Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…
Chương 60
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Tiếng nói chuyện của Lăng Quốc không nhỏ, mọi người xung quanh nghe khá rõ, ai ai cùng tỏ ra ngạc nhiên, kinh hãi. Nhưng rất nhanh, mọi người cùng Lăng Quốc đi ra ngoài đại sảnh, không lãng phí một giây.Bất ngờ nhất là Lăng Quốc, ông nhớ không nhầm có sai người gửi thiệp mời cho Dạ Thiên nhưng không có hy vọng gì nhiều. Dạ nhị thiếu lẽ nào lại chịu đại giá quang lâm đến bữa tiệc nhỏ này của ông. Nhưng không ngờ anh lại tới,đó là vinh dự mà bất kỳ ai trong Giang Thành này đều mơ ước. Nếu nắm chắc cơ hội lần này, chắc chắn, ông sẽ một bước lên mây, không cần phải lôi lôi kéo kéo tay với những kẻ ngang hàng nữa.Chỉ bằng mấy bước chân ra đại sảnh, Lăng Quốc đã mơ tưởng đến tương lai cẩm thạch ngọc tú,quả là tâm cơ sâu rộng.Mọi người vừa kéo ra đã chứng kiến một màn kinh hãi như vậy, có lẽ,cả đời không quên.Một chiếc xe Duggh phiên bản cực giới hạn. Có thể nói là bản giới hạn trong giới hạn. Thân xe thon dài, đen huyền, mỗi một chi tiết trên xe đều nói là cực phẩm trong cực phẩm. Cửa xe gấp khúc, tự động thu lên không trung. Chỉ đứng nhìn thôi cũng áp bách, khó thở cực độ. Đương nhiên, điều này làm cho ngọn lửa trong lòng Lăng Quốc và Lăng Cẩm càng thêm mãnh liệt.Lăng Cẩm an an tĩnh tĩnh, gương mặt vẫn là vẻ quyến rũ,mị hoặc.Cánh cửa xe bật mở, người đàn ông trong xe bước xuống, từng động tác,từng cử chỉ cho dù là nhỏ nhất đều hoặc,tiêu sái vô cùng.Dạ Thiên đứng trước cửa xe, thân người cao,dáng thon lại dài. Khuôn mặt tuấn mĩ cực độ, ngũ quan đao khắc thập phần khí phách, nhất là đôi mắt tà mị,lạnh lùng có phần nguy hiểm. Anh như một bậc đế vương uy lãm, nói khí phách có khí phách, nói phong dật tuấn lãng cũng có, nói mĩ lệ nguy hiểm cũng có, thanh lãnh, lạnh lùng cũng có. Đơn giản chỉ là: tôn quý, cao cao tại thượng, uy áp kinh thiên động địa.Mọi người, không chỉ phụ nữ,tất cả đều lặng người trước vẻ đẹp của anh. Tất cả đều nghĩ, Dạ Thiên là khối băng ngàn năm không tan nhưng rất nhanh, ý niệm ấy bị dập tắt.Đột nhiên, ánh mắt anh trở nên ôn nhu, mềm mại như nước, đầy sủng nịnh nhìn lên xe. Dạ Thiên nghiêng người, đưa bàn tay ngọc ra phía trước. Hành động của anh là cho mọi người hoảng sợ. Không lẽ anh đi cùng với người khác? Là ai mà có thể khiến cho Dạ Thiếu tôn quý phải hạ mình như vậy? Rất nhanh, mọi người đều hiểu.Bàn tay lịch lãm để giữa không trung thì có một tay ngọc đặt lên. Bàn tay trắng như trứng gà non, ngón tay thon dài đẹp như cẩm thạch, vừa đẹp vừa trân quý. Dạ Thiên cười như không cười, nắm lấy bàn tay, dùng lực thật nhẹ kéo ra, mỗi động tác như nâng niu trân bảo.Không lâu sau, một thiếu nữ xuất hiện,thiếu nữ tuyệt diễm, nói khuynh quốc khuynh thành cũng là ủy khuất cho cô. Khuôn mặt mĩ lệ tuyệt trần, ngũ quan tinh tế, phải nói trời đất khó lòng tạo nên. Đôi mắt cô rất sáng,sáng như sao trời mùa hạ,luôn luôn mị lãnh, tôn quý có phần lạnh lùng, uy nghiêm.Cô mặc bộ váy xòe rộng khá kín đáo, thân váy ôm sát, phần cổ khá rộng được may thêm voan mỏng,hai bên bả vai là dây váy bằng lụa.Thân váy còn thêu hình phượng hoàng lửa, kéo dài lên trước ngựcTà váy dài đến chân,tuy không xẻ nhưng được trang trí bằng voan trắng xung quanh, vừa tạo cảm giác mềm mại vừa lạnh nhạt khó tả. Bộ váy không gợi cảm nhưng nhất nhất tôn lên dáng người quyến rũ eo vừa thon vừa nhỏ, từng đường nét trên cơ thể đều tinh tế, không hề dung tục mà cao quý, lãnh đạm bẩm sinh.Một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mị lãnh, thanh cao. Cô giống đoá anh túc xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng là loài hoa mang độc, có thể hại người.
Tiếng nói chuyện của Lăng Quốc không nhỏ, mọi người xung quanh nghe khá rõ, ai ai cùng tỏ ra ngạc nhiên, kinh hãi. Nhưng rất nhanh, mọi người cùng Lăng Quốc đi ra ngoài đại sảnh, không lãng phí một giây.
Bất ngờ nhất là Lăng Quốc, ông nhớ không nhầm có sai người gửi thiệp mời cho Dạ Thiên nhưng không có hy vọng gì nhiều. Dạ nhị thiếu lẽ nào lại chịu đại giá quang lâm đến bữa tiệc nhỏ này của ông. Nhưng không ngờ anh lại tới,đó là vinh dự mà bất kỳ ai trong Giang Thành này đều mơ ước. Nếu nắm chắc cơ hội lần này, chắc chắn, ông sẽ một bước lên mây, không cần phải lôi lôi kéo kéo tay với những kẻ ngang hàng nữa.
Chỉ bằng mấy bước chân ra đại sảnh, Lăng Quốc đã mơ tưởng đến tương lai cẩm thạch ngọc tú,quả là tâm cơ sâu rộng.
Mọi người vừa kéo ra đã chứng kiến một màn kinh hãi như vậy, có lẽ,cả đời không quên.
Một chiếc xe Duggh phiên bản cực giới hạn. Có thể nói là bản giới hạn trong giới hạn. Thân xe thon dài, đen huyền, mỗi một chi tiết trên xe đều nói là cực phẩm trong cực phẩm. Cửa xe gấp khúc, tự động thu lên không trung. Chỉ đứng nhìn thôi cũng áp bách, khó thở cực độ. Đương nhiên, điều này làm cho ngọn lửa trong lòng Lăng Quốc và Lăng Cẩm càng thêm mãnh liệt.Lăng Cẩm an an tĩnh tĩnh, gương mặt vẫn là vẻ quyến rũ,mị hoặc.
Cánh cửa xe bật mở, người đàn ông trong xe bước xuống, từng động tác,từng cử chỉ cho dù là nhỏ nhất đều hoặc,tiêu sái vô cùng.
Dạ Thiên đứng trước cửa xe, thân người cao,dáng thon lại dài. Khuôn mặt tuấn mĩ cực độ, ngũ quan đao khắc thập phần khí phách, nhất là đôi mắt tà mị,lạnh lùng có phần nguy hiểm. Anh như một bậc đế vương uy lãm, nói khí phách có khí phách, nói phong dật tuấn lãng cũng có, nói mĩ lệ nguy hiểm cũng có, thanh lãnh, lạnh lùng cũng có. Đơn giản chỉ là: tôn quý, cao cao tại thượng, uy áp kinh thiên động địa.
Mọi người, không chỉ phụ nữ,tất cả đều lặng người trước vẻ đẹp của anh. Tất cả đều nghĩ, Dạ Thiên là khối băng ngàn năm không tan nhưng rất nhanh, ý niệm ấy bị dập tắt.
Đột nhiên, ánh mắt anh trở nên ôn nhu, mềm mại như nước, đầy sủng nịnh nhìn lên xe. Dạ Thiên nghiêng người, đưa bàn tay ngọc ra phía trước. Hành động của anh là cho mọi người hoảng sợ. Không lẽ anh đi cùng với người khác? Là ai mà có thể khiến cho Dạ Thiếu tôn quý phải hạ mình như vậy? Rất nhanh, mọi người đều hiểu.
Bàn tay lịch lãm để giữa không trung thì có một tay ngọc đặt lên. Bàn tay trắng như trứng gà non, ngón tay thon dài đẹp như cẩm thạch, vừa đẹp vừa trân quý. Dạ Thiên cười như không cười, nắm lấy bàn tay, dùng lực thật nhẹ kéo ra, mỗi động tác như nâng niu trân bảo.
Không lâu sau, một thiếu nữ xuất hiện,thiếu nữ tuyệt diễm, nói khuynh quốc khuynh thành cũng là ủy khuất cho cô. Khuôn mặt mĩ lệ tuyệt trần, ngũ quan tinh tế, phải nói trời đất khó lòng tạo nên. Đôi mắt cô rất sáng,sáng như sao trời mùa hạ,luôn luôn mị lãnh, tôn quý có phần lạnh lùng, uy nghiêm.
Cô mặc bộ váy xòe rộng khá kín đáo, thân váy ôm sát, phần cổ khá rộng được may thêm voan mỏng,hai bên bả vai là dây váy bằng lụa.Thân váy còn thêu hình phượng hoàng lửa, kéo dài lên trước ngực
Tà váy dài đến chân,tuy không xẻ nhưng được trang trí bằng voan trắng xung quanh, vừa tạo cảm giác mềm mại vừa lạnh nhạt khó tả. Bộ váy không gợi cảm nhưng nhất nhất tôn lên dáng người quyến rũ eo vừa thon vừa nhỏ, từng đường nét trên cơ thể đều tinh tế, không hề dung tục mà cao quý, lãnh đạm bẩm sinh.
Một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mị lãnh, thanh cao. Cô giống đoá anh túc xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng là loài hoa mang độc, có thể hại người.
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Tiếng nói chuyện của Lăng Quốc không nhỏ, mọi người xung quanh nghe khá rõ, ai ai cùng tỏ ra ngạc nhiên, kinh hãi. Nhưng rất nhanh, mọi người cùng Lăng Quốc đi ra ngoài đại sảnh, không lãng phí một giây.Bất ngờ nhất là Lăng Quốc, ông nhớ không nhầm có sai người gửi thiệp mời cho Dạ Thiên nhưng không có hy vọng gì nhiều. Dạ nhị thiếu lẽ nào lại chịu đại giá quang lâm đến bữa tiệc nhỏ này của ông. Nhưng không ngờ anh lại tới,đó là vinh dự mà bất kỳ ai trong Giang Thành này đều mơ ước. Nếu nắm chắc cơ hội lần này, chắc chắn, ông sẽ một bước lên mây, không cần phải lôi lôi kéo kéo tay với những kẻ ngang hàng nữa.Chỉ bằng mấy bước chân ra đại sảnh, Lăng Quốc đã mơ tưởng đến tương lai cẩm thạch ngọc tú,quả là tâm cơ sâu rộng.Mọi người vừa kéo ra đã chứng kiến một màn kinh hãi như vậy, có lẽ,cả đời không quên.Một chiếc xe Duggh phiên bản cực giới hạn. Có thể nói là bản giới hạn trong giới hạn. Thân xe thon dài, đen huyền, mỗi một chi tiết trên xe đều nói là cực phẩm trong cực phẩm. Cửa xe gấp khúc, tự động thu lên không trung. Chỉ đứng nhìn thôi cũng áp bách, khó thở cực độ. Đương nhiên, điều này làm cho ngọn lửa trong lòng Lăng Quốc và Lăng Cẩm càng thêm mãnh liệt.Lăng Cẩm an an tĩnh tĩnh, gương mặt vẫn là vẻ quyến rũ,mị hoặc.Cánh cửa xe bật mở, người đàn ông trong xe bước xuống, từng động tác,từng cử chỉ cho dù là nhỏ nhất đều hoặc,tiêu sái vô cùng.Dạ Thiên đứng trước cửa xe, thân người cao,dáng thon lại dài. Khuôn mặt tuấn mĩ cực độ, ngũ quan đao khắc thập phần khí phách, nhất là đôi mắt tà mị,lạnh lùng có phần nguy hiểm. Anh như một bậc đế vương uy lãm, nói khí phách có khí phách, nói phong dật tuấn lãng cũng có, nói mĩ lệ nguy hiểm cũng có, thanh lãnh, lạnh lùng cũng có. Đơn giản chỉ là: tôn quý, cao cao tại thượng, uy áp kinh thiên động địa.Mọi người, không chỉ phụ nữ,tất cả đều lặng người trước vẻ đẹp của anh. Tất cả đều nghĩ, Dạ Thiên là khối băng ngàn năm không tan nhưng rất nhanh, ý niệm ấy bị dập tắt.Đột nhiên, ánh mắt anh trở nên ôn nhu, mềm mại như nước, đầy sủng nịnh nhìn lên xe. Dạ Thiên nghiêng người, đưa bàn tay ngọc ra phía trước. Hành động của anh là cho mọi người hoảng sợ. Không lẽ anh đi cùng với người khác? Là ai mà có thể khiến cho Dạ Thiếu tôn quý phải hạ mình như vậy? Rất nhanh, mọi người đều hiểu.Bàn tay lịch lãm để giữa không trung thì có một tay ngọc đặt lên. Bàn tay trắng như trứng gà non, ngón tay thon dài đẹp như cẩm thạch, vừa đẹp vừa trân quý. Dạ Thiên cười như không cười, nắm lấy bàn tay, dùng lực thật nhẹ kéo ra, mỗi động tác như nâng niu trân bảo.Không lâu sau, một thiếu nữ xuất hiện,thiếu nữ tuyệt diễm, nói khuynh quốc khuynh thành cũng là ủy khuất cho cô. Khuôn mặt mĩ lệ tuyệt trần, ngũ quan tinh tế, phải nói trời đất khó lòng tạo nên. Đôi mắt cô rất sáng,sáng như sao trời mùa hạ,luôn luôn mị lãnh, tôn quý có phần lạnh lùng, uy nghiêm.Cô mặc bộ váy xòe rộng khá kín đáo, thân váy ôm sát, phần cổ khá rộng được may thêm voan mỏng,hai bên bả vai là dây váy bằng lụa.Thân váy còn thêu hình phượng hoàng lửa, kéo dài lên trước ngựcTà váy dài đến chân,tuy không xẻ nhưng được trang trí bằng voan trắng xung quanh, vừa tạo cảm giác mềm mại vừa lạnh nhạt khó tả. Bộ váy không gợi cảm nhưng nhất nhất tôn lên dáng người quyến rũ eo vừa thon vừa nhỏ, từng đường nét trên cơ thể đều tinh tế, không hề dung tục mà cao quý, lãnh đạm bẩm sinh.Một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mị lãnh, thanh cao. Cô giống đoá anh túc xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng là loài hoa mang độc, có thể hại người.