Hoàng cung triều đại Đại Lẫm ở phía Bắc - Dấu Sương viên hàng năm dân cư thưa thớt, là địa phương các cung nhân chán ghét , sợ hãi không ai đến. Bởi vì nghe đồn trong vườn Dấu Sương viên —— có quỷ! Mỗi lúc nửa đêm , tiếng quỷ kêu thê lương cùng với tiếng gió lạnh thấu xương truyền khắp lâm viên . Làm người nghe run sợ, người nghe rơi lệ. Bọn họ không biết ,thật ra trong vườn Dấu Sương không có nữ quỷ, chỉ có một Phượng Thất Tầm người không ra người , quỷ không ra quỷ. Nàng vốn là Hoàng Hậu triều đại Đại Lẫm, đáng ra nên hưởng thụ vị trí mẫu nghi thiên hạ được người người tôn vinh . Nhưng mà Tân Hoàng đăng cơ là lúc nàng bị tỷ muội song sinh - Phượng Cửu Dạ thay thế, mà nàng thì lại bị cắt đầu lưỡi, chặt đứt tay chân, nhét vào Lãnh Cung, thành một cái danh rất xứng với Nhân Trệ. *Nhân Trệ : là hình phạt chặt bỏ tứ chi, khoét đi hai mắt, cắt bỏ lưỡi Phượng Cửu Dạ còn sai người bày trước mặt nàng một chiếc gương đồng, muốn nàng mỗi ngày nhìn bộ dáng như quỷ của mình cho đến khi chết.…
Chương 57: Thận nhi bị bán
Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu CungTác giả: Lục Tiếu ĐiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhHoàng cung triều đại Đại Lẫm ở phía Bắc - Dấu Sương viên hàng năm dân cư thưa thớt, là địa phương các cung nhân chán ghét , sợ hãi không ai đến. Bởi vì nghe đồn trong vườn Dấu Sương viên —— có quỷ! Mỗi lúc nửa đêm , tiếng quỷ kêu thê lương cùng với tiếng gió lạnh thấu xương truyền khắp lâm viên . Làm người nghe run sợ, người nghe rơi lệ. Bọn họ không biết ,thật ra trong vườn Dấu Sương không có nữ quỷ, chỉ có một Phượng Thất Tầm người không ra người , quỷ không ra quỷ. Nàng vốn là Hoàng Hậu triều đại Đại Lẫm, đáng ra nên hưởng thụ vị trí mẫu nghi thiên hạ được người người tôn vinh . Nhưng mà Tân Hoàng đăng cơ là lúc nàng bị tỷ muội song sinh - Phượng Cửu Dạ thay thế, mà nàng thì lại bị cắt đầu lưỡi, chặt đứt tay chân, nhét vào Lãnh Cung, thành một cái danh rất xứng với Nhân Trệ. *Nhân Trệ : là hình phạt chặt bỏ tứ chi, khoét đi hai mắt, cắt bỏ lưỡi Phượng Cửu Dạ còn sai người bày trước mặt nàng một chiếc gương đồng, muốn nàng mỗi ngày nhìn bộ dáng như quỷ của mình cho đến khi chết.… Phượng Di Dao nghe vậy, sắc mặt có chút hơi trắng bệch, lại vẫn cậy mạnh nói: "Ngươi không cần nghe nhìn lẫn lộn...... Thái Tử điện hạ liền tính dung túng, cũng là bị ngươi mê hoặc......""Thái Tử điện hạ là trữ quân một quốc gia, anh minh thần võ , sao lại dễ dàng bị người mê hoặc? Lời này đại tỷ chẳng lẽ là ám chỉ Thái Tử không phân biệt thị phi , người không có kiến thức?"Sắc mặt Phượng Thất Tầm cùng ngữ khí đều cực kỳ đạm nhiên, chỉ là xuất khẩu lời nói lại làm người ta sợ hãi. Một đám tội danh đi xuống, ép thẳng tới Phượng Di Dao nói không ra lời."Nhị tỷ, đại tỷ vừa rồi chỉ là lời nói vô tình, còn thỉnh nhị tỷ chớ có để ở trong lòng." Phượng Di Khanh đúng lúc đã mở miệng.Phượng Thất Tầm nghiêng mắt nhìn về phía Phượng Di Khanh, khuôn mặt nữ tử thanh lệ buông mắt xuống, lông mi mảnh dài nhanh nhẹn muốn bay. Nàng cũng không nghĩ cùng Phượng Di Dao kết oán, nghe vậy cười nói: "Ta tất nhiên là sẽ không để trong lòng, nhưng mà Ung Vương phủ to như vậy rốt cuộc nhân ngôn đáng sợ, bất quá ta nói như vậy cũng là nghĩ hảo tâm nhắc nhở đại tỷ, cái gì gọi là......"Nàng để sát vào mặt Phượng Di Dao tái nhợt như cũ , gằn từng chữ một nói: "Họa — từ — miệng — ra!"Phượng Di Dao bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt phẫn hận nói: "Ngươi ——"Phượng Thất Tầm đạm cười liếc mắt nàng một cái, xoay người ngồi trở lại ghế trên, nhàn nhã mà nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm trà xanh.Phượng Di Dao không cam lòng bị Phượng Thất Tầm nhục nhã như vậy, cho nên Phượng Di Khanh vẫn luôn cứ việc kéo nàng đi, nhưng ánh mắt nàng vẫn là nhìn chung quanh, tầm mắt như ngừng lại ở trên người hầu Trăn Nhi .Nàng đắc ý cười, "Sao nha hoàn bên người nhị muội lại thay đổi người? Thận Nhi đâu?" Hỏi xong, không đợi Phượng Thất Tầm mở miệng, nàng liền chính mình bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ giật mình nói: "Nga, ta sao lại nhanh đã quên, nha đầu Thận Nhi kia đã bị phu nhân bán đi Câu Lan viện . Ai —— thật là cái dạng chủ nhân gì sẽ có cái dạng nha đầu đó......"Không đợi Phượng Di Dao nói cho hết lời, Phượng Thất Tầm đã đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Thận Nhi bị bán đi nơi nào?"Phát hiện chính mình bắt được uy h**p Phượng Thất Tầm, Phượng Di Dao giương cằm lên, biểu tình kiêu căng nói: "Ta dựa vào cái gì muốn nói cho ngươi?""Thận Nhi, ở đâu?" Tay Phượng Thất Tầm chậm rãi nắm chặt, mấy chữ đơn giản cơ hồ là từ răng phun ra tới.Phượng Di Dao hiển nhiên bị ánh mắt nàng làm cho đứng hình, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi Phượng Thất Tầm đối với chính mình nhục nhã, nàng lại có đủ dũng khí, khẽ hừ một tiếng nói: "Ta càng không nói cho ngươi!"Phượng Thất Tầm thong thả gật đầu thật mạnh, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua đối diện Lưu Ly đình . Cửa thư phòng bị người mở ra, Hách Liên Dục cùng Phượng Hoàn đi ra, trên mặt mơ hồ không vui.Xem ra sự tình tiệc chúc thọ, thực sự làm hắn đau đầu.Như vậy nghĩ, Phượng Thất Tầm đi gần Phượng Di Dao, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, ngươi nói nếu ta hiện tại la lên một tiếng ngã vào trong hồ, Thái Tử điện hạ sẽ tin tưởng ta là vì vu hãm ngươi mà nhảy vào , hay là sẽ tin tưởng là ngươi đẩy ta vào đi?"Phượng Di Dao thân thể cứng đờ, trong mắt có không cam lòng cùng phẫn nộ, "Phượng Thất Tầm, ngươi uy h**p ta?""Ngươi có thể cho rằng như vậy."Phượng Thất Tầm mỉm cười, chỉ là tươi cười kia ở trong mắt Phượng Di Dao lại là tà ác lành lạnh,thanh âm nói chuyện càng là đến từ luyện ngục "Bất quá, ta nghĩ đại tỷ hẳn là sẽ không muốn đánh cuộc một phen —— công khai mưu hại đích nữ vương phủ dưới ban ngày như này, nhưng tội lỗi có thể lớn hay nhỏ, đoán xem Thái Tử sẽ nghĩ như thế nào!"Luận tâm cơ, luận lòng dạ, Phượng Di Dao tự nhiên không phải đối thủ Phượng Thất Tầm. Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt như có như không Hách Liên Dục, còn có sắc mặt nghi hoặc Phượng Hoàn, nhưng vẫn còn hít sâu một hơi, lòng có không cam lòng nói:"Mỹ nhân trủng, Tương nhi ngẫu nhiên nghe quản gia nói, đem Thận Nhi bán đi Mỹ nhân trủng.""Mỹ nhân trủng?!"Cái này đừng nói là Trăn Nhi, ngay cả Phượng Thất Tầm luôn luôn trấn định , không thể không thay đổi sắc mặt.#YYTheo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.💜💜💜Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé😘Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Phượng Di Dao nghe vậy, sắc mặt có chút hơi trắng bệch, lại vẫn cậy mạnh nói: "Ngươi không cần nghe nhìn lẫn lộn...... Thái Tử điện hạ liền tính dung túng, cũng là bị ngươi mê hoặc......"
"Thái Tử điện hạ là trữ quân một quốc gia, anh minh thần võ , sao lại dễ dàng bị người mê hoặc? Lời này đại tỷ chẳng lẽ là ám chỉ Thái Tử không phân biệt thị phi , người không có kiến thức?"
Sắc mặt Phượng Thất Tầm cùng ngữ khí đều cực kỳ đạm nhiên, chỉ là xuất khẩu lời nói lại làm người ta sợ hãi. Một đám tội danh đi xuống, ép thẳng tới Phượng Di Dao nói không ra lời.
"Nhị tỷ, đại tỷ vừa rồi chỉ là lời nói vô tình, còn thỉnh nhị tỷ chớ có để ở trong lòng." Phượng Di Khanh đúng lúc đã mở miệng.
Phượng Thất Tầm nghiêng mắt nhìn về phía Phượng Di Khanh, khuôn mặt nữ tử thanh lệ buông mắt xuống, lông mi mảnh dài nhanh nhẹn muốn bay. Nàng cũng không nghĩ cùng Phượng Di Dao kết oán, nghe vậy cười nói: "Ta tất nhiên là sẽ không để trong lòng, nhưng mà Ung Vương phủ to như vậy rốt cuộc nhân ngôn đáng sợ, bất quá ta nói như vậy cũng là nghĩ hảo tâm nhắc nhở đại tỷ, cái gì gọi là......"
Nàng để sát vào mặt Phượng Di Dao tái nhợt như cũ , gằn từng chữ một nói: "Họa — từ — miệng — ra!"
Phượng Di Dao bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt phẫn hận nói: "Ngươi ——"
Phượng Thất Tầm đạm cười liếc mắt nàng một cái, xoay người ngồi trở lại ghế trên, nhàn nhã mà nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm trà xanh.
Phượng Di Dao không cam lòng bị Phượng Thất Tầm nhục nhã như vậy, cho nên Phượng Di Khanh vẫn luôn cứ việc kéo nàng đi, nhưng ánh mắt nàng vẫn là nhìn chung quanh, tầm mắt như ngừng lại ở trên người hầu Trăn Nhi .
Nàng đắc ý cười, "Sao nha hoàn bên người nhị muội lại thay đổi người? Thận Nhi đâu?" Hỏi xong, không đợi Phượng Thất Tầm mở miệng, nàng liền chính mình bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ giật mình nói: "Nga, ta sao lại nhanh đã quên, nha đầu Thận Nhi kia đã bị phu nhân bán đi Câu Lan viện . Ai —— thật là cái dạng chủ nhân gì sẽ có cái dạng nha đầu đó......"
Không đợi Phượng Di Dao nói cho hết lời, Phượng Thất Tầm đã đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Thận Nhi bị bán đi nơi nào?"
Phát hiện chính mình bắt được uy h**p Phượng Thất Tầm, Phượng Di Dao giương cằm lên, biểu tình kiêu căng nói: "Ta dựa vào cái gì muốn nói cho ngươi?"
"Thận Nhi, ở đâu?" Tay Phượng Thất Tầm chậm rãi nắm chặt, mấy chữ đơn giản cơ hồ là từ răng phun ra tới.
Phượng Di Dao hiển nhiên bị ánh mắt nàng làm cho đứng hình, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi Phượng Thất Tầm đối với chính mình nhục nhã, nàng lại có đủ dũng khí, khẽ hừ một tiếng nói: "Ta càng không nói cho ngươi!"
Phượng Thất Tầm thong thả gật đầu thật mạnh, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua đối diện Lưu Ly đình . Cửa thư phòng bị người mở ra, Hách Liên Dục cùng Phượng Hoàn đi ra, trên mặt mơ hồ không vui.
Xem ra sự tình tiệc chúc thọ, thực sự làm hắn đau đầu.
Như vậy nghĩ, Phượng Thất Tầm đi gần Phượng Di Dao, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, ngươi nói nếu ta hiện tại la lên một tiếng ngã vào trong hồ, Thái Tử điện hạ sẽ tin tưởng ta là vì vu hãm ngươi mà nhảy vào , hay là sẽ tin tưởng là ngươi đẩy ta vào đi?"
Phượng Di Dao thân thể cứng đờ, trong mắt có không cam lòng cùng phẫn nộ, "Phượng Thất Tầm, ngươi uy h**p ta?"
"Ngươi có thể cho rằng như vậy."
Phượng Thất Tầm mỉm cười, chỉ là tươi cười kia ở trong mắt Phượng Di Dao lại là tà ác lành lạnh,thanh âm nói chuyện càng là đến từ luyện ngục "Bất quá, ta nghĩ đại tỷ hẳn là sẽ không muốn đánh cuộc một phen —— công khai mưu hại đích nữ vương phủ dưới ban ngày như này, nhưng tội lỗi có thể lớn hay nhỏ, đoán xem Thái Tử sẽ nghĩ như thế nào!"
Luận tâm cơ, luận lòng dạ, Phượng Di Dao tự nhiên không phải đối thủ Phượng Thất Tầm. Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt như có như không Hách Liên Dục, còn có sắc mặt nghi hoặc Phượng Hoàn, nhưng vẫn còn hít sâu một hơi, lòng có không cam lòng nói:
"Mỹ nhân trủng, Tương nhi ngẫu nhiên nghe quản gia nói, đem Thận Nhi bán đi Mỹ nhân trủng."
"Mỹ nhân trủng?!"
Cái này đừng nói là Trăn Nhi, ngay cả Phượng Thất Tầm luôn luôn trấn định , không thể không thay đổi sắc mặt.
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé
😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn
❤️
Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu CungTác giả: Lục Tiếu ĐiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhHoàng cung triều đại Đại Lẫm ở phía Bắc - Dấu Sương viên hàng năm dân cư thưa thớt, là địa phương các cung nhân chán ghét , sợ hãi không ai đến. Bởi vì nghe đồn trong vườn Dấu Sương viên —— có quỷ! Mỗi lúc nửa đêm , tiếng quỷ kêu thê lương cùng với tiếng gió lạnh thấu xương truyền khắp lâm viên . Làm người nghe run sợ, người nghe rơi lệ. Bọn họ không biết ,thật ra trong vườn Dấu Sương không có nữ quỷ, chỉ có một Phượng Thất Tầm người không ra người , quỷ không ra quỷ. Nàng vốn là Hoàng Hậu triều đại Đại Lẫm, đáng ra nên hưởng thụ vị trí mẫu nghi thiên hạ được người người tôn vinh . Nhưng mà Tân Hoàng đăng cơ là lúc nàng bị tỷ muội song sinh - Phượng Cửu Dạ thay thế, mà nàng thì lại bị cắt đầu lưỡi, chặt đứt tay chân, nhét vào Lãnh Cung, thành một cái danh rất xứng với Nhân Trệ. *Nhân Trệ : là hình phạt chặt bỏ tứ chi, khoét đi hai mắt, cắt bỏ lưỡi Phượng Cửu Dạ còn sai người bày trước mặt nàng một chiếc gương đồng, muốn nàng mỗi ngày nhìn bộ dáng như quỷ của mình cho đến khi chết.… Phượng Di Dao nghe vậy, sắc mặt có chút hơi trắng bệch, lại vẫn cậy mạnh nói: "Ngươi không cần nghe nhìn lẫn lộn...... Thái Tử điện hạ liền tính dung túng, cũng là bị ngươi mê hoặc......""Thái Tử điện hạ là trữ quân một quốc gia, anh minh thần võ , sao lại dễ dàng bị người mê hoặc? Lời này đại tỷ chẳng lẽ là ám chỉ Thái Tử không phân biệt thị phi , người không có kiến thức?"Sắc mặt Phượng Thất Tầm cùng ngữ khí đều cực kỳ đạm nhiên, chỉ là xuất khẩu lời nói lại làm người ta sợ hãi. Một đám tội danh đi xuống, ép thẳng tới Phượng Di Dao nói không ra lời."Nhị tỷ, đại tỷ vừa rồi chỉ là lời nói vô tình, còn thỉnh nhị tỷ chớ có để ở trong lòng." Phượng Di Khanh đúng lúc đã mở miệng.Phượng Thất Tầm nghiêng mắt nhìn về phía Phượng Di Khanh, khuôn mặt nữ tử thanh lệ buông mắt xuống, lông mi mảnh dài nhanh nhẹn muốn bay. Nàng cũng không nghĩ cùng Phượng Di Dao kết oán, nghe vậy cười nói: "Ta tất nhiên là sẽ không để trong lòng, nhưng mà Ung Vương phủ to như vậy rốt cuộc nhân ngôn đáng sợ, bất quá ta nói như vậy cũng là nghĩ hảo tâm nhắc nhở đại tỷ, cái gì gọi là......"Nàng để sát vào mặt Phượng Di Dao tái nhợt như cũ , gằn từng chữ một nói: "Họa — từ — miệng — ra!"Phượng Di Dao bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt phẫn hận nói: "Ngươi ——"Phượng Thất Tầm đạm cười liếc mắt nàng một cái, xoay người ngồi trở lại ghế trên, nhàn nhã mà nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm trà xanh.Phượng Di Dao không cam lòng bị Phượng Thất Tầm nhục nhã như vậy, cho nên Phượng Di Khanh vẫn luôn cứ việc kéo nàng đi, nhưng ánh mắt nàng vẫn là nhìn chung quanh, tầm mắt như ngừng lại ở trên người hầu Trăn Nhi .Nàng đắc ý cười, "Sao nha hoàn bên người nhị muội lại thay đổi người? Thận Nhi đâu?" Hỏi xong, không đợi Phượng Thất Tầm mở miệng, nàng liền chính mình bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ giật mình nói: "Nga, ta sao lại nhanh đã quên, nha đầu Thận Nhi kia đã bị phu nhân bán đi Câu Lan viện . Ai —— thật là cái dạng chủ nhân gì sẽ có cái dạng nha đầu đó......"Không đợi Phượng Di Dao nói cho hết lời, Phượng Thất Tầm đã đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Thận Nhi bị bán đi nơi nào?"Phát hiện chính mình bắt được uy h**p Phượng Thất Tầm, Phượng Di Dao giương cằm lên, biểu tình kiêu căng nói: "Ta dựa vào cái gì muốn nói cho ngươi?""Thận Nhi, ở đâu?" Tay Phượng Thất Tầm chậm rãi nắm chặt, mấy chữ đơn giản cơ hồ là từ răng phun ra tới.Phượng Di Dao hiển nhiên bị ánh mắt nàng làm cho đứng hình, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi Phượng Thất Tầm đối với chính mình nhục nhã, nàng lại có đủ dũng khí, khẽ hừ một tiếng nói: "Ta càng không nói cho ngươi!"Phượng Thất Tầm thong thả gật đầu thật mạnh, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua đối diện Lưu Ly đình . Cửa thư phòng bị người mở ra, Hách Liên Dục cùng Phượng Hoàn đi ra, trên mặt mơ hồ không vui.Xem ra sự tình tiệc chúc thọ, thực sự làm hắn đau đầu.Như vậy nghĩ, Phượng Thất Tầm đi gần Phượng Di Dao, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, ngươi nói nếu ta hiện tại la lên một tiếng ngã vào trong hồ, Thái Tử điện hạ sẽ tin tưởng ta là vì vu hãm ngươi mà nhảy vào , hay là sẽ tin tưởng là ngươi đẩy ta vào đi?"Phượng Di Dao thân thể cứng đờ, trong mắt có không cam lòng cùng phẫn nộ, "Phượng Thất Tầm, ngươi uy h**p ta?""Ngươi có thể cho rằng như vậy."Phượng Thất Tầm mỉm cười, chỉ là tươi cười kia ở trong mắt Phượng Di Dao lại là tà ác lành lạnh,thanh âm nói chuyện càng là đến từ luyện ngục "Bất quá, ta nghĩ đại tỷ hẳn là sẽ không muốn đánh cuộc một phen —— công khai mưu hại đích nữ vương phủ dưới ban ngày như này, nhưng tội lỗi có thể lớn hay nhỏ, đoán xem Thái Tử sẽ nghĩ như thế nào!"Luận tâm cơ, luận lòng dạ, Phượng Di Dao tự nhiên không phải đối thủ Phượng Thất Tầm. Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt như có như không Hách Liên Dục, còn có sắc mặt nghi hoặc Phượng Hoàn, nhưng vẫn còn hít sâu một hơi, lòng có không cam lòng nói:"Mỹ nhân trủng, Tương nhi ngẫu nhiên nghe quản gia nói, đem Thận Nhi bán đi Mỹ nhân trủng.""Mỹ nhân trủng?!"Cái này đừng nói là Trăn Nhi, ngay cả Phượng Thất Tầm luôn luôn trấn định , không thể không thay đổi sắc mặt.#YYTheo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.💜💜💜Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé😘Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️