Dạ Thiên đang bận rộn nấu đồ ăn,thấy cô vào bếp anh quay lại nhìn cô,cười trừ bảo:"Để em đợi lâu rồi". Nói rồi anh quay lại định nấu tiếp.Nhưng Dạ Thiên chưa kịp làm lại thì đã có một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cánh tay anh.Mặt Tử Uyên đen lại,cô kiên quyết nói:" Không nấu nữa,đi ra ngoài."Biết mình đã làm sai, Dạ Thiên không nói gì,anh dừng tay.Giây phút này anh mới để ý đến bãi chiến trường mà mình để lại.Vì quá mức tập trung nấu đồ ăn cho cô nên hầu như Dạ Thiên không có thời gian để ý việc dọn dẹp.Cho nên mọi thứ mới hỗn độn nhưvậy.Anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi lặng lẽ ra khỏi phòng bếp,lúc ra còn kéo kéo cô đi theo.Dạ Thiên nhìn cô,thấy cô chỉ có chút bất mãn nhưng không giận anh quả thật khiến anh cảm thấy hơi thất vọng.Anh muốn cô tức giận với anh, mắng anh thậm chí là đánh yêu như bao cặp tình nhân khác.Nhưng anh biết mọi thứ không thể quá vội vàng được,anh sẽ chờ đến khoảnh khắc đó.Nghĩ nghĩ,anh chợt nhớ cô vẫn chưa ăn sáng,Dạ Thiên lập tức lấy điện thoại ra,bấm một dãy số dài.Chuông điện thoại vang lên lập tức đã có người bắt máy.Đó là giọng của một người phụ nữ lớn tuổi giọng nói dịu dàng, ấm áp mang theo tia cung kính:"Nhị thiếu gia, anh có gì dặn dò"."Chuẩn bị đồ ăn mang đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố."" Vâng,tôi sẽ chuẩn bị thưa ngài".Nói rồi, cuộc gọi kết thúc.Dạ Thiên nói chuyện rất thoải mái không hề tránh né cô,giọng anh không quá lớn nhưng cũng đủ cho Tử Uyên nghe hết cuộc hội thoại.Cô cũng không mấy ngạc nhiên khi anh trò chuyện như vậy.Tử Uyên không cho người điều tra về thân phận của anh,lúc trước có thể là không quan tâm,không muốn để ý,sau là sự tôn trọng với vị hôn phu trên danh nghĩa này.Hai người cùng nhau đợi đồ ăn tới, trong khoảng thời gian đó hai người không hề trò chuyện.Một lát sau,bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên."Để anh".Tử Uyên gật đầu không ý kiến.Dạ Thiên ra mở cửa quả thật khiến cho người bên ngoài cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.Sau khi nhận điện thoại của anh, Lục quản gia tức tốc lên đường nhưng không ngờ lại diễn ra một màn như vậy.Dạ Thiên là ai chứ.Bên trong là người có bối phận như nào mà khiến anh phải đích thân ra lấy đồ như vậy.Có thể người ngoài sẽ không biết nhưng Lục quản gia đã làm việc cho gia tộc họ Dạ rất lâu,hiểu được tích cách con người Dạ Thiên. Anh chưa bao giờ đối xử với ai tốt như vậy cho dù là hai người bạn thân đã theo anh từ thuở nhỏ.Nghĩ vậy, Lục quản gia hơi hơi ngước mắt tò mò nhìn vào trong.Đoán được suy nghĩ của ông,Dạ Thiên đưa tay nắm lấy cánh cửa,nhìn ông:"Ông về được rồi."Lục quản gia nhanh trí thu mắt lại,lùi lại một bước.Ông biết hành động của mình quả thật có hơi thất lễ:"Dạ."Nói xong,Lục quản gia rời đi ngay không nán lại thêm nữa,ông sợ làm thiếu gia tức giận,ông không đủ khả năng để gánh hậu quả đâu. Truyện FullDạ Thiên nhận đồ ăn,cầm vào phòng bếp bày ra đĩa rồi bưng tới trước mặt Tử Uyên."Ăn đi".Tử Uyên gật đầu,cô không muốn quan tâm nhiều, hôm qua cô ăn rất ít vì vậy bây giờ có chút đói bụng.Cô nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn rồi ăn ngấu nghiến không để ý bên cạnh có một ánh mắt luôn dõi theo mình.Dạ Thiên nhìn cô chăm chú,không muốn dời mắt.

Chương 16