Tác giả:

Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…

Chương 103

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… "Ha ha ha. Rất tốt, rất tốt. Có khí phách."- Nam Cung lão gia cười lớn." Đa tạ."" Đừng khách sáo, gọi ta là gia gia."" Gia gia."" Ha ha ha...tốt lắm."Nam Cung lão vừa nói chuyện vừa bước xuống lầu, quản gia cũng lặng lẽ theo sát phía sau.Ba người vừa an toạ, Nam Cung lão đã lên tiếng hỏi chuyện." Tiểu Uyên..."" Anh ấy là Dạ Thiên."" Dạ Thiên, cháu làm nghề gì? Cha mẹ hiện tại đang ở đâu? Sinh thần của cháu là ngày bao nhiêu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Bây giờ hai đứa đang ở đâu? Khi nào mới chịu sinh chắt cho ta ẵm?......."Một loạt những câu hỏi dồn dập kéo tới, không hề báo trước. Tử Uyên bên cạnh cũng không thấy lạ, với tính cách của gia gia những chuyện như vậy có thể đoán được. Nhưng cô vẫn chẳng thể ngờ, gia gia còn muốn cô.....sinh chắt. Sinh con với anh, cô chưa từng nghĩ tới. Hai người chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nào có ý định này, sợ rằng làm gia gia thất vọng.Tử Uyên mải suy nghĩ cũng chẳng để ý Dạ Thiên bên cạnh từ tốn, kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi vô nghĩa này. Đến lúc cô hoàn hồn, gia gia cũng đã thăm dò xong." Dạ Thiên, buổi tối ở lại đây đi, mai rồi về."" Gia gia, bọn con còn...." có việc. Tử Uyên điềm đạm lời. Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì" Được."Tử Uyên nhìn anh, không phải anh không thích qua đêm ở nhà người khác sao, không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao...., vậy mà còn muốn qua đêm ở đâyTử Uyên có rất nhiều câu hỏi, cô nhìn anh khó hiểuDạ Thiên cười cười, môi mỏng ghé sát vào tai cô, thì thầm:" Vì ở đây, là nhà em."Phù phùGiọng nói trầm thấp, đầy từ tính, vừa ấm áp lại mạnh mẽ như hai cực của nam châm, hấp dẫn toàn bộ vật thể xung quanh.Lập tức trên đầu Tử Uyên bốc hoả, câu nói của anh có lực sát thương cực mạnh. Cô....đỡ không nổi.Gương mặt mĩ nhân cứ thế liền đỏ ửng.Dạ Thiên và Nam Cung lão gia nói chuyện một hồi, Tử Uyên bên cạnh cũng chẳng muốn nói nhiều. Không khí vô cùng hoà hợp lan toả khắp căn phòng.Sau bữa tối, Nam Cung lão gia muốn Dạ Thiên vào thư phòng đánh cờ nhưng Tử Uyên một mực từ chối. Gia gia của cô mặc dù lớn tuổi nhưng tính cách đôi khi rất trẻ con. Buổi tối hôm nay ông vui vẻ khác thường, nhiều lúc còn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Thật không biết ông còn muốn giở trò gì nữa đây? Nhân gia có câu phòng hoả hơn chữa hoả, vì vậy, cô cứ đề phòng trước là được.****Trong phòng ngủ của Tử UyênNam Cung lão gia sắp xếp cho hai người chung phòng. Tử Uyên muốn đến thư phòng xem sách liền bị ông một mực từ chối, bắt buộc cô về phòng ngủ ngay lập tức, không những thế còn hạ lệnh khoá hết toàn bộ thư phòng và phòng khách trong biệt thự này.Hành động kì lạ của ông khiến cho Tử Uyên khó hiểu. Cô đơn giản chỉ muốn vào thư phòng xem sách lại bị ông mạnh mẽ cự tuyệt, còn phản ứng thái quá như vậy.Kì lạ, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc.Tử Uyên và Dạ Thiên vừa bước vào phòng, Nam Cung lão gia đã vội vã cho người khoá trái cửa ra bằng khoá điện tử, còn hạ lệnh đóng chặt toàn bộ cửa sổ phòng ngủ của cô. Tất cả cửa bị Nam Cung lão gia không nói không rằng khoá lại toàn bộ, căn phòng đáng thương hiện tại chỉ còn một lỗ thông hơi nhỏ phía trái phòng." Kì lạ...."- Tử Uyên lẩm bẩm.Thôi, cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, dứt khoát bước vào phòng tắm. Cả ngày lưu lạc, Tử Uyên muốn đi tắm.Dạ Thiên bên ngoài vẫn không có hành động gì khác lạ, anh ngồi trên giường đọc sách kinh tế tận hưởng cảm giác ấm áp của" gia đình" mang lại.Mọi chuyện dường như rất bình thường nhưng đột nhiên xảy ra biến.Dạ Thiên đang ngồi tĩnh tâm, bỗng chốc cảm thấy cả người nóng ran khó hiểu, cổ họng khô khốc lại khó chịu, toàn thân liền phủ một tầng sương mỏng, từng thớ thịt trên cơ thể anh như có hàng vạn có kiến bò qua, rất ngứa, rất khó chịu. Thể xác đột nhiên bị dày vò, Dạ Thiên nhíu mày, trong tâm anh như có một ngon lửa đang bốc cháy mãnh liệt, không thể dập tắt.

"Ha ha ha. Rất tốt, rất tốt. Có khí phách."- Nam Cung lão gia cười lớn.

" Đa tạ."

" Đừng khách sáo, gọi ta là gia gia."

" Gia gia."

" Ha ha ha...tốt lắm."

Nam Cung lão vừa nói chuyện vừa bước xuống lầu, quản gia cũng lặng lẽ theo sát phía sau.

Ba người vừa an toạ, Nam Cung lão đã lên tiếng hỏi chuyện.

" Tiểu Uyên..."

" Anh ấy là Dạ Thiên."

" Dạ Thiên, cháu làm nghề gì? Cha mẹ hiện tại đang ở đâu? Sinh thần của cháu là ngày bao nhiêu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Bây giờ hai đứa đang ở đâu? Khi nào mới chịu sinh chắt cho ta ẵm?......."

Một loạt những câu hỏi dồn dập kéo tới, không hề báo trước. Tử Uyên bên cạnh cũng không thấy lạ, với tính cách của gia gia những chuyện như vậy có thể đoán được. Nhưng cô vẫn chẳng thể ngờ, gia gia còn muốn cô.....sinh chắt. Sinh con với anh, cô chưa từng nghĩ tới. Hai người chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nào có ý định này, sợ rằng làm gia gia thất vọng.

Tử Uyên mải suy nghĩ cũng chẳng để ý Dạ Thiên bên cạnh từ tốn, kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi vô nghĩa này. Đến lúc cô hoàn hồn, gia gia cũng đã thăm dò xong.

" Dạ Thiên, buổi tối ở lại đây đi, mai rồi về."

" Gia gia, bọn con còn...." có việc. Tử Uyên điềm đạm lời. Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì

" Được."

Tử Uyên nhìn anh, không phải anh không thích qua đêm ở nhà người khác sao, không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao...., vậy mà còn muốn qua đêm ở đây

Tử Uyên có rất nhiều câu hỏi, cô nhìn anh khó hiểu

Dạ Thiên cười cười, môi mỏng ghé sát vào tai cô, thì thầm:" Vì ở đây, là nhà em."

Phù phù

Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính, vừa ấm áp lại mạnh mẽ như hai cực của nam châm, hấp dẫn toàn bộ vật thể xung quanh.

Lập tức trên đầu Tử Uyên bốc hoả, câu nói của anh có lực sát thương cực mạnh. Cô....đỡ không nổi.

Gương mặt mĩ nhân cứ thế liền đỏ ửng.

Dạ Thiên và Nam Cung lão gia nói chuyện một hồi, Tử Uyên bên cạnh cũng chẳng muốn nói nhiều. Không khí vô cùng hoà hợp lan toả khắp căn phòng.

Sau bữa tối, Nam Cung lão gia muốn Dạ Thiên vào thư phòng đánh cờ nhưng Tử Uyên một mực từ chối. Gia gia của cô mặc dù lớn tuổi nhưng tính cách đôi khi rất trẻ con. Buổi tối hôm nay ông vui vẻ khác thường, nhiều lúc còn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Thật không biết ông còn muốn giở trò gì nữa đây? Nhân gia có câu phòng hoả hơn chữa hoả, vì vậy, cô cứ đề phòng trước là được.

****

Trong phòng ngủ của Tử Uyên

Nam Cung lão gia sắp xếp cho hai người chung phòng. Tử Uyên muốn đến thư phòng xem sách liền bị ông một mực từ chối, bắt buộc cô về phòng ngủ ngay lập tức, không những thế còn hạ lệnh khoá hết toàn bộ thư phòng và phòng khách trong biệt thự này.

Hành động kì lạ của ông khiến cho Tử Uyên khó hiểu. Cô đơn giản chỉ muốn vào thư phòng xem sách lại bị ông mạnh mẽ cự tuyệt, còn phản ứng thái quá như vậy.

Kì lạ, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc.

Tử Uyên và Dạ Thiên vừa bước vào phòng, Nam Cung lão gia đã vội vã cho người khoá trái cửa ra bằng khoá điện tử, còn hạ lệnh đóng chặt toàn bộ cửa sổ phòng ngủ của cô. Tất cả cửa bị Nam Cung lão gia không nói không rằng khoá lại toàn bộ, căn phòng đáng thương hiện tại chỉ còn một lỗ thông hơi nhỏ phía trái phòng.

" Kì lạ...."- Tử Uyên lẩm bẩm.

Thôi, cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, dứt khoát bước vào phòng tắm. Cả ngày lưu lạc, Tử Uyên muốn đi tắm.

Dạ Thiên bên ngoài vẫn không có hành động gì khác lạ, anh ngồi trên giường đọc sách kinh tế tận hưởng cảm giác ấm áp của" gia đình" mang lại.

Mọi chuyện dường như rất bình thường nhưng đột nhiên xảy ra biến.

Dạ Thiên đang ngồi tĩnh tâm, bỗng chốc cảm thấy cả người nóng ran khó hiểu, cổ họng khô khốc lại khó chịu, toàn thân liền phủ một tầng sương mỏng, từng thớ thịt trên cơ thể anh như có hàng vạn có kiến bò qua, rất ngứa, rất khó chịu. Thể xác đột nhiên bị dày vò, Dạ Thiên nhíu mày, trong tâm anh như có một ngon lửa đang bốc cháy mãnh liệt, không thể dập tắt.

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… "Ha ha ha. Rất tốt, rất tốt. Có khí phách."- Nam Cung lão gia cười lớn." Đa tạ."" Đừng khách sáo, gọi ta là gia gia."" Gia gia."" Ha ha ha...tốt lắm."Nam Cung lão vừa nói chuyện vừa bước xuống lầu, quản gia cũng lặng lẽ theo sát phía sau.Ba người vừa an toạ, Nam Cung lão đã lên tiếng hỏi chuyện." Tiểu Uyên..."" Anh ấy là Dạ Thiên."" Dạ Thiên, cháu làm nghề gì? Cha mẹ hiện tại đang ở đâu? Sinh thần của cháu là ngày bao nhiêu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Bây giờ hai đứa đang ở đâu? Khi nào mới chịu sinh chắt cho ta ẵm?......."Một loạt những câu hỏi dồn dập kéo tới, không hề báo trước. Tử Uyên bên cạnh cũng không thấy lạ, với tính cách của gia gia những chuyện như vậy có thể đoán được. Nhưng cô vẫn chẳng thể ngờ, gia gia còn muốn cô.....sinh chắt. Sinh con với anh, cô chưa từng nghĩ tới. Hai người chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nào có ý định này, sợ rằng làm gia gia thất vọng.Tử Uyên mải suy nghĩ cũng chẳng để ý Dạ Thiên bên cạnh từ tốn, kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi vô nghĩa này. Đến lúc cô hoàn hồn, gia gia cũng đã thăm dò xong." Dạ Thiên, buổi tối ở lại đây đi, mai rồi về."" Gia gia, bọn con còn...." có việc. Tử Uyên điềm đạm lời. Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì" Được."Tử Uyên nhìn anh, không phải anh không thích qua đêm ở nhà người khác sao, không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao...., vậy mà còn muốn qua đêm ở đâyTử Uyên có rất nhiều câu hỏi, cô nhìn anh khó hiểuDạ Thiên cười cười, môi mỏng ghé sát vào tai cô, thì thầm:" Vì ở đây, là nhà em."Phù phùGiọng nói trầm thấp, đầy từ tính, vừa ấm áp lại mạnh mẽ như hai cực của nam châm, hấp dẫn toàn bộ vật thể xung quanh.Lập tức trên đầu Tử Uyên bốc hoả, câu nói của anh có lực sát thương cực mạnh. Cô....đỡ không nổi.Gương mặt mĩ nhân cứ thế liền đỏ ửng.Dạ Thiên và Nam Cung lão gia nói chuyện một hồi, Tử Uyên bên cạnh cũng chẳng muốn nói nhiều. Không khí vô cùng hoà hợp lan toả khắp căn phòng.Sau bữa tối, Nam Cung lão gia muốn Dạ Thiên vào thư phòng đánh cờ nhưng Tử Uyên một mực từ chối. Gia gia của cô mặc dù lớn tuổi nhưng tính cách đôi khi rất trẻ con. Buổi tối hôm nay ông vui vẻ khác thường, nhiều lúc còn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Thật không biết ông còn muốn giở trò gì nữa đây? Nhân gia có câu phòng hoả hơn chữa hoả, vì vậy, cô cứ đề phòng trước là được.****Trong phòng ngủ của Tử UyênNam Cung lão gia sắp xếp cho hai người chung phòng. Tử Uyên muốn đến thư phòng xem sách liền bị ông một mực từ chối, bắt buộc cô về phòng ngủ ngay lập tức, không những thế còn hạ lệnh khoá hết toàn bộ thư phòng và phòng khách trong biệt thự này.Hành động kì lạ của ông khiến cho Tử Uyên khó hiểu. Cô đơn giản chỉ muốn vào thư phòng xem sách lại bị ông mạnh mẽ cự tuyệt, còn phản ứng thái quá như vậy.Kì lạ, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc.Tử Uyên và Dạ Thiên vừa bước vào phòng, Nam Cung lão gia đã vội vã cho người khoá trái cửa ra bằng khoá điện tử, còn hạ lệnh đóng chặt toàn bộ cửa sổ phòng ngủ của cô. Tất cả cửa bị Nam Cung lão gia không nói không rằng khoá lại toàn bộ, căn phòng đáng thương hiện tại chỉ còn một lỗ thông hơi nhỏ phía trái phòng." Kì lạ...."- Tử Uyên lẩm bẩm.Thôi, cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, dứt khoát bước vào phòng tắm. Cả ngày lưu lạc, Tử Uyên muốn đi tắm.Dạ Thiên bên ngoài vẫn không có hành động gì khác lạ, anh ngồi trên giường đọc sách kinh tế tận hưởng cảm giác ấm áp của" gia đình" mang lại.Mọi chuyện dường như rất bình thường nhưng đột nhiên xảy ra biến.Dạ Thiên đang ngồi tĩnh tâm, bỗng chốc cảm thấy cả người nóng ran khó hiểu, cổ họng khô khốc lại khó chịu, toàn thân liền phủ một tầng sương mỏng, từng thớ thịt trên cơ thể anh như có hàng vạn có kiến bò qua, rất ngứa, rất khó chịu. Thể xác đột nhiên bị dày vò, Dạ Thiên nhíu mày, trong tâm anh như có một ngon lửa đang bốc cháy mãnh liệt, không thể dập tắt.

Chương 103