Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…
Chương 125
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Phanh xe hoàn toàn vô dụng.Tử Uyên giảm tốc độ, nhấn vào phanh xe nhưng không có một chút tác dụng nào. Ngược lại, chiếc xe càng điên cuồng lao đi trong đêm.Chết tiệtChắc chắn có kẻ đã động tay vào chiếc xe này. Nhưng rốt cuộc là ai cơ chứ? Xe luôn được cất giữ cẩn thận trong gara của biệt thự, an ninh đảm bảo an toàn tuyệt đối. Chắc chắn, chỉ có người trong nhà mới có thể ra tay.Khốn khiếpChiếc xe càng lúc càng mất trọng tâm, nếu không xử lí kịp thời, không cần nghĩ, Tử Uyên sẽ mất mạng. Tử Uyên ngồi trong xe, cô bình tĩnh suy nghĩ, đôi mắt linh động nhìn cảnh vật phía trước.Có rồi.Tử Uyên cười cười, cô không tin không thoát được khỏi chiếc xe này.Nghĩ là làm, Tử Uyên cố gắng giảm tốc tới mức nhỏ nhất có thể đồng thời bật chế độ tự lái, cho xe tùy hứng mà đi. Cô tháo toàn bộ vật dụng không cần thiết trên người: giày cao gót, áo ngoài, đồng hồ,....Điều quan trọng lúc này là phải giảm trọng lượng cơ thể, như vậy mới dễ dàng hành động.Chuẩn bị xong xuôi, Tử Uyên mở khoá xe, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, vô cùng quyết đoán. Gió từ bên ngoài thổi vào, khiến tóc cô rối loạn bay trong gió. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, một là chết, hai là liều một phen. Cô chưa bao giờ chịu thua dễ dàng, nếu phải mất mạng cũng chắc chắn không phải trong tình huống như thế này." Đến rồi."- Tử Uyên nhếch mép.Toàn thân vừa động, lập tức lấy đà lui lại, dùng toàn bộ sức bình sinh nhảy ra khỏi xe. Cô điên rồi. Nếu làm như vậy, chắc chắn cô sẽ chết, theo cái tốc độ hiện tại, ma sát cơ thể với mặt đất cũng khiến cô thương tích không nhẹ.Nhưng Tử Uyên hoàn toàn có chuẩn bị, cô nhảy khỏi xe, thân thể thu lại, giảm diện tích tiếp xúc với mặt đất. Tử Uyên trượt vài vòng, tùy ý để cơ thể lăn dài trên cát, kéo thành một đường rất dài.May mắn, con đường này có chỗ cát lún, làm đệm giảm ma sát mới khiến cô thoát được một kiếp. Tử Uyên nằm trên đất, cô hoàn toàn kiệt sức. Ánh mắt lãnh lệ dõi theo hướng chiếc xe đi về phía trước.Thoát rồi.Tử Uyên mệt mỏi, cô cần phải dưỡng sức, đi một đoạn dài như vậy, đường về nhà cũng không gần đâu. Chưa kể vết thương trên người cô, mặc dù đã an toàn nhưng lực va chạm rất lớn, bị thương không nhỏ, nhiều chỗ đen tím, vô cùng bắt mắt.Khoảng nửa giờ sau, Tử Uyên mới từ từ đứng dậy, cô nhìn xung quanh, tất cả đều tối đen. Toàn bộ vật dụng trên người đều bỏ hết, không có thiết bị liên lạc, cũng chẳng có giày, ngay cả áo khoác cô cũng cởi bỏ. Trời tối rất lạnh, sương xuống dày đặc, y phục cô rất mỏng hoàn toàn khiến cơ thể Tử Uyên hạ nhiệt.Lạnh chết cô rồiTử Uyên nặng nề đi từng bước, dù có bị thương, cô cũng ép bản thân phải đứng thẳng, không được dễ dàng gục ngã.Đi được một đoạn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh đèn. Ánh sáng rất yếu ớt, nhưng khẳng định có tồn tại. Tử Uyên bước nhanh, cô cần mượn điện thoại, cần phải gọi cho Dạ Thiên nói cô đang ở đâyKhoan đã, tại sao là Dạ Thiên, tại sao người cô nghĩ tới đầu tiên lúc gặp khó khăn là Dạ Thiên?Tử Uyên giật mình. Từ bao giờ, người đàn ông đó lại quan trọng trong lòng cô như vậy?" Tiểu Uyên.....Tiểu Uyên"Cô đang thất thần, đột nhiên có giọng nói ấm áp vang lên bên tai. Rất dễ nghe rất ngọt ngào, rất ấm áp, nó mạnh mẽ thôi miên cô, khiến cô không tự chủ mà chìm sâu trong đó.
Phanh xe hoàn toàn vô dụng.
Tử Uyên giảm tốc độ, nhấn vào phanh xe nhưng không có một chút tác dụng nào. Ngược lại, chiếc xe càng điên cuồng lao đi trong đêm.
Chết tiệt
Chắc chắn có kẻ đã động tay vào chiếc xe này. Nhưng rốt cuộc là ai cơ chứ? Xe luôn được cất giữ cẩn thận trong gara của biệt thự, an ninh đảm bảo an toàn tuyệt đối. Chắc chắn, chỉ có người trong nhà mới có thể ra tay.
Khốn khiếp
Chiếc xe càng lúc càng mất trọng tâm, nếu không xử lí kịp thời, không cần nghĩ, Tử Uyên sẽ mất mạng. Tử Uyên ngồi trong xe, cô bình tĩnh suy nghĩ, đôi mắt linh động nhìn cảnh vật phía trước.
Có rồi.
Tử Uyên cười cười, cô không tin không thoát được khỏi chiếc xe này.
Nghĩ là làm, Tử Uyên cố gắng giảm tốc tới mức nhỏ nhất có thể đồng thời bật chế độ tự lái, cho xe tùy hứng mà đi. Cô tháo toàn bộ vật dụng không cần thiết trên người: giày cao gót, áo ngoài, đồng hồ,....Điều quan trọng lúc này là phải giảm trọng lượng cơ thể, như vậy mới dễ dàng hành động.
Chuẩn bị xong xuôi, Tử Uyên mở khoá xe, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, vô cùng quyết đoán. Gió từ bên ngoài thổi vào, khiến tóc cô rối loạn bay trong gió. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, một là chết, hai là liều một phen. Cô chưa bao giờ chịu thua dễ dàng, nếu phải mất mạng cũng chắc chắn không phải trong tình huống như thế này.
" Đến rồi."- Tử Uyên nhếch mép.
Toàn thân vừa động, lập tức lấy đà lui lại, dùng toàn bộ sức bình sinh nhảy ra khỏi xe. Cô điên rồi. Nếu làm như vậy, chắc chắn cô sẽ chết, theo cái tốc độ hiện tại, ma sát cơ thể với mặt đất cũng khiến cô thương tích không nhẹ.
Nhưng Tử Uyên hoàn toàn có chuẩn bị, cô nhảy khỏi xe, thân thể thu lại, giảm diện tích tiếp xúc với mặt đất. Tử Uyên trượt vài vòng, tùy ý để cơ thể lăn dài trên cát, kéo thành một đường rất dài.
May mắn, con đường này có chỗ cát lún, làm đệm giảm ma sát mới khiến cô thoát được một kiếp. Tử Uyên nằm trên đất, cô hoàn toàn kiệt sức. Ánh mắt lãnh lệ dõi theo hướng chiếc xe đi về phía trước.
Thoát rồi.
Tử Uyên mệt mỏi, cô cần phải dưỡng sức, đi một đoạn dài như vậy, đường về nhà cũng không gần đâu. Chưa kể vết thương trên người cô, mặc dù đã an toàn nhưng lực va chạm rất lớn, bị thương không nhỏ, nhiều chỗ đen tím, vô cùng bắt mắt.
Khoảng nửa giờ sau, Tử Uyên mới từ từ đứng dậy, cô nhìn xung quanh, tất cả đều tối đen. Toàn bộ vật dụng trên người đều bỏ hết, không có thiết bị liên lạc, cũng chẳng có giày, ngay cả áo khoác cô cũng cởi bỏ. Trời tối rất lạnh, sương xuống dày đặc, y phục cô rất mỏng hoàn toàn khiến cơ thể Tử Uyên hạ nhiệt.
Lạnh chết cô rồi
Tử Uyên nặng nề đi từng bước, dù có bị thương, cô cũng ép bản thân phải đứng thẳng, không được dễ dàng gục ngã.
Đi được một đoạn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh đèn. Ánh sáng rất yếu ớt, nhưng khẳng định có tồn tại. Tử Uyên bước nhanh, cô cần mượn điện thoại, cần phải gọi cho Dạ Thiên nói cô đang ở đây
Khoan đã, tại sao là Dạ Thiên, tại sao người cô nghĩ tới đầu tiên lúc gặp khó khăn là Dạ Thiên?
Tử Uyên giật mình. Từ bao giờ, người đàn ông đó lại quan trọng trong lòng cô như vậy?
" Tiểu Uyên.....Tiểu Uyên"
Cô đang thất thần, đột nhiên có giọng nói ấm áp vang lên bên tai. Rất dễ nghe rất ngọt ngào, rất ấm áp, nó mạnh mẽ thôi miên cô, khiến cô không tự chủ mà chìm sâu trong đó.
Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Phanh xe hoàn toàn vô dụng.Tử Uyên giảm tốc độ, nhấn vào phanh xe nhưng không có một chút tác dụng nào. Ngược lại, chiếc xe càng điên cuồng lao đi trong đêm.Chết tiệtChắc chắn có kẻ đã động tay vào chiếc xe này. Nhưng rốt cuộc là ai cơ chứ? Xe luôn được cất giữ cẩn thận trong gara của biệt thự, an ninh đảm bảo an toàn tuyệt đối. Chắc chắn, chỉ có người trong nhà mới có thể ra tay.Khốn khiếpChiếc xe càng lúc càng mất trọng tâm, nếu không xử lí kịp thời, không cần nghĩ, Tử Uyên sẽ mất mạng. Tử Uyên ngồi trong xe, cô bình tĩnh suy nghĩ, đôi mắt linh động nhìn cảnh vật phía trước.Có rồi.Tử Uyên cười cười, cô không tin không thoát được khỏi chiếc xe này.Nghĩ là làm, Tử Uyên cố gắng giảm tốc tới mức nhỏ nhất có thể đồng thời bật chế độ tự lái, cho xe tùy hứng mà đi. Cô tháo toàn bộ vật dụng không cần thiết trên người: giày cao gót, áo ngoài, đồng hồ,....Điều quan trọng lúc này là phải giảm trọng lượng cơ thể, như vậy mới dễ dàng hành động.Chuẩn bị xong xuôi, Tử Uyên mở khoá xe, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, vô cùng quyết đoán. Gió từ bên ngoài thổi vào, khiến tóc cô rối loạn bay trong gió. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, một là chết, hai là liều một phen. Cô chưa bao giờ chịu thua dễ dàng, nếu phải mất mạng cũng chắc chắn không phải trong tình huống như thế này." Đến rồi."- Tử Uyên nhếch mép.Toàn thân vừa động, lập tức lấy đà lui lại, dùng toàn bộ sức bình sinh nhảy ra khỏi xe. Cô điên rồi. Nếu làm như vậy, chắc chắn cô sẽ chết, theo cái tốc độ hiện tại, ma sát cơ thể với mặt đất cũng khiến cô thương tích không nhẹ.Nhưng Tử Uyên hoàn toàn có chuẩn bị, cô nhảy khỏi xe, thân thể thu lại, giảm diện tích tiếp xúc với mặt đất. Tử Uyên trượt vài vòng, tùy ý để cơ thể lăn dài trên cát, kéo thành một đường rất dài.May mắn, con đường này có chỗ cát lún, làm đệm giảm ma sát mới khiến cô thoát được một kiếp. Tử Uyên nằm trên đất, cô hoàn toàn kiệt sức. Ánh mắt lãnh lệ dõi theo hướng chiếc xe đi về phía trước.Thoát rồi.Tử Uyên mệt mỏi, cô cần phải dưỡng sức, đi một đoạn dài như vậy, đường về nhà cũng không gần đâu. Chưa kể vết thương trên người cô, mặc dù đã an toàn nhưng lực va chạm rất lớn, bị thương không nhỏ, nhiều chỗ đen tím, vô cùng bắt mắt.Khoảng nửa giờ sau, Tử Uyên mới từ từ đứng dậy, cô nhìn xung quanh, tất cả đều tối đen. Toàn bộ vật dụng trên người đều bỏ hết, không có thiết bị liên lạc, cũng chẳng có giày, ngay cả áo khoác cô cũng cởi bỏ. Trời tối rất lạnh, sương xuống dày đặc, y phục cô rất mỏng hoàn toàn khiến cơ thể Tử Uyên hạ nhiệt.Lạnh chết cô rồiTử Uyên nặng nề đi từng bước, dù có bị thương, cô cũng ép bản thân phải đứng thẳng, không được dễ dàng gục ngã.Đi được một đoạn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh đèn. Ánh sáng rất yếu ớt, nhưng khẳng định có tồn tại. Tử Uyên bước nhanh, cô cần mượn điện thoại, cần phải gọi cho Dạ Thiên nói cô đang ở đâyKhoan đã, tại sao là Dạ Thiên, tại sao người cô nghĩ tới đầu tiên lúc gặp khó khăn là Dạ Thiên?Tử Uyên giật mình. Từ bao giờ, người đàn ông đó lại quan trọng trong lòng cô như vậy?" Tiểu Uyên.....Tiểu Uyên"Cô đang thất thần, đột nhiên có giọng nói ấm áp vang lên bên tai. Rất dễ nghe rất ngọt ngào, rất ấm áp, nó mạnh mẽ thôi miên cô, khiến cô không tự chủ mà chìm sâu trong đó.