Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…
Chương 76
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Khuôn mặt Lăng Cẩm đỏ bừng, trên trán phủ một tầng sương mỏng, cánh môi đỏ mọng bị cô cắn đến sưng tấy.Tình huống khó xử khi nãy đã phá hủy toàn bộ thiện cảm của mọi người về bài phổ nhạc của cô. Nếu cô còn biểu hiện khác thường, chắc chắn, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.Ý niệm vừa dứt, Lăng Cẩm thở phào, định thần, cố gắng đàn nốt bản nhạc. Đương nhiên, cô cũng không dám thất thần nữa, chú tâm đánh đàn. Mặc dù khúc sau bản nhạc khá hay nhưng chẳng ai đủ tâm trí để nghe nữa. Mọi người đang hồi tưởng lại khúc nhạc của Tử Uyên. ngôn tình hoànKhông lâu, Lăng Cẩm đàn xong khúc nhạc, cô chậm rãi đứng lên, toàn thân vừa động, đã vội vàng cúi đầu xin lỗi, ánh mắt rớm lệ, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, bả vai nhỏ run run, từ đầu tới chân đều là bộ dáng mềm yếu, chọc mọi người thương xót.Tất nhiên, với bộ dáng hiện tại của cô ta, có ai lại nỡ lòng trách mắng nặng lời, tất cả đều một mực bỏ qua.Tử Uyên từ đầu tới cuối đều không muốn nhìn Lăng Cẩm, từ buổi tối đã phải gấp rút chuẩn bị, thật sự cô khá mệt mỏi, chỉ mong về nhà sớm để ngủ thôi.Dạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng mèo lười của Tử Uyên, anh buồn cười, cánh môi không tự chủ mà cong lên thành một đường cong hoàn mĩ." Buồn ngủ rồi, vậy thì đi về." - Anh cưng chiều, bàn tay đưa lên định vuốt tóc cô.Tử Uyên vừa nhìn anh vừa xoay người gạt tay Dạ Thiên ra:" Anh đi mà về." - Nói rồi, cô nhìn về phía Lăng Cẩm.Dạ Thiên lập tức hiểu ý, anh đứng dậy đến cạnh Quy lão, một hồi thì thầm to nhỏ. Quy lão ban đầu tỏ ra khó xử, cuối cùng mới gật đầu đồng ý, Dạ Thiên cũng thoả mãn trở lại ngồi cạnh Tử Uyên." Mọi người, vì thời gian có hạn, chúng ta chỉ thi ba môn, khiêu vũ, cầm và kì. Mọi người có ý kiến gì không?"Một màn nói chuyện của Quy lão và Dạ Thiên không ai trong đại sảnh không nhìn thấy, tất nhiên, mọi người đều hiểu đây là lệnh của Dạ Thiên vì vậy, không ai dám lên tiếng phản đối cả. Ngay cả Lăng Quốc cũng vậy, bữa tiệc của ông ta, nhưng mọi chuyện Dạ Thiên đều có thể thay đổi, Lăng Quốc rất bất mãn, nhưng ông không làm gì được, chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua.Chắc chắn tiếp theo sẽ thi kì, vì vậy, Tử Uyên nhắm mắt dưỡng thần một lát. Lần thi kì không giống với hai lần đầu, Tử Uyên và Lăng Cẩm sẽ thi chung trên một bàn cờ, Tử Uyên thuộc quân đen, Lăng Cẩm còn lại bên phía quân trắng. Để khác biệt, vòng thi kì sẽ có một luật mới, người thua sẽ phải thực hiện bất kì điều kiện gì mà người thắng đưa ra. Không oán không hối.Tử Uyên nghe xong luật thì, cô bất giác quay đầu nhìn Dạ Thiên. Vẫn gương mặt tuấn mĩ, tà mị, vẫn ánh mắt băng lãnh thị huyết, vẫn tư thái cao ngạo, lạnh lùng, không cho ai đến gần nhưng cánh môi lại cong lên một nụ cười khó hiểu.Tử Uyên hiểu ra, cô cũng không nói gì, người hại ta một tấc, ta trả lại lại một trượng, đó là tính cách của Dạ Thiên, không bao giờ chịu ủy khuất. Bất quá, cô lại rất thích tính cách như vậy.Tử Uyên cũng cười. Khuôn mặt mĩ nhân thiên sinh lệ chất đã đẹp, khi cười còn mĩ lệ, tuyệt sắc hơn gấp bội. Chỉ một câu thôi: điên đảo chúng sinh, thiên hạ đại loạn.Rất nhanh, màn thi kì bắt đầu, lần này, Tử Uyên và Lăng Cẩm được sắp xếp ngồi đối diện nhau, phía giữa là một bàn cờ vây cẩm thạch sáng lấp lánh. Phía trên bàn cờ, có lắp sẵn một máy quay mini được kết nốt với màn hình chính sảnh, vừa hay để mọi người tiện theo dõi màn đánh cờ của hai người.
Khuôn mặt Lăng Cẩm đỏ bừng, trên trán phủ một tầng sương mỏng, cánh môi đỏ mọng bị cô cắn đến sưng tấy.
Tình huống khó xử khi nãy đã phá hủy toàn bộ thiện cảm của mọi người về bài phổ nhạc của cô. Nếu cô còn biểu hiện khác thường, chắc chắn, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
Ý niệm vừa dứt, Lăng Cẩm thở phào, định thần, cố gắng đàn nốt bản nhạc. Đương nhiên, cô cũng không dám thất thần nữa, chú tâm đánh đàn. Mặc dù khúc sau bản nhạc khá hay nhưng chẳng ai đủ tâm trí để nghe nữa. Mọi người đang hồi tưởng lại khúc nhạc của Tử Uyên. ngôn tình hoàn
Không lâu, Lăng Cẩm đàn xong khúc nhạc, cô chậm rãi đứng lên, toàn thân vừa động, đã vội vàng cúi đầu xin lỗi, ánh mắt rớm lệ, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, bả vai nhỏ run run, từ đầu tới chân đều là bộ dáng mềm yếu, chọc mọi người thương xót.
Tất nhiên, với bộ dáng hiện tại của cô ta, có ai lại nỡ lòng trách mắng nặng lời, tất cả đều một mực bỏ qua.
Tử Uyên từ đầu tới cuối đều không muốn nhìn Lăng Cẩm, từ buổi tối đã phải gấp rút chuẩn bị, thật sự cô khá mệt mỏi, chỉ mong về nhà sớm để ngủ thôi.
Dạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng mèo lười của Tử Uyên, anh buồn cười, cánh môi không tự chủ mà cong lên thành một đường cong hoàn mĩ.
" Buồn ngủ rồi, vậy thì đi về." - Anh cưng chiều, bàn tay đưa lên định vuốt tóc cô.
Tử Uyên vừa nhìn anh vừa xoay người gạt tay Dạ Thiên ra:
" Anh đi mà về." - Nói rồi, cô nhìn về phía Lăng Cẩm.
Dạ Thiên lập tức hiểu ý, anh đứng dậy đến cạnh Quy lão, một hồi thì thầm to nhỏ. Quy lão ban đầu tỏ ra khó xử, cuối cùng mới gật đầu đồng ý, Dạ Thiên cũng thoả mãn trở lại ngồi cạnh Tử Uyên.
" Mọi người, vì thời gian có hạn, chúng ta chỉ thi ba môn, khiêu vũ, cầm và kì. Mọi người có ý kiến gì không?"
Một màn nói chuyện của Quy lão và Dạ Thiên không ai trong đại sảnh không nhìn thấy, tất nhiên, mọi người đều hiểu đây là lệnh của Dạ Thiên vì vậy, không ai dám lên tiếng phản đối cả. Ngay cả Lăng Quốc cũng vậy, bữa tiệc của ông ta, nhưng mọi chuyện Dạ Thiên đều có thể thay đổi, Lăng Quốc rất bất mãn, nhưng ông không làm gì được, chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua.
Chắc chắn tiếp theo sẽ thi kì, vì vậy, Tử Uyên nhắm mắt dưỡng thần một lát. Lần thi kì không giống với hai lần đầu, Tử Uyên và Lăng Cẩm sẽ thi chung trên một bàn cờ, Tử Uyên thuộc quân đen, Lăng Cẩm còn lại bên phía quân trắng. Để khác biệt, vòng thi kì sẽ có một luật mới, người thua sẽ phải thực hiện bất kì điều kiện gì mà người thắng đưa ra. Không oán không hối.
Tử Uyên nghe xong luật thì, cô bất giác quay đầu nhìn Dạ Thiên. Vẫn gương mặt tuấn mĩ, tà mị, vẫn ánh mắt băng lãnh thị huyết, vẫn tư thái cao ngạo, lạnh lùng, không cho ai đến gần nhưng cánh môi lại cong lên một nụ cười khó hiểu.
Tử Uyên hiểu ra, cô cũng không nói gì, người hại ta một tấc, ta trả lại lại một trượng, đó là tính cách của Dạ Thiên, không bao giờ chịu ủy khuất. Bất quá, cô lại rất thích tính cách như vậy.
Tử Uyên cũng cười. Khuôn mặt mĩ nhân thiên sinh lệ chất đã đẹp, khi cười còn mĩ lệ, tuyệt sắc hơn gấp bội. Chỉ một câu thôi: điên đảo chúng sinh, thiên hạ đại loạn.
Rất nhanh, màn thi kì bắt đầu, lần này, Tử Uyên và Lăng Cẩm được sắp xếp ngồi đối diện nhau, phía giữa là một bàn cờ vây cẩm thạch sáng lấp lánh. Phía trên bàn cờ, có lắp sẵn một máy quay mini được kết nốt với màn hình chính sảnh, vừa hay để mọi người tiện theo dõi màn đánh cờ của hai người.
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Khuôn mặt Lăng Cẩm đỏ bừng, trên trán phủ một tầng sương mỏng, cánh môi đỏ mọng bị cô cắn đến sưng tấy.Tình huống khó xử khi nãy đã phá hủy toàn bộ thiện cảm của mọi người về bài phổ nhạc của cô. Nếu cô còn biểu hiện khác thường, chắc chắn, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.Ý niệm vừa dứt, Lăng Cẩm thở phào, định thần, cố gắng đàn nốt bản nhạc. Đương nhiên, cô cũng không dám thất thần nữa, chú tâm đánh đàn. Mặc dù khúc sau bản nhạc khá hay nhưng chẳng ai đủ tâm trí để nghe nữa. Mọi người đang hồi tưởng lại khúc nhạc của Tử Uyên. ngôn tình hoànKhông lâu, Lăng Cẩm đàn xong khúc nhạc, cô chậm rãi đứng lên, toàn thân vừa động, đã vội vàng cúi đầu xin lỗi, ánh mắt rớm lệ, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, bả vai nhỏ run run, từ đầu tới chân đều là bộ dáng mềm yếu, chọc mọi người thương xót.Tất nhiên, với bộ dáng hiện tại của cô ta, có ai lại nỡ lòng trách mắng nặng lời, tất cả đều một mực bỏ qua.Tử Uyên từ đầu tới cuối đều không muốn nhìn Lăng Cẩm, từ buổi tối đã phải gấp rút chuẩn bị, thật sự cô khá mệt mỏi, chỉ mong về nhà sớm để ngủ thôi.Dạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng mèo lười của Tử Uyên, anh buồn cười, cánh môi không tự chủ mà cong lên thành một đường cong hoàn mĩ." Buồn ngủ rồi, vậy thì đi về." - Anh cưng chiều, bàn tay đưa lên định vuốt tóc cô.Tử Uyên vừa nhìn anh vừa xoay người gạt tay Dạ Thiên ra:" Anh đi mà về." - Nói rồi, cô nhìn về phía Lăng Cẩm.Dạ Thiên lập tức hiểu ý, anh đứng dậy đến cạnh Quy lão, một hồi thì thầm to nhỏ. Quy lão ban đầu tỏ ra khó xử, cuối cùng mới gật đầu đồng ý, Dạ Thiên cũng thoả mãn trở lại ngồi cạnh Tử Uyên." Mọi người, vì thời gian có hạn, chúng ta chỉ thi ba môn, khiêu vũ, cầm và kì. Mọi người có ý kiến gì không?"Một màn nói chuyện của Quy lão và Dạ Thiên không ai trong đại sảnh không nhìn thấy, tất nhiên, mọi người đều hiểu đây là lệnh của Dạ Thiên vì vậy, không ai dám lên tiếng phản đối cả. Ngay cả Lăng Quốc cũng vậy, bữa tiệc của ông ta, nhưng mọi chuyện Dạ Thiên đều có thể thay đổi, Lăng Quốc rất bất mãn, nhưng ông không làm gì được, chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua.Chắc chắn tiếp theo sẽ thi kì, vì vậy, Tử Uyên nhắm mắt dưỡng thần một lát. Lần thi kì không giống với hai lần đầu, Tử Uyên và Lăng Cẩm sẽ thi chung trên một bàn cờ, Tử Uyên thuộc quân đen, Lăng Cẩm còn lại bên phía quân trắng. Để khác biệt, vòng thi kì sẽ có một luật mới, người thua sẽ phải thực hiện bất kì điều kiện gì mà người thắng đưa ra. Không oán không hối.Tử Uyên nghe xong luật thì, cô bất giác quay đầu nhìn Dạ Thiên. Vẫn gương mặt tuấn mĩ, tà mị, vẫn ánh mắt băng lãnh thị huyết, vẫn tư thái cao ngạo, lạnh lùng, không cho ai đến gần nhưng cánh môi lại cong lên một nụ cười khó hiểu.Tử Uyên hiểu ra, cô cũng không nói gì, người hại ta một tấc, ta trả lại lại một trượng, đó là tính cách của Dạ Thiên, không bao giờ chịu ủy khuất. Bất quá, cô lại rất thích tính cách như vậy.Tử Uyên cũng cười. Khuôn mặt mĩ nhân thiên sinh lệ chất đã đẹp, khi cười còn mĩ lệ, tuyệt sắc hơn gấp bội. Chỉ một câu thôi: điên đảo chúng sinh, thiên hạ đại loạn.Rất nhanh, màn thi kì bắt đầu, lần này, Tử Uyên và Lăng Cẩm được sắp xếp ngồi đối diện nhau, phía giữa là một bàn cờ vây cẩm thạch sáng lấp lánh. Phía trên bàn cờ, có lắp sẵn một máy quay mini được kết nốt với màn hình chính sảnh, vừa hay để mọi người tiện theo dõi màn đánh cờ của hai người.