Tác giả:

Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai…

Chương 151

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Cưng chiều vòng tay ôm chặt eo cô từ phía sau, Dạ Thiên dựa người vào lưng cô, ghé mặt trong hõm vai nhỏ, tham lam quấn quýt mùi hương quen thuộc. Anh thì thầm:" Bà xã..."" Hửm, gọi em."- Tử Uyên vẫn cười, đột nhiên lại trở nên trẻ con như vậy, không biết cô nên vui hay nên buồn nữa." Em nấu?"Dạ Thiên nhìn một bàn mỹ vị được trang trí đẹp mắt trong phòng ăn, nội tâm sớm đã dậy sóng. Từng món từng món trên bàn được chế biến rất công phu, yêu cầu tay nghề cao. Tất cả, là cô nấu sao?" Có thể nói là không phải."- Tử Uyên bất đắc dĩ. Thật sự, cô muốn mình đích thân chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nhưng...cô thật sự không thuộc về nhà bếp này. Mọi thứ tạo ra như đang chống đối lại cô, vốn dĩ chỉ muốn làm một vài món đơn giản nhưng tất cả đều thất bại" Món em nấu cho tôi đâu?"- Dạ Thiên cười mỉm chờ đợi, anh không tỏ vẻ quá ngạc nhiên." Thật sự muốn ăn."- Cô nghi hoặc hỏi lại" Ừm."" Được rồi, chờ em một lát."- Tử Uyên đẩy nhẹ tay anh, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.Dạ Thiên rảnh rỗi, anh kéo ghế ngồi xuống, yên lặng chờ đợi" Lục quản gia, dọn những thứ này xuống."" Vâng."Lục quản gia cúi đầu thi lễ, rất nhanh, mọi thức ăn trên bàn đều được ông cho người thu dọn, không còn một dấu vết dư thừa.Đợi không gian trên bàn được giải phóng, Tử Uyên mới thong thả đi ra, trên tay cô còn nâng một dĩa đồ ăn rất lớn." Thật sự muốn thử?"- Tử Uyên hỏi lại" Ừ."- Anh chắc chắn" Được rồi, mở đi."- Cô đặt dĩa trên bàn, dùng ngón tay chọc chọc đẩy đĩa về phía anh, im lặng chờ đợi kết quả.Thấy cô tò mò, anh có dự cảm không ổn. Lẽ nào, món này, cô chưa từng thử qua sao?Dạ Thiên bắt đầu động tay, anh cẩn thận nhấc vung úp đồ ăn lên, tỉ mỉ đánh giá.Nà níỜ thì, trên dĩa là một món ăn rất...thơm ngon và vô cùng độc lạ. Vì mới được dọn lên nên đồ ăn còn rất nóng, bốc khói nghi ngút, hương thơm lan toả khắp căn phòng. Nhưng, màu sắc này có vẻ không đúng, là màu hắc ngọc ah. Buổi sáng, Tử Uyên vốn dĩ định nấu một nồi súp cho anh nhưng kết quả có vẻ không khả quan cho lắm.Dạ Thiên nhìn chằm chằm vào bát, anh đang phân vân. Anh nhận lấy chiếc muỗng bên cạnh, từ tốn múc một muỗng đưa lên miệng đánh giá.ẶcHương vị này, ặc, quả thật rất độc lạ, không thể nào tả được." Thế nào, ngon không?"- Tử Uyên nóng lòng" Ừ..rất ngon, hương vị rất mới, em nấu món gì?"- Dạ Thiên đặt muỗng xuống, dùng khăn lau khô một chút nước súp còn dính ở khoé miệng, cười cười sủng nịnh nhìn cô" Súp bào ngư."- Cô đáp lại, chờ đợi nhìn anh" Em chưa ăn sao?"" Ừm, cho anh thử trước. Không nói nữa, ăn đi."" Được."- Dạ Thiên nhìn bát súp lần nữa, khoé môi bất giác giật giật. Nhìn lại ánh mắt mong chờ của Tử Uyên, nội tâm liền hung hăng đè xuống, cố gắng uống hết chén súp." Em múc nữa cho anh."- Thấy anh ăn ngon miệng như vậy, cô cũng thấy vui vẻ. Đang định vào bếp lấy đồ nhưng bị anh ngăn cản" Tiểu Uyên, không cần, anh no rồi."" Mới ăn một chút, làm sao no được?"" Thật sự no rồi?"- Dạ Thiên khẳng định" Không ép anh."" Tiểu Uyên, lát nữa đi cùng anh."" Đi đâu?"- Tử Uyên ngưng động, chăm chú nghe anh nói" Đi chơi."- Dạ Thiên ghé sát vào tai cô thì thầm." Anh bị sốt à?"- Tử Uyên thấy lạ, cô đặt tay lên trán anh, nghiêm túc chuẩn đoán." Đừng nghịch."- Dạ Thiên nắm lấy tay cô, khẳng định." Em còn nhiều việc."- Ừm, nghĩ lại cũng phải, mấy hôm nay chuyện ở công ty cô đều giao cho Kỳ Phong, hầu như không hỏi đến. Có lẽ, đến lúc cô phải có trách nhiệm với nó rồi.

Cưng chiều vòng tay ôm chặt eo cô từ phía sau, Dạ Thiên dựa người vào lưng cô, ghé mặt trong hõm vai nhỏ, tham lam quấn quýt mùi hương quen thuộc. Anh thì thầm:

" Bà xã..."

" Hửm, gọi em."- Tử Uyên vẫn cười, đột nhiên lại trở nên trẻ con như vậy, không biết cô nên vui hay nên buồn nữa.

" Em nấu?"

Dạ Thiên nhìn một bàn mỹ vị được trang trí đẹp mắt trong phòng ăn, nội tâm sớm đã dậy sóng. Từng món từng món trên bàn được chế biến rất công phu, yêu cầu tay nghề cao. Tất cả, là cô nấu sao?

" Có thể nói là không phải."- Tử Uyên bất đắc dĩ. Thật sự, cô muốn mình đích thân chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nhưng...cô thật sự không thuộc về nhà bếp này. Mọi thứ tạo ra như đang chống đối lại cô, vốn dĩ chỉ muốn làm một vài món đơn giản nhưng tất cả đều thất bại

" Món em nấu cho tôi đâu?"- Dạ Thiên cười mỉm chờ đợi, anh không tỏ vẻ quá ngạc nhiên.

" Thật sự muốn ăn."- Cô nghi hoặc hỏi lại

" Ừm."

" Được rồi, chờ em một lát."- Tử Uyên đẩy nhẹ tay anh, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.

Dạ Thiên rảnh rỗi, anh kéo ghế ngồi xuống, yên lặng chờ đợi

" Lục quản gia, dọn những thứ này xuống."

" Vâng."

Lục quản gia cúi đầu thi lễ, rất nhanh, mọi thức ăn trên bàn đều được ông cho người thu dọn, không còn một dấu vết dư thừa.

Đợi không gian trên bàn được giải phóng, Tử Uyên mới thong thả đi ra, trên tay cô còn nâng một dĩa đồ ăn rất lớn.

" Thật sự muốn thử?"- Tử Uyên hỏi lại

" Ừ."- Anh chắc chắn

" Được rồi, mở đi."- Cô đặt dĩa trên bàn, dùng ngón tay chọc chọc đẩy đĩa về phía anh, im lặng chờ đợi kết quả.

Thấy cô tò mò, anh có dự cảm không ổn. Lẽ nào, món này, cô chưa từng thử qua sao?

Dạ Thiên bắt đầu động tay, anh cẩn thận nhấc vung úp đồ ăn lên, tỉ mỉ đánh giá.

Nà ní

Ờ thì, trên dĩa là một món ăn rất...thơm ngon và vô cùng độc lạ. Vì mới được dọn lên nên đồ ăn còn rất nóng, bốc khói nghi ngút, hương thơm lan toả khắp căn phòng. Nhưng, màu sắc này có vẻ không đúng, là màu hắc ngọc ah. Buổi sáng, Tử Uyên vốn dĩ định nấu một nồi súp cho anh nhưng kết quả có vẻ không khả quan cho lắm.

Dạ Thiên nhìn chằm chằm vào bát, anh đang phân vân. Anh nhận lấy chiếc muỗng bên cạnh, từ tốn múc một muỗng đưa lên miệng đánh giá.

Ặc

Hương vị này, ặc, quả thật rất độc lạ, không thể nào tả được.

" Thế nào, ngon không?"- Tử Uyên nóng lòng

" Ừ..rất ngon, hương vị rất mới, em nấu món gì?"- Dạ Thiên đặt muỗng xuống, dùng khăn lau khô một chút nước súp còn dính ở khoé miệng, cười cười sủng nịnh nhìn cô

" Súp bào ngư."- Cô đáp lại, chờ đợi nhìn anh

" Em chưa ăn sao?"

" Ừm, cho anh thử trước. Không nói nữa, ăn đi."

" Được."- Dạ Thiên nhìn bát súp lần nữa, khoé môi bất giác giật giật. Nhìn lại ánh mắt mong chờ của Tử Uyên, nội tâm liền hung hăng đè xuống, cố gắng uống hết chén súp.

" Em múc nữa cho anh."- Thấy anh ăn ngon miệng như vậy, cô cũng thấy vui vẻ. Đang định vào bếp lấy đồ nhưng bị anh ngăn cản

" Tiểu Uyên, không cần, anh no rồi."

" Mới ăn một chút, làm sao no được?"

" Thật sự no rồi?"- Dạ Thiên khẳng định

" Không ép anh."

" Tiểu Uyên, lát nữa đi cùng anh."

" Đi đâu?"- Tử Uyên ngưng động, chăm chú nghe anh nói

" Đi chơi."- Dạ Thiên ghé sát vào tai cô thì thầm.

" Anh bị sốt à?"- Tử Uyên thấy lạ, cô đặt tay lên trán anh, nghiêm túc chuẩn đoán.

" Đừng nghịch."- Dạ Thiên nắm lấy tay cô, khẳng định.

" Em còn nhiều việc."- Ừm, nghĩ lại cũng phải, mấy hôm nay chuyện ở công ty cô đều giao cho Kỳ Phong, hầu như không hỏi đến. Có lẽ, đến lúc cô phải có trách nhiệm với nó rồi.

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Bí Ngô NhỏTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngDưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hạ,trong một toà cao ốc đồ sộ, một bóng hình thiếu nữ hiên ngang, lạnh lùng mà cao quý.Đôi mắt sáng trong, đen láy nhưng sâu hun hút,lúc nào cũng ánh lên những tia sáng khác lạ. Đôi môi mọng nước đang thưởng thức rượu vang đỏ trong ly thủy tinh cao cấp được đặt riêng từ Pháp.Những lọn tóc được chăm chút tỉ mỉ rũ xuống bờ vai nhỏ bé trắng như tuyết.Chiếc đầm xanh dương được thiết kế tỉ mỉ từ những thợ thủ công nổi tiếng nhất của Ý càng làm tôn lên vòng eo thon gọn,cặp chân dài không tì vết của cô.Bàn tay ngọc đang v**t v* thành cốc sáng bóng. Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên bên ngoài hành lang: "Chị! Tại sao bây giờ chị mới về.Em nhớ chị chết mất." Rồi cánh cửa bị một bàn chân thon dài đá bật ra.Tiếp đó là một gương mặt đào hoa hiện ra: đôi mắt hẹp dài, lông mày sắc bén, tóc ngắn chuốt về phía sau, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời để lộ ra cái răng nanh tình quái.Anh vào phòng, rảo bước về phía người con gái,dang hai… Cưng chiều vòng tay ôm chặt eo cô từ phía sau, Dạ Thiên dựa người vào lưng cô, ghé mặt trong hõm vai nhỏ, tham lam quấn quýt mùi hương quen thuộc. Anh thì thầm:" Bà xã..."" Hửm, gọi em."- Tử Uyên vẫn cười, đột nhiên lại trở nên trẻ con như vậy, không biết cô nên vui hay nên buồn nữa." Em nấu?"Dạ Thiên nhìn một bàn mỹ vị được trang trí đẹp mắt trong phòng ăn, nội tâm sớm đã dậy sóng. Từng món từng món trên bàn được chế biến rất công phu, yêu cầu tay nghề cao. Tất cả, là cô nấu sao?" Có thể nói là không phải."- Tử Uyên bất đắc dĩ. Thật sự, cô muốn mình đích thân chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nhưng...cô thật sự không thuộc về nhà bếp này. Mọi thứ tạo ra như đang chống đối lại cô, vốn dĩ chỉ muốn làm một vài món đơn giản nhưng tất cả đều thất bại" Món em nấu cho tôi đâu?"- Dạ Thiên cười mỉm chờ đợi, anh không tỏ vẻ quá ngạc nhiên." Thật sự muốn ăn."- Cô nghi hoặc hỏi lại" Ừm."" Được rồi, chờ em một lát."- Tử Uyên đẩy nhẹ tay anh, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.Dạ Thiên rảnh rỗi, anh kéo ghế ngồi xuống, yên lặng chờ đợi" Lục quản gia, dọn những thứ này xuống."" Vâng."Lục quản gia cúi đầu thi lễ, rất nhanh, mọi thức ăn trên bàn đều được ông cho người thu dọn, không còn một dấu vết dư thừa.Đợi không gian trên bàn được giải phóng, Tử Uyên mới thong thả đi ra, trên tay cô còn nâng một dĩa đồ ăn rất lớn." Thật sự muốn thử?"- Tử Uyên hỏi lại" Ừ."- Anh chắc chắn" Được rồi, mở đi."- Cô đặt dĩa trên bàn, dùng ngón tay chọc chọc đẩy đĩa về phía anh, im lặng chờ đợi kết quả.Thấy cô tò mò, anh có dự cảm không ổn. Lẽ nào, món này, cô chưa từng thử qua sao?Dạ Thiên bắt đầu động tay, anh cẩn thận nhấc vung úp đồ ăn lên, tỉ mỉ đánh giá.Nà níỜ thì, trên dĩa là một món ăn rất...thơm ngon và vô cùng độc lạ. Vì mới được dọn lên nên đồ ăn còn rất nóng, bốc khói nghi ngút, hương thơm lan toả khắp căn phòng. Nhưng, màu sắc này có vẻ không đúng, là màu hắc ngọc ah. Buổi sáng, Tử Uyên vốn dĩ định nấu một nồi súp cho anh nhưng kết quả có vẻ không khả quan cho lắm.Dạ Thiên nhìn chằm chằm vào bát, anh đang phân vân. Anh nhận lấy chiếc muỗng bên cạnh, từ tốn múc một muỗng đưa lên miệng đánh giá.ẶcHương vị này, ặc, quả thật rất độc lạ, không thể nào tả được." Thế nào, ngon không?"- Tử Uyên nóng lòng" Ừ..rất ngon, hương vị rất mới, em nấu món gì?"- Dạ Thiên đặt muỗng xuống, dùng khăn lau khô một chút nước súp còn dính ở khoé miệng, cười cười sủng nịnh nhìn cô" Súp bào ngư."- Cô đáp lại, chờ đợi nhìn anh" Em chưa ăn sao?"" Ừm, cho anh thử trước. Không nói nữa, ăn đi."" Được."- Dạ Thiên nhìn bát súp lần nữa, khoé môi bất giác giật giật. Nhìn lại ánh mắt mong chờ của Tử Uyên, nội tâm liền hung hăng đè xuống, cố gắng uống hết chén súp." Em múc nữa cho anh."- Thấy anh ăn ngon miệng như vậy, cô cũng thấy vui vẻ. Đang định vào bếp lấy đồ nhưng bị anh ngăn cản" Tiểu Uyên, không cần, anh no rồi."" Mới ăn một chút, làm sao no được?"" Thật sự no rồi?"- Dạ Thiên khẳng định" Không ép anh."" Tiểu Uyên, lát nữa đi cùng anh."" Đi đâu?"- Tử Uyên ngưng động, chăm chú nghe anh nói" Đi chơi."- Dạ Thiên ghé sát vào tai cô thì thầm." Anh bị sốt à?"- Tử Uyên thấy lạ, cô đặt tay lên trán anh, nghiêm túc chuẩn đoán." Đừng nghịch."- Dạ Thiên nắm lấy tay cô, khẳng định." Em còn nhiều việc."- Ừm, nghĩ lại cũng phải, mấy hôm nay chuyện ở công ty cô đều giao cho Kỳ Phong, hầu như không hỏi đến. Có lẽ, đến lúc cô phải có trách nhiệm với nó rồi.

Chương 151