Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…
Chương 78
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Bên phía Tử Uyên vẫn an tĩnh, chắc chắn cô sẽ xuất kích nhưng cô muốn Lăng Cẩm đi đến đường cùng, vạn kiếp bất phục. Đó là kết cục duy nhất của những kẻ dám đắc tội với cô." Được rồi." - Tử Uyên kiên quyết.Trên bàn cờ, quân đen chỉ được đi thêm một bước nữa thôi, một bước quyết định, chuyển bại thành thắng.Lăng Cẩm cũng vui vẻ, lúc đầu, cô cứ nghĩ bị tính kế nhưng cuối cùng vẫn là cô đa nghi, cô quá đề cao nữ nhân kia rồi. Lăng Cẩm tâm trạng rất tốt.Nhưng không, đột nhiên, trên bàn cờ xảy ra biến hoá kinh thiên động địa.Ở nước đi cuối, Tử Uyên chỉ dùng một con tốt tiến lên, con cờ nhỏ nhất trong bàn cờ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện khôn lường như vậy. Một con tốt nhỏ bé nhưng khiến cho toàn bộ quân địch lần lượt thất bại. Từ những quân cờ nhỏ nhất đến lớn nhất, tất cả quân trắng đều gặp mai phục từ trước. Quân đen bị giam trong tâm trận, nội gián quân trắng tiếp ứng khiến toàn bộ nòng cốt quân trắng tan rã, nối tiếp thất bại. Nước cờ cuối cùng chỉ sử dụng một con tốt nhưng phá hoại cả một cơ đồ to lớn, một thế trận hùng hậu, quân chiếu quân, tướng chiếu tướng, vua hạ vua. Quân cờ vừa hạ, lập tức chuyển bại thành thắng trong vài giây ngắn ngủi.Cách đánh cờ như vậy, người hạ chiến thuật phải là người cường đại như nào mới lập được kế trong kế như vậy.Yêu nghiệt trong yêu nghiệt.Đúng, tuyệt tài yêu nghiệt.Mọi người trong đại sảnh đều hết sức kinh động, từ trước tới giờ, mỗi ván cờ họ từng chứng kiến chưa có ván nào tâm cơ lại ảo diệu như vậy, tính kế nhưng không tính kế, thua chưa chắc đã thua mà thắng chưa chắc không thể bại. Chỉ một ván cờ mà lại nhiều cảm xúc hỗn tạp ngổn ngang trong tâm như vậy. Thật là một đời khó quên.Nhưng ấn tượng nhất là Quy lão, ông hết sức kích động, từ trước tới giờ ai mà không biết Quy lão đặc biệt yêu cờ vây. Ông từng đọc qua rất nhiều sách cổ, thế trận cờ của cổ nhân hay chiến lược làm nên thắng bại vang danh. Thế mà từ đầu tới cuối, mỗi nước cờ của Tử Uyên hạ xuống đều không thể lường trước, thậm chí ngay cả việc cơ bản nhất là đoán ý nước cờ cũng không làm được. Điều đó chứng minh việc gì, cháu gái của ông là cao thủ trong cao thủ chơi cờ nha. Như vậy, về sau, ông có cơ hội luận cờ một phen rồi. Mong muốn tìm người đấu cờ của Quy lão phải nói rất lớn, trong nội thất Quy gia, mỗi người đều ít nhiều biết chút ít về cờ vây nhưng khi đấu với ông lại thủ hạ lưu tình, hoặc là khinh thường khả năng của ông, hoặc là nịnh nọt để ông vui. Nhưng, kẻ nào dám khinh thường ông, có cho hắn gan to bằng trời cũng đừng có mơ tưởng.Dòng hồi tưởng vừa dứt, Quy lão lại càng vui vẻ, phấn khởi, ông cao hứng đi lại chỗ Tử Uyên, khuôn mặt phúc hậu, phong vận do tồn vẫn còn lưu lại." Tiểu Uyên, khi nào rảnh, luận cờ với ông."" Nhị gia, ông thích đánh cờ vây đến vậy sao?"Sở dĩ cô hỏi như vậy, bởi lẽ, Quy lão thích một thứ gì sẽ tự mình đoạt lấy, tâm tư phóng khoáng, cao ngạo thời trẻ vẫn không hề xoay chuyển. Ít khi nào lại dùng bộ dạng nhường nhịn như vậy. Có lẽ một phần, do cô là cháu gái nuôi của ông, một phần, ông là người bẩm sinh trọng người tài. Nghĩ như nào cũng được, rốt cục cô cũng đã gọi ông một tiếng "nhị gia"." Dạ, khi rảnh con sẽ qua."" Tốt, lát nữa sẽ cho con số của Quy gia, khi cần, cứ gọi tài xế Quy gia tới đón."" Không cần nhiều vậy, một số người là được."" Tùy con."
Bên phía Tử Uyên vẫn an tĩnh, chắc chắn cô sẽ xuất kích nhưng cô muốn Lăng Cẩm đi đến đường cùng, vạn kiếp bất phục. Đó là kết cục duy nhất của những kẻ dám đắc tội với cô.
" Được rồi." - Tử Uyên kiên quyết.
Trên bàn cờ, quân đen chỉ được đi thêm một bước nữa thôi, một bước quyết định, chuyển bại thành thắng.
Lăng Cẩm cũng vui vẻ, lúc đầu, cô cứ nghĩ bị tính kế nhưng cuối cùng vẫn là cô đa nghi, cô quá đề cao nữ nhân kia rồi. Lăng Cẩm tâm trạng rất tốt.
Nhưng không, đột nhiên, trên bàn cờ xảy ra biến hoá kinh thiên động địa.
Ở nước đi cuối, Tử Uyên chỉ dùng một con tốt tiến lên, con cờ nhỏ nhất trong bàn cờ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện khôn lường như vậy. Một con tốt nhỏ bé nhưng khiến cho toàn bộ quân địch lần lượt thất bại. Từ những quân cờ nhỏ nhất đến lớn nhất, tất cả quân trắng đều gặp mai phục từ trước. Quân đen bị giam trong tâm trận, nội gián quân trắng tiếp ứng khiến toàn bộ nòng cốt quân trắng tan rã, nối tiếp thất bại. Nước cờ cuối cùng chỉ sử dụng một con tốt nhưng phá hoại cả một cơ đồ to lớn, một thế trận hùng hậu, quân chiếu quân, tướng chiếu tướng, vua hạ vua. Quân cờ vừa hạ, lập tức chuyển bại thành thắng trong vài giây ngắn ngủi.
Cách đánh cờ như vậy, người hạ chiến thuật phải là người cường đại như nào mới lập được kế trong kế như vậy.
Yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Đúng, tuyệt tài yêu nghiệt.
Mọi người trong đại sảnh đều hết sức kinh động, từ trước tới giờ, mỗi ván cờ họ từng chứng kiến chưa có ván nào tâm cơ lại ảo diệu như vậy, tính kế nhưng không tính kế, thua chưa chắc đã thua mà thắng chưa chắc không thể bại. Chỉ một ván cờ mà lại nhiều cảm xúc hỗn tạp ngổn ngang trong tâm như vậy. Thật là một đời khó quên.
Nhưng ấn tượng nhất là Quy lão, ông hết sức kích động, từ trước tới giờ ai mà không biết Quy lão đặc biệt yêu cờ vây. Ông từng đọc qua rất nhiều sách cổ, thế trận cờ của cổ nhân hay chiến lược làm nên thắng bại vang danh. Thế mà từ đầu tới cuối, mỗi nước cờ của Tử Uyên hạ xuống đều không thể lường trước, thậm chí ngay cả việc cơ bản nhất là đoán ý nước cờ cũng không làm được. Điều đó chứng minh việc gì, cháu gái của ông là cao thủ trong cao thủ chơi cờ nha. Như vậy, về sau, ông có cơ hội luận cờ một phen rồi. Mong muốn tìm người đấu cờ của Quy lão phải nói rất lớn, trong nội thất Quy gia, mỗi người đều ít nhiều biết chút ít về cờ vây nhưng khi đấu với ông lại thủ hạ lưu tình, hoặc là khinh thường khả năng của ông, hoặc là nịnh nọt để ông vui. Nhưng, kẻ nào dám khinh thường ông, có cho hắn gan to bằng trời cũng đừng có mơ tưởng.
Dòng hồi tưởng vừa dứt, Quy lão lại càng vui vẻ, phấn khởi, ông cao hứng đi lại chỗ Tử Uyên, khuôn mặt phúc hậu, phong vận do tồn vẫn còn lưu lại.
" Tiểu Uyên, khi nào rảnh, luận cờ với ông."
" Nhị gia, ông thích đánh cờ vây đến vậy sao?"
Sở dĩ cô hỏi như vậy, bởi lẽ, Quy lão thích một thứ gì sẽ tự mình đoạt lấy, tâm tư phóng khoáng, cao ngạo thời trẻ vẫn không hề xoay chuyển. Ít khi nào lại dùng bộ dạng nhường nhịn như vậy. Có lẽ một phần, do cô là cháu gái nuôi của ông, một phần, ông là người bẩm sinh trọng người tài. Nghĩ như nào cũng được, rốt cục cô cũng đã gọi ông một tiếng "nhị gia".
" Dạ, khi rảnh con sẽ qua."
" Tốt, lát nữa sẽ cho con số của Quy gia, khi cần, cứ gọi tài xế Quy gia tới đón."
" Không cần nhiều vậy, một số người là được."
" Tùy con."
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Bên phía Tử Uyên vẫn an tĩnh, chắc chắn cô sẽ xuất kích nhưng cô muốn Lăng Cẩm đi đến đường cùng, vạn kiếp bất phục. Đó là kết cục duy nhất của những kẻ dám đắc tội với cô." Được rồi." - Tử Uyên kiên quyết.Trên bàn cờ, quân đen chỉ được đi thêm một bước nữa thôi, một bước quyết định, chuyển bại thành thắng.Lăng Cẩm cũng vui vẻ, lúc đầu, cô cứ nghĩ bị tính kế nhưng cuối cùng vẫn là cô đa nghi, cô quá đề cao nữ nhân kia rồi. Lăng Cẩm tâm trạng rất tốt.Nhưng không, đột nhiên, trên bàn cờ xảy ra biến hoá kinh thiên động địa.Ở nước đi cuối, Tử Uyên chỉ dùng một con tốt tiến lên, con cờ nhỏ nhất trong bàn cờ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện khôn lường như vậy. Một con tốt nhỏ bé nhưng khiến cho toàn bộ quân địch lần lượt thất bại. Từ những quân cờ nhỏ nhất đến lớn nhất, tất cả quân trắng đều gặp mai phục từ trước. Quân đen bị giam trong tâm trận, nội gián quân trắng tiếp ứng khiến toàn bộ nòng cốt quân trắng tan rã, nối tiếp thất bại. Nước cờ cuối cùng chỉ sử dụng một con tốt nhưng phá hoại cả một cơ đồ to lớn, một thế trận hùng hậu, quân chiếu quân, tướng chiếu tướng, vua hạ vua. Quân cờ vừa hạ, lập tức chuyển bại thành thắng trong vài giây ngắn ngủi.Cách đánh cờ như vậy, người hạ chiến thuật phải là người cường đại như nào mới lập được kế trong kế như vậy.Yêu nghiệt trong yêu nghiệt.Đúng, tuyệt tài yêu nghiệt.Mọi người trong đại sảnh đều hết sức kinh động, từ trước tới giờ, mỗi ván cờ họ từng chứng kiến chưa có ván nào tâm cơ lại ảo diệu như vậy, tính kế nhưng không tính kế, thua chưa chắc đã thua mà thắng chưa chắc không thể bại. Chỉ một ván cờ mà lại nhiều cảm xúc hỗn tạp ngổn ngang trong tâm như vậy. Thật là một đời khó quên.Nhưng ấn tượng nhất là Quy lão, ông hết sức kích động, từ trước tới giờ ai mà không biết Quy lão đặc biệt yêu cờ vây. Ông từng đọc qua rất nhiều sách cổ, thế trận cờ của cổ nhân hay chiến lược làm nên thắng bại vang danh. Thế mà từ đầu tới cuối, mỗi nước cờ của Tử Uyên hạ xuống đều không thể lường trước, thậm chí ngay cả việc cơ bản nhất là đoán ý nước cờ cũng không làm được. Điều đó chứng minh việc gì, cháu gái của ông là cao thủ trong cao thủ chơi cờ nha. Như vậy, về sau, ông có cơ hội luận cờ một phen rồi. Mong muốn tìm người đấu cờ của Quy lão phải nói rất lớn, trong nội thất Quy gia, mỗi người đều ít nhiều biết chút ít về cờ vây nhưng khi đấu với ông lại thủ hạ lưu tình, hoặc là khinh thường khả năng của ông, hoặc là nịnh nọt để ông vui. Nhưng, kẻ nào dám khinh thường ông, có cho hắn gan to bằng trời cũng đừng có mơ tưởng.Dòng hồi tưởng vừa dứt, Quy lão lại càng vui vẻ, phấn khởi, ông cao hứng đi lại chỗ Tử Uyên, khuôn mặt phúc hậu, phong vận do tồn vẫn còn lưu lại." Tiểu Uyên, khi nào rảnh, luận cờ với ông."" Nhị gia, ông thích đánh cờ vây đến vậy sao?"Sở dĩ cô hỏi như vậy, bởi lẽ, Quy lão thích một thứ gì sẽ tự mình đoạt lấy, tâm tư phóng khoáng, cao ngạo thời trẻ vẫn không hề xoay chuyển. Ít khi nào lại dùng bộ dạng nhường nhịn như vậy. Có lẽ một phần, do cô là cháu gái nuôi của ông, một phần, ông là người bẩm sinh trọng người tài. Nghĩ như nào cũng được, rốt cục cô cũng đã gọi ông một tiếng "nhị gia"." Dạ, khi rảnh con sẽ qua."" Tốt, lát nữa sẽ cho con số của Quy gia, khi cần, cứ gọi tài xế Quy gia tới đón."" Không cần nhiều vậy, một số người là được."" Tùy con."